Vương Phi Mười Ba Tuổi

“Vậy quên đi, phải biết, cũng không muốn rời khỏi Độc Cô Dạ, không muốn rời Ngạo Vân, hai ngày là đại hôn, nếu như không có Thái Tử Phi hoặc thái tử, thật không phải chuyện hay.”
Phất tay một cái, Lưu Nguyệt cười xinh đẹp, tuyệt không tức giận.
“Mệt mỏi, đi ngủ đi, Độc Cô Dạ nhất định đang đợi ta.” Hồn nhiên ngáp một cái, Lưu Nguyệt xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Phía sau, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ đã hoàn toàn vặn vẹo, tức giận đến không thể tưởng tượng.
Bóng đêm bao phủ, không một ngôi sao.
Mà lúc này, ở biên giới Ngạo Vân, bốn con khoái mã đang đạp trên ánh trăng u ám chạy như điên tơi thủ đô Ngạo Vân.
“Còn có bao nhiêu dặm?” Hiên Viên Triệt tăng thêm lực, khuôn mặt trầm xuống.
Đỗ Nhất trầm giọng nói: “Còn hơn một ngàn bảy dặm nữa.”
(Su: há há há, Su chết đây, ‘đa lý’ mà QT ca ca làm thành Dolly, há há há)
Ngạn Hổ, Thu Ngân nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời điên cuồng chạy về phái trước.
Đại hôn còn hai ngày nữa thôi, bọn họ chỉ có hai ngày nữa, mà vẫn còn tận một ngàn bảy dặm.
May mắn lúc đầu bọn họ đang ở Vân Hán quan, ngay tại biên giới Trần Quốc và Ngạo Vân, cách không quá xa, vẫn còn cơ hội.
Nhưng, thủ đô Ngạo Vân ở phương bắc, dù có gần biên quan, nhưng vẫn cách ba nghìn dặm.
Cho dù nhanh nhất, thay ngựa liên tục lên đường, cũng vẫn không kém bao nhiêu.
Sắc mặt lãnh chìm, Hiên Viên Triệt hung hăng quất một roi vào ngựa, tuấn mã đen như mực chạy vội gần như muốn bay lên.
Cây rừng trôi vùn vụt qua, chạy đi như bay.
Đêm, tĩnh, sâu.
Đại điện Hoàng cung Ngạo Vân.
“Cái gì, nàng muốn nhiều thứ như vậy, không được, cho nàng, toàn bộ đồ dự bị của chúng ta cũng sẽ không còn, nếu như xảy ra chiến tranh, chúng ta hoàn toàn không thể cung cấp nổi cho chiến trường.” Thân vương Độc Cô Hàn trừng hai mắt, vừa nhanh vừa vội.
Ngạo Vân quốc chủ mi tâm: “Quả nhân cũng suy nghĩ rất nhiều, hiện tại Thiên Thần và Hậu Kim liên thủ, đã tóm thâu Trần Quốc, xâm lược Triệu Quốc, nếu Hiên Viên Triệt hắn đến Ngạo Vân ta, quốc khố lại trống không, cuộc chiến này liền thua chắc, vậy…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui