Vương Phi Mười Ba Tuổi

Khố Tạp Mộc thấy vậy mặt mày nhanh chóng đảo quanh, đột nhiên vỗ mông xoay người điên cuồng xông ra ngoài như lúc đến.
Xuất cung, điều khiển ngựa, chạy thẳng tới ba mươi dặm ngoại thành chỗ bốn mươi vạn đại quân đóng quân.
Hôm qua vẫn là cờ quạt phấp phới, người nào cũng không cho vào, hôm nay cũng đã một mảnh tàn lụi, còn đâu dấu vết của đại quân.
Bốn mươi vạn đại quân trong một đêm, bay?
Khố Tạp Mộc và Lê Khoát cùng Tể tướng Tiêu Thần vọt theo sau ngơ ngác nhìn nhau, phóng ngựa mà vào.
Dọc đường, vô số cây cối khổng lồ sụp đổ trên mặt đất, tảo đã không cón cành lá, bị mài trụi lủi.
Cách rất xa có nhiều vô kể cây cối, cách rất xa lại có vô số, dấu vết bị trói kia, xem ra hình như là một con ngựa kéo ba bốn cái liền.
Lông mày thật sâu, ba người càng đi sâu vào trong.

Đống lửa khắp nơi, cách không xa có một đống, cách không xa lại có một đống, dõi mắt nhìn lại kéo dài mấy trái núi.
Vậy, ở nơi này mười mấy ngày trước, bọn họ đứng ở đầu tường cũng có thể nhìn loáng thoáng, ánh lửa kia chiếu sáng gần như nửa bầu trời.
Bốn mươi vạn đại quân, hẳn là kéo dài mấy ngọn núi.
Song, nhìn kỹ, không có hơi thở con người, chỉ là đống lửa hiu quạnh, dấu chân bên cạnh cũng không có mấy người.
Tiêu Thần thấy vậy khóe miệng bắt đầu co giật.
Phóng ngựa càng đi càng sâu, dấu hiệu có người tồn tại lại càng ít, chỉ có vô số cây cối và đống lửa.
Đi nửa ngày, dấu vết lại càng ít đi.

“Không cần đi nữa.” Khố Tạp Mộc kéo ngựa đứng lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp cười không giống cười, khóc không giống khóc, buồn bực không giống buồn bực.
“Nhìn dấu vết, nhiều nhất hai vạn nhân mã.” Lê Khoát đưa tay vuốt vuốt mi tâm.
Bọn họ là võ tướng, tranh quyền đoạt lợi không được, mang binh đánh giặc tuyệt đối là hạng nhất, binh mã bao nhiêu, bọn họ nhìn dấu vết liền tính ra ngay.
Đây chỉ có hai vạn, chỉ có hai vạn kỵ binh.
Nghe lời nói của Khố Tạp Mộc và Lê Khoát, Tiêu Thần bình tĩnh ghìm cương ngựa, trầm mặc hồi lâu rồi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “Không thành kế, không thành kế!”
Chỉ có hai vạn binh mã, tạo ra dấu vết của bốn mươi vạn, để cho bọn họ thất bại trong gang tấc Lưu Nguyệt cuối cùng phải thành cho Lưu Nguyệt.
Mười vạn với hai vạn, nếu ngày đó chống chọi, đâu còn là thiên hạ của Lưu Nguyệt.
Ngày hôm nay, đại quân của nàng mới thật sự tới rồi, bọn họ cho dù có muốn dị động cũng đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Không thành kế thật được, Gia Luật Lưu Nguyệt thật giỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận