Vương Phi Mười Ba Tuổi

Tả tướng nhất thời nhướng mày, mấy tội này, một tội hắn cũng gánh không nổi.
Lập tức sắc mặt trầm xuống, nói: “Mộ Dung tiểu thư, cũng không nên ăn nói lung tung, Tả tướng phủ chúng ta cũng không phải dễ dàng tha thứ tội vu hãm đâu, nếu hôm nay tiểu thư không đưa ra được chứng cớ, cũng đừng trách bổn tướng lên triều diện thánh, cáo ngươi vu hãm trọng thần triều đình.” Dứt lời hướng hoàng cung, chắp tay một cái.
Lưu Nguyệt nghe xong, cười lạnh ra tiếng: “Cần chứng cớ, hảo, Liễu Tâm Ngải là cháu gái của ngươi đúng không?”
Tả tướng nghe được, thần sắc trên mặt cứng ngắc lại, trầm giọng nói: “Phải.”
“Liễu Tâm Ngải hôm nay trước mặt tất cả Long kỵ hộ vệ, vu hãm bổn Vương phi cùng Mộ Dung tướng quân liên thủ, thay nhau dối gạt đương kim Thánh Thượng, Tả tướng, một chiêu chế địch, bổn Vương phi chẳng lẽ không làm được.”
Thanh âm lạnh như băng, hắc tiên trong tay Lưu Nguyệt chợt vung lên, một mảnh đại môn sơn son còn hoàn hảo phía sau lưng Tả tướng, lập tức ầm ầm sụp đổ, gỗ vụn văng khắp nơi.

“Nói xấu trọng thần triều đình, đây là tội thứ nhất.”
Trên mặt Tả tướng nhất thời méo xẹo, đây chính là tội không phải lớn, cũng không phải nhỏ, hung hăng trừng mắt liếc Liễu Tâm Ngải một cái.
Không chờ hắn nói gì, Lưu Nguyệt mặt lạnh lên, lớn tiếng nói: “Bổn vương phi là do chính Hoàng đế bệ hạ tự mình tứ hôn, được liệt vào danh sách thành viên hoàng tộc, đứng giữa đường hô to gọi nhỏ Vương phi ta, còn ra thể thống gì nữa.
Coi rẻ Vương phi triều đình, đây là tội thứ hai.
Chỉ là một đứa cháu gái nho nhỏ của Tả tướng, dám tuỳ ý nhục mạ Vương phi đương triều, chẳng lẽ nữ nhân của Tả tướng quyền lực có thể trên cả Hoàng thất Vương phi là ta.

Phạm thượng, đây là tội thứ ba.”
Lưu Nguyệt lạnh lùng nói ra, mỗi một câu một câu, mặt Tả tướng càng lúc càng trầm, mặt mày nhăn lại.
“Hừ, nói xấu bổn Vương phi cùng Mộ Dung tướng quân phủ, còn có thể châm chước, nhưng dám to gan coi rẻ Thánh dụ, thời điểm bổn Vương phi nói về Hoàng đế bệ hạ, cư nhiên dám nói năng lỗ mãng, còn nói ‘vậy thì sao’ nữa chứ.
Hảo, Hoàng đế bệ hạ Thiên Thần quốc dù không đúng, một Tả tướng như ngươi có thể há có thể quản?
Lời Hoàng đế bệ hạ đã ban ra, ban bố thánh chỉ, ngươi lại không xem trọng, chẳng lẽ lời của tả tướng ngươi mới là Thánh chỉ?”
Thanh âm lạnh lùng như băng tuyết Bắc cực, một câu ‘chẳng lẽ lời của tả tướng ngươi mới là Thánh chỉ?’ nhất thời khiến xung quanh bốn bề yên tĩnh, mọi người đều ngừng hô hấp, đây là đại nghịch bất đạo, là lời nói cực kỳ phạm thượng.
“Nói bậy, bổn tướng đối với Hoàng đế bệ hạ cúc cung tận tuỵ, từ trước tới giờ đã vậy, làm sao có thể nói những lời như thế? Mộ Dung tiểu thư, đừng tuỳ tiện nói xấu bổn tướng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận