Vương Phi Mười Ba Tuổi

Gió mơn man vờn quanh núi non trùng trùng điệp điệp.
Luồng gió từ nơi nào thổi đến, không ai biết dưới mặt đất có ẩn giấu Hoàng lăng Tuyết Thánh đóng chặt hơn trăm năm.
Nhưng Độc Cô Dạ thật sự lại nhìn ra, cũng nhận ra cơn gió mát mẻ lướt qua người hắn đang chầm chậm phất lên tầng tầng lụa mỏng chồng chất.
Đằng trước lăng tẩm tinh mỹ nhè nhẹ rủ xuống một thứ lụa trắng mỏng mảnh lay động theo làn gió nhạt, bay bay trong không gian.
Huyễn hoặc khiến người ta lạc lối.
Màn sa xuất hiện từ lớp lớp tơ sợi mờ ảo.
Dập dờn bồng bềnh dưới ánh sáng toả xuống của những hạt dạ minh châu, trông quả là phong tình vạn chủng.
Nhưng cái vẻ bề ngoài u ám và vắng lặng lại khiến người ta phát lạnh sống lưng.
Độc Cô Dạ nhìn khung cảnh trước mắt, sắc mặt lãnh trầm, không nói một câu.
Hoàng lăng Tuyết Thánh quốc, y không cần phải đang nhìn mới nhận ra được nơi trước mặt này là một nơi như thế nào.
Hoàng lăng này của Tuyết Thánh quốc, sâu xa không lường được.
Khẽ khàng nhấc tay xoa trán, mi tâm của Độc Cô Dạ hiện lên nét lạnh lẽo nhàn nhạt.
Hoàng lăng Tuyết Thánh không phải chỗ mà bọn họ đánh một trận như thế đã đủ khai mở, chỉ có thể nói là, hai người Lưu Nguyệt phụ trách dẫn sáu Tôn Minh Đảo tới đây, còn một kẻ khác lĩnh nhiệm vụ mở lối vào Hoàng lăng.
Tất thảy đều nằm trong mưu lược.
Mà rất không hạnh phúc chính là, y mới mơ mơ hồ hồ liền đi theo bọn họ.
Đi vào Hoàng lăng đã kích hoạt các cơ quan, đi vào Hoàng lăng tràn đầy sát khí.
Nhìn tầng tầng sa lụa tung bay, khuôn mặt Độc Cô Dạ lạnh giá, từ trước đến nay y cũng chưa từng nghĩ tới chuyện giúp Hiên Viên Triệt.
Thế nên, càng không nghĩ đến sẽ phải đi vào cái nơi cấm địa này của Tuyết Thánh, đối mặt với sa số những cơ quan ám khí này nọ hung hiểm vô cùng cộng thêm đám người đang toả ra sát khí bốn phía kia.
Độc Cô Dạ âm trầm, một cơn lãnh phong không biết từ đâu thổi tới; so với khí tức đang bao trùm lên Độc Cô Dạ bây giờ, thật chẳng phân biệt nổi thứ nào rợn gáy hơn.
Lạnh lùng quét mắt qua cung điện trước mắt vài lần, Độc Cô Dạ nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
Ất mộc, Bính hoả…….. (đây là mười can nhé)
Hoàng lăng có quy củ xây dựng của Hoàng lăng, người khác rơi lầm vào nơi này chỉ có thể đâm đụng lung tung, nhưng bọn họ rơi xuống vùng địa giới này thì có thể sẽ đủ năng lực mà tìm được một thứ gì đó.
“Nam Chu Tước.” Bấm ngón tay, Độc Cô Dạ nâng mắt, lần thứ hai nhìn cung điện phủ đầy lưới tơ trước mặt, rồi nhấc bước đi tới trước.
Hiện tại y đang ở mặt phía nam của Hoàng lăng, lúc nãy điên cuồng chạy trong lối đi bí mật kia khiến y lao qua một nửa Hoàng lăng, và giờ thì xuất hiện tại phương hướng của Chu Tước như thế này.
Nam Chu Tước, dựa theo quy tắc phân chia thần thú tại bốn phương, Chu Tước ở phía nam đại biểu cho…….
Màn sa thi nhau phấp phới, gió lạnh rờn rợn thổi.
Không hề cho người ta cảm giác mát mẻ của mùa hè.
Mà khiến đáy lòng sinh ra sự lạnh lẽo âm u đến vô tận, da gà nổi đầy, lông tơ dựng đứng.
Lụa trắng bay bay, tầng liền tầng, lớp tiếp lớp.
Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ cung điện này, khắp nơi đều là lụa trắng, không có bất cứ thứ gì thu hút, ngoài lụa trắng cũng chỉ toàn lụa trắng đang lặng lẽ bay bay.
Độc Cô Dạ chậm rãi bước.
Lãnh phong nhẹ nâng những tấm sa lụa thuần một sắc trắng tinh khiết mà tang tóc, phất qua khuôn mặt, nổi lên một thân trang phục bạch kim, lại có cảm giác hài hoà tới hoàn hảo.
Không gian trầm vắng.
“Vù…!” Đột nhiên một thanh âm xé gió lao đến làm rách toạc bầu không khí tịnh lắng khó thở, đánh vỡ sự tĩnh lặng của nơi này.
Lục Tôn mặc lục y bay tới.
Lụa trắng khẽ tung, thân hình Độc Cô Dạ đang bước đibày ra rõ ràng trong con mắt của Lục Tôn
Sắc mặt Lục Tôn tối lại, vận khí nhảy lên đâm thẳng một kiếm về phía Độc Cô Dạ đã lộ ra khỏi tầng sa lụa.
Tên này ở trong nhóm của Hiên Viên Triệt! Đã thế, giết-không-tha!
Lạnh lùng nhìn lợi kiếm sắc bén đang phóng tới chỗ mình nhanh tựa chớp giật, khuôn mặt Độc Cô Dạ cũng chẳng thèm biến động một chút.
Chỉ nhẹ chuyển mũi chân, chớp mắt ẩn sau tấm màn lụa trắng.
Một kiếm ngang trời, tấm lụa kia bị một kiếm này của Lục Tôn xẻ thành hai nửa, tung lên rồi chầm chậm rơi xuống.
Nhưng đằng sau nó, như chưa hề có bóng dáng của Độc Cô Dạ.
Lục Tôn đứng sững giữa tầng sa trắng, ánh thép lấp loá nhoáng lên từ thanh kiếm trong tay, trông thật chẳng khác gì một con rắn độc. (ẩn dụ đây: chỉ cả thanh kiếm của gã Lục Tôn này lẫn bản thân gã – quá thâm thuý:]])
Bước chân nhẹ nhàng, lúc ẩn lúc hiện.
Hoà vào trong gió, nghe sao mà lơ mơ.
Nhưng mà nhĩ lực của Lục Tôn là thế nào a, thanh kiếm trong tay lập tức vẽ ra một đường chết chóc lao thẳng đến chỗ phát ra âm thanh, sát khí hung ác không gì bì nổi.
Một kiếm khuấy nát lụa sa đang phấp phới.
Từng mảnh tơ nhỏ bé mỏng manh trộn lẫn cùng kiếm khí của Lục Tôn, lạc bay khắp bốn phương tám hướng, dung nhập vào thế giới thuần sắc trắng nơi này.
Không có một ai, vẫn không thấy bóng dáng Độc Cô Dạ.
Lục Tôn nhướng mày, cho dù võ công kẻ nọ có cao đi chăng nữa, cho dù khinh công của kẻ nọ có tốt đi chăng nữa, thì cũng không thể lẩn tránh đến mức một chút dấu vết cũng tìm không ra chứ.
Một trận gió lạnh thổi tới. Lớp lớp lụa trắng khe khẽ bay múa.
Chính giữa màn sa phấp phới kia, Độc Cô Dạ một thân trường bào màu bạch kim đứng sừng sững đầy lạnh lùng ở trung tâm của cánh cửa lầu dưới của cung điện.
Hai tròng mắt xanh thẳm như lòng biển đêm , trong phút giây tĩnh lặng này càng nhuộm đẫm màu băng giá.
Lục Tôn chớp nhoáng liếc mắt, lập tức trở tay phóng ra một kiếm, đồng thời lao người lên trên.
Độc Cô Dạ chắp tay sau lưng, thấy vậy cư nhiên vẫn không hề nhúc nhích.
Màn tơ bên người bay bay, dập dờn phấp phới.
“Keng!” Một thanh âm va chạm chói tai vang lên, rạch nát cả cung điện tĩnh mịch.
Một kiếm của Lục Tôn chém xuống tấm lụa trắng tung bay trước mặt Độc Cô Dạ.
Tiếng chạm nhau của sắt thép phát ra từ giữa tấc lụa yểu điệu mềm mại trắng trong, tràn ra sự quái dị không nên lời.
Lục Tôn sửng sốt, cánh tay phải cầm kiếm hơi run rẩy, một kiếm vừa rồi kia hình như đã chém nhầm phải đá tảng rắn chắc!
Phản lực như thế, lại có thể khiến cho cánh tay hắn run lên như thế, thế nhưng Độc Cô Dạ đứng sau tấm màn đó rõ ràng chắp tay đứng yên, không hề động đậy dù chỉ một chút.
Đây là làm sao?
Không đợi Lục Tôn cẩn thận suy nghĩ, thân hình Độc Cô Dạ chớp loé, trong giây lát đã ẩn mình vào giữa tầng tầng lớp lớp màn rủ.
Lục Tôn chỉ cảm thấy bóng người đằng trước nhoáng lên một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa, nhanh chóng đến mức quả thực sánh cùng ma quỷ, hoàn toàn không phải tốc độ mà con người có thể thể hiện.
Mặt mày gã chớp nhoáng cau có rúm ró cả lại, không đúng, nơi này không đúng.
Sải bước bước ra ngoài màn lụa , Lục Tôn cũng theo hướng Độc Cô Dạ biến mất mà bay đi.
Nhưng hắn mới bước ra một bước, những tấm màn sa xung quanh vẫn luôn phấp phới bỗng đột nhiên xoay tròn liên tục.
Nhè nhẹ tung bay, bồng bềnh uốn lượn.
Chớp mắt, dường như cả cung điện đều bắt đầu xoay tròn!
Lục Tôn lập tức hoảng sợ, hàng ngàn tấm màn lụa trước mặt gã đang xoay tròn, từng vòng từng vòng chầm chậm rồi càng lúc càng nhanh hơn, trong mắt ngập sắc trắng kinh hãi.
Gió lạnh bốc lên, trộn quanh những tấc lụa, rộng dần, lớn dần, mỗi giây mỗi phút càng thêm nhấn chìm tâm hồn người ta vào hầm băng lạnh lẽo.
Ánh mắt của Lục Tôn nhanh chóng nghiêm túc đến độ không thể nghiêm túc hơn.
Lấy trường kiếm trong tay làm mốc, liên tiếp chém ra tám kiếm đến tám hướng khác nhau, nhanh như kinh hồng (chim nhạn bay vốn đã nhanh, khi nó bị sợ hãi thì còn bay nhanh gấp 2-3 lần, tóm lại là rất nhanh), chỉ thấy tám tia sáng loé lên.
“Keng keng keng keng……” sóng đôi cùng với tám kiếm chớp giật của Lục Tôn.
Khuôn mặt Lục Tôn trắng nhợt.
Đây là cái loại màn lụa gì? Chẳng những không tan nát dưới kiếm của gã mà còn cứng như sắt, ngay cả gã cũng không có cách nào chém rách.
Gió mát phất qua, lụa sa trắng ngần lại tung bay, nhẹ nhàng vô trọng lượng.
Cảm thấy hoảng sợ, Lục Tôn ra tay càng nhanh.
“Keng keng….” Nhưng chỉ có những tiếng sắt thép chạm nhau vang lên liên tiếp, giữa không gian lặng vắng này, trở nên ầm ĩ tới kỳ quái.
Màn sa xoay tròn càng lúc càng nhanh.
Hình như đã thành một luồng sáng cuốn vòng, không còn nhìn ra đâu là những tấm vải khác nhau nữa.
Bao phủ mọi phía.
Xung quanh, trên đầu, dưới chân.
Rậm rạp chi chít, vây kín khắp nơi.
Màn sa xoay tròn càng lúc càng nhanh. Ánh sáng trắng lướt qua, không lưu lại bất cứ gì, chỉ còn là một màu trắng vô tận.
Lục Tôn bị nhốt ở bên trong, hai mắt khỏi nhìn, có nhìn nữa cũng nhức hết cả mắt.
Tốc độ xoay tròn quá nhanh, đến kẻ có định lực như gã cũng sắp sửa váng đầu choáng não.
“Keng keng choang….” Tiếng va chạm vang lên càng lúc càng nhanh, như chém sắt liên miên không dứt.
Quá rõ ràng, Lục Tôn bị nhốt ở bên trong, đang vô cùng sốt ruột.
Nhưng mà, tầng lớp lụa trắng mềm nhẹ kia, mềm nhẹ đến mức chỉ cần một cơn gió lùa qua cũng nhẹ nhàng phấp phới, mềm nhẹ đến mức không thể mềm nhẹ hơn (thế quái nào mà ta có cảm giác tác giả đang quảng cáo bikini nhở), bây giờ lại nặng nề tựa ngàn cân, kiên cố như sắt thép tinh luyện.
Thế kiếm đủ sức bổ đôi trái núi của Lục Tôn bây giờ lại chẳng hề có ý nghĩa gì đối với đống màn lụa này.
Màn sa xoay tròn càng lúc càng nhanh, giống như gói bánh chưng, coi Lục Tôn làm nhân mà bao bọ lại bên trong lớp vỏ xoay tròn càng lúc càng nhanh. (OMG, có ai dám ăn cái bánh chưng này không a!!)
Bọc xong rồi thì phải bắt đầu ép chặt.
Từng tấc từng tấc dồn vào phía trong.
Mỗi một vòng xoay, màn sa lại nhỏ đi một vòng.
Một mặt ép vào thì áp lực không lớn, nhưng bốn phương tám hướng đều cùng thời ép lại.
Mỗi phía là một tấc, tính lại thì chính là tám tấc cả thảy.
Tiết tấu gấp gáp nhanh chóng như vậy, kích thước của quả cầu lụa kia càng ngày càng nhỏ dần, bằng mắt thường cũng thấy quá rõ ràng tốc độ đè ép của nó.
Ở bên trong, không gian của Lục Tôn càng ngày càng ít hơn.
Tiếng rít chói tai keng keng choang choang liên tiếp vang ra từ bên trong như bão táp.
Không cần tận mắt nhìn nhưng vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm đe doạ đến tính mạng kẻ ở bên trong.
Lụa trắng bồng bềnh tựa như khói lồng.
Độc Cô Dạ lạnh lùng đứng ở bên ngoài quả cầu nhốt Lục Tôn, thu tất cả mọi thứ vào trong ánh mắt.
Lục Tôn đang bị bao vây giữa tầng tầng sa trắng không thể so sánh với y đứng ngoài có thể nhìn rõ hết thảy.
Bay lên quay tròn nhanh như gió.
Thứ xoay tròn không phải là đám lụa mỏng manh kia, mà là các cột lớn treo đám lụa mỏng manh ấy.
Tổng cộng có hai mươi tám cây cột, được điêu khắc toàn những rồng vàng phượng ngọc cực kỳ tinh mỹ, phần dưới được sơn đỏ rực, tản ra u ám ớn lạnh.
Hai mươi tám cột lớn được làm hoàn toàn bằng tinh thiết.
Lúc này, hai mươi tám cây cột đang không ngừng xoay quanh Lục Tôn, dựa theo vị trí và hướng đi của hai mươi tám vì sao (nhị thập bát tú – Tao Đàn=]]) chèn ép vào giữa.
Kiếm khí mà Lục Tôn chém ra không hề đánh lên đống lụa trắng mỏng nhẹ kia.
Mà xuyên qua màn lụa đập lên cột sắt xoay tròn lao nhanh phía ngoài, mỗi cây cột to đến mức hai người trưởng thành ôm còn thiếu.
Cột trụ sắt như vậy nào có phải thứ mà một kiếm của Lục Tôn có thể đấu lại được?
Thấy hai mươi tám cột trụ càng lúc càng thu hẹp vòng quay, Độc Cô Dạ khẽ chớp mắt.
“Aaa…!” Ở bên trong, bị nhốt kín, Lục Tôn gào thét.
Tiếng thét inh tai xuyên qua cả tầng cung điện đang tung bay lụa trắng, truyền đi rất xa.
Như tiếng tru nhức óc của dã thú khi sắp chết, có sức xuyên thủng mọi vật.
“Keng keng choang….” Thanh âm va chạm điên cuồng cứ thu nhỏ dần.
Độc Cô Dạ nhìn thấy phần trung tâm đã bị bịt kín giữa những cây cột hiện tại chỉ đù chỗ cho hai người đứng, mày kiếm hơi nhếch lên.
Lục Tôn bị nhốt bên trong, ngay cả chỗ để tay cũng chẳng đủ.
Hai mươi tám cây cột quay tròn càng lúc càng nhanh.
Vốn đủ chỗ cho hai người đứng thẳng, ngay lập tức đã thu hẹp lại, càng lúc càng thu hẹp lại.
Tiếng tru của dã thú kia, làm cho người ta rợn gáy.
Năm ngón tay nhẹ nhàng mở nối buộc tay áo, từ phía trong một thanh kiếm nhoáng lên phi ra.
Không hề chớp mắt, một kiếm đâm ngang như thế, cắm phập vào Lục Tôn đangbị nhốt giữa vòng quay.
Máu đỏ nháy mắt phụt ra, chỉ còn sự yên lặng bao trùm.
Chậm rãi thu hồi lại trường kiếm trong tay, Độc Cô Dạ không liếc nhìn kẻ vừa bị giết lấy một cái.
So với việc bị ép nát mà chết, thì chẳng bằng cho gã một cái chết thoải mái mà đi.
Sắc trắng dập dờn, âm u, quỷ dị.
Một lúc sau, hai mươi tám cây cột sắt từ từ dừng lại, sau đó trở về vị trí vốn có của chúng, đứng im lìm.
Gió cũng ngừng thổi, cung điện thuần một màu trắng lại trở lại là một cung điện thuần một màu trắng như trước, không có bất cứ điều gì khác lạ.
Chu Tước ở phía Nam, Chu Tước vốn mệnh danh cho lửa.
Gió thổi thêm lửa, vì thế thật ra gió ẩn giấu ở bên trong.
Đại trận nhị thập bát tú, khởi động bằng gió, tấn công bằng gió.
Cơ quan được giấu ở nơi này không phải là ngọn lửa ngập trời, mà là Bát quái trận đặc biệt kỳ diệu.
Đụng một cái là khởi động cả thế trận.
Thứ Độc Cô Dạ y am hiểu nhất chính là bày trận, tiến vào trận này còn phải cẩn thận đi đứng nhẹ nhàng, đừng nói đến Lục Tôn lỗ mãng xông tới như thế.
Chẳng nhẽ bất tử thì có thể phụ lòng người công tượng giỏi giang kia đã sắp đặt hay sao? (theo sắp đặt là đã vào trận thì phải bị lạc chết ở trong trận->chết là không phụ lòng người sắp xếp=]])
Gió nhẹ cuốn bay, màn sa trắng phiêu đãng trong không gian.
Độc Cô Dạ thong thả bước ra ngoài điện.
Lăng mộ của Hoàng gia Tuyết Thánh quốc, là nơi tuyệt đối không thể coi thường.
Ánh sáng u ám le lói loé ra từ giữa lăng mộ, Hoàng lăng tinh mỹ càng gợi lên cảm giác tăm tối.
********
“Đông Thanh Long.” Thả xuôi bàn tay vừa bấm đốt ngón tay, Hiên Viên Triệt ngước nhìn cung điện huy hoàng rộng lớn tinh xảo như ánh trăng trước mặt.
Nếu như tính toán của hắn không sai, nơi này hẳn là phía đông của Lăng mộ.
Bốn cây cột nguy nga bằng bạch ngọc đứng sừng sững, Thanh Long lượn vòng xung quang, vô cùng sống động, tưởng như sắp lượn bay lên khỏi những cây cột nọ.
Chầm chậm đặt chân tiến vào cung điện, Hiên Viên Triệt cẩn thận bước đi.
Thanh Long thuộc thuỷ, nơi này tất nhiên sẽ ẩn giấu nước ở đâu đó, cẩn thận là hơn hết, để đến lúc còn chưa giết được sáu Tôn Minh Đảo thì đã chôn thân mình ở đây, vậy thì thật hết nói.
Hàng nối hàng, Hiên Viên Triệt thong thả tiêu sái đi trong cung điện.
Cung điện này nhìn từ bên ngoài rất hùng vĩ, bên trong lại giống như đầu đường xó chợ đường lối đi lại chật hẹp, xem ra có một sự quỷ quái khác thường.
Hiên Viên Triệt chậm rãi cất bước, vừa đi vừa nhíu mày.
Sao vẫn chưa có ai đuổi theo?
Chẳng lẽ hắn chạy quá nhanh đến nỗi sáu Tôn Minh Đảo không thể đuổi kịp?
Hay là bọn chúng đã chạy vào sáu lối đi khác, chỉ có mình hắn rơi vào đây?
Hiên Viên Triệt nhớ rõ, lúc hắn nhảy vào thông đạo này vẫn kịp liếc mắt nhìn được số thông đạo Vân Triệu mở ra, là tám cái.
Hơi nhíu nhẹ mi, Hiên Viên Triệt phất phất tay.
Thôi, cứ đi tụ hợp lại với Vân Triệu rồi hẵng nói.
Chính lúc đang nghĩ như thế, bên tai đột nhiên xoẹt qua tiếng gió, có người từ đằng trước bay đến, tốc độ nhanh tới mức Hiên Viên Triệt nghi ngờ rằng người nọ có phải đang chạy trối chết hay không.
Đằng trước? Lục Tôn Minh Đảo hẳn sẽ không xuất hiện ở đằng trước đâu, chẳng lẽ là Vân Triệu?
Hiên Viên Triệt lập tức nhấc chân nhanh thêm, vài bước đã rẽ qua chỗ ngoặt phía trước.
Tầm mắt đụng nhau, hai mặt nhìn nhau, hai người suýt nữa đâm sầm vào nhau.
Bạch Tôn! Hiên Viên Triệt chớp mắt nhíu chặt hai mày, không kịp nghĩ xem Kim Tôn đến đây bằng cách nào, liền lập tức trở tay chém mạnh một kiếm vào Bạch Tôn.
Cùng lúc ấy, phản ứng của Bạch Tôn cũng không chậm, trường đao vung lên, đỡ lại kiếm của Hiên Viên Triệt.
Kẻ thù gặp mặt, hận nhau đỏ mắt, có nói gì thì quá lắm cũng chỉ như thế này.
Bạch Tôn nhìn thấy rõ người phía trước là Hiên Viên Triệt, đại đao trong tay xoay nhanh như gió gào, như mưa bão, điên cuồng lia qua Hiên Viên Triệt.
Như thể trong vài chiêu như thế đã có thể tiêu diệt Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, trong đầu chỉ thầm hừ lạnh một cái: Chỉ dựa vào gã……
Lập tức nhuyễn kiếm quay nhanh như chớp sáng, quấn chặt quanh đại đao của Bạch Tôn.
Trong một lúc chỉ nghe được những tiếng keng keng choang choang vang lên mãnh liệt.
Không nhìn được ta ra sao ngươi thế nào, không nhìn được đường kiếm đi hướng đao chém, chỉ thấy một mảnh đao quang kiếm ảnh lao vút lên, hai bóng người một trắng một đen quần nhau trong không trung.
Lơ lửng bên trên đỉnh những cây cột gỗ chạm trổ tinh xảo là những chiếc cốc điêu khắc đựng đầy dầu.
Lưu ảnh của đao kiếm không thấy được dồn dập xô vào nhau rồi vỡ vụn như bụi phấn, tán loạn khắp mọi phía.
Làm cho người ta hoa hết cả mắt.
Kiếm khí tung hoành ngang dọc kết hợp với từng trận gió lạnh lẽo trong lối đi chật hẹp dường như thổi ra tiếng sói tru âm trầm, truyền đi xa tít.
Thông đạo khiến cho tiếng va chạm vang lên rồi phản lại, dư âm tăng lên gấp nhiều lần, nặng nề và xa xăm, phảng phất như tiếng rồng gầm rống.
Một kiếm quét ngang gạt đi đòn tấn công điên cuồng của Bạch Tôn, Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày.
Tiếng gì vậy? Đó không phải là tiếng gió tạo nên từ thế kiếm của bọn họ.
Thanh kiếm trong tay nhanh chóng di chuyển, dựng thẳng hai tai, Hiên Viên Triệt lắng tai nghe.
“Ùng ùng ùng………” Có chút ngột ngạt, lại có gì như đang đè nặng, giống tiếng nước mà lại không giống tiếng nước, nhưng cũng không phải là thanh âm của gió, đó là tiếng gì?
Hiên Viên Triệt còn đang nhăn mày thì Bạch Tôn ở đối diện vẫn cứ như phát cuồng mà liên tiếp chém đao tới, càng lúc càng thêm điên hơn.
Quả thực như thể không liều mạng với Hiên Viên Triệt thì không được vậy.
Tuy rằng Hiên Viên Triệt cũng cho rằng hai người họ cứ thấy mặt nhau là liều mạng xông vào chém nhau là cực kỳ bình thường, nhưng cái kiểu không biết thứ gì bên trong kia như thế này, thì hẳn là phải đánh đổ Bạch Tôn trước đã, Bạch Tôn này như thể muốn bỏ mạng lại đây, khiến cho Hiên Viên Triệt không thể không nhăn mặt.
“Choang!” Chuyển mình một cái, một đao của Bạch Tôn chém lệch xuống mặt đất.
Mặt của hòn đá nọ lập tức hõm xuống một lỗ hổng to bằng bàn tay đứa nhỏ, vết nứt ngoằn ngoèo bốn phía.
Cú đánh mãnh liệt như thế, tấn công mãnh liệt như thế, không tiếc tiêu hao tất cả nội lực.
Nếu không phải chắc chắn có thể hạ gục đối thủ trong vòng vài chiêu thì chính là bị điên rồi.
Hiên Viên Triệt nhíu mày, Bạch Tôn đang làm gì vậy?
“Ùng ùng ùng……….” Thanh âm nặng nề kia càng lúc càng gần, nghe vào trong tai càng cảm thấy gần hơn.
Không phải là tiếng vọng của gió thổi, mà là có một thứ gì đó thật sự hiện hữu đang đến rất gần.
Trong chớp mắt, Hiên Viên Triệt cảm thấy rùng mình.
Trở tay, chiêu kiếm nhanh hơn, thế tấn công càng trở nên lạnh thấu xương, thính giác tập trung ở mức độ cao nhất/
Thế đến rất nhanh, kèm theo tiếng lốp bốp lanh lảnh ngưng kết cùng tiếng lùng đùng khá nhỏ, có thể coi như không đáng kể tới.
Một luồng khí giá rét từ xa xa truyền đến thông đạo.
Đó là loại không khí của sự băng giá tuyệt đối, khói trắng nhè nhẹ toả ra, mang theo màn sương mờ mịt mùng, cuồn cuộn ùn ùn tràn đến.
Thanh đao trong tay Bạch Tôn càng điên cuồng chém xuống, tơ máu đỏ ửng phủ ngập hai con mắt.
Quay người đỡ đao, khoé mắt Hiên Viên Triệt liền bắt được làn khói trắng lan ra từ cửa lối đi đằng xa xa.
Nghi hoặc lập tức biến mất trong nháy mắt ngắn ngủi, sắc mặt Hiên Viên Triệt đại biến!
Chết tiệt! Đó không phải là nước! Cơ quan được ẩn giấu tại phía đông của Thanh Long này không phải là nước, mà là……
Ý nghĩ trong đầu còn chưa kết thúc, sương trắng nhẹ nhàng bao trùm cả cửa thông đạo và tiếng động tựa như rồng ngâm hổ gầm kia dần dần lộ ra bộ mặt thật.
Nước đá trong suốt, tinh khiết, không nhiễm một hạt bụi, trải rộng mênh mông, bao trùm tất thảy, tràn đến.
Nơi nó đi qua, bức tường tinh mỹ, phù điêu sống động, tất cả đều lập tức bị đóng băng, bị bao phủ trong màu sắc trong trẻo kia.
Nước đá lướt qua, đóng băng mọi thứ.
“Vô liêm sỉ.” Hiên Viên Triệt quét mắt nhìn, như quá tức giận mà mắng ra thành lời.
Lúc này hắn đã biết Bạch Tôn đối diện mình vì sao phải phát rồ mà tấn công hắn như thế.
Tất nhiên là bởi vì kẻ vô liêm sỉ này không biết làm sao mà lại khởi động cơ quan của Thanh Long điện, khởi động nước đá cuồn cuộn, thế rồi khi đang chạy trối chết thì lại đụng phải hắn.
Vừa muốn chạy trốn lại vừa muốn giết hắn, cho nên mới điên cuồng như vậy.
Chết tiệt, chết tiệt.
Cắn chặt răng, đỉnh đầu Hiên Viên Triệt trong chớp mắt dường như bốc khói.
Không thèm nghĩ gì thêm, Hiên Viên Triệt chém ra một kiếm gạt đi đòn tấn công của Bạch Tôn rồi quay đầu chạy.
Hắn chẳng sợ Bạch Tôn, nhưng đối với băng đá có sức mạnh đông cứng tất cả đang kéo đến ào ạt kia hắn tự biết mình không có năng lực ứng phó.
Bạch Tôn thấy Hiên Viên Triệt quay người bỏ chạy, cũng mặc kệ mà chạy theo Hiên Viên Triệt.
Đồng thời vẻ mặt vẫn cứ dữ tợn như cũ, cố sức làm vướng víu Hiên Viên Triệt.
Mục đích bọn họ ra khỏi Đảo chính là giết Hiên Viên Triệt, khó có lúc nào có thể gặp hắn cô độc một mình như lúc này, vì vậy không cần quan tâm tình thế bây giờ thế nào cũng phải giết chết.
Hẻm nhỏ chật chội, quanh co khúc khuỷu cực kỳ khó đi.
Dù rằng Hiên Viên Triệt chạy trước một bước, nhưng Bạch Tôn đuổi theo ở đằng sau chẳng hiểu sao lại bùng lên một thân công lực khó hiểu, thôi thì càng dễ đào thoát vậy.
Hai hàm răng không khỏi cắn chặt vào nhau, Hiên Viên Triệt vừa đánh vừa chạy.
Hai người vừa chạy vừa đánh, rối loạn tùng phèo ở trong thông đạo nhỏ hẹp.
Mà trong lúc Hiên Viên Triệt và Bạch Tôn đánh qua đánh lại, cơn lũ băng tuyết đang gào thét tràn đến từ phía sau càng lúc càng lan tới nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.
Hơi lạnh nhè nhẹ bốc lên, mỗi nơi nó đi qua lập tức bao phủ lên một tầng sương trắng, nhiệt độ không khí gần như giảm xuống độ không tuyệt đối. (0K – độ Kenvin)
Hơi mù trôi qua tiếp theo là băng đá ầm ầm tràn đến.
Ngập đầy cả đường đi chật chội, hoá băng tất cả mọi thứ hiện hữu.
Trong suốt óng ánh, lấp lánh sắc xanh.
“Keng!” Đao kiếm đụng nhau toé ra tia lửa.
Nhưng màn sương mù đã bay tới gần.
Hơi lạnh thấm vào tận xương, hoàn toàn nuốt tiêu tia lửa vừa nãy.
Trên tóc của Hiên Viên Triệt đã ngưng kết một tầng tuyết, lông mi bị đông lạnh, phản chiếu long lanh dưới ánh sáng của dạ minh châu.
Đao kiếm chạm nhau, mặt trên của binh khí lạnh lẽo trong phút chốc đã bị bao phủ một tầng băng mỏng, khiến cho những vũ khí này vốn lãnh giá lại càng thêm lãnh giá.
“Ùng ùng ùng………” Bêntai, tiếng thét của dòng lũ băng tới càng lúc càng mau.
Kiểu thét gào mang theo đe doạ khiến lòng người chấn động mãnh liệt.
Một cái quét mắt chớp nhoáng qua vị trí mình đang đứng, sâu trong đáy mắt Hiên Viên Triệt bỗng loé lên sự nhạy bén.
Khoé mắt lia đến lũ đá cách hai người họ còn hơn mười trượng đang ùn ùn kéo đến ở đằng sau lưng Bạch Tôn, trên khuôn mặt Hiên Viên Triệt bao phủ một tầng băng mỏng, trông lãnh khốc vô tình đến kinh ngạc.
“Keng!” Lại một đao chém về phía Hiên Viên Triệt, ngăn cản bước đi của hắn.
Đao chém xuống, Hiên Viên Triệt đột nhiên lảo đảo một bước, như thể bị khí thế của một đao nọ lay đổ vậy.
Vẻ mặt điên cuồng tràn ngập khuôn mặt của Bạch Tôn, hai mắt gã thoáng chốc sáng ngời.
Hiên Viên Triệt đã lộ ra hiện tượng thất bại, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng nào có thể qua được con mắt của gã?
Vậy thì gã nhất định có thể hạ gục hắn chỉ trong vòng hai ba chiêu mà thôi!
Bạch Tôn đã nhận định chắc chắn như thế, nên gã càng trở nên điên cuồng hơn: Giết chết Hiên Viên Triệt rồi bỏ chạy cũng không muộn.
Binh khí đụng nhau, tiếng binh binh choang choang nổi dậy đến nhức óc.
Hiên Viên Triệt liên tục lùi về đằng sau, thân thể đã nhuốm phải hơi lạnh kia bắt đầu cứng đờ lại, như kiểu không hoạt động trong một thời gian rất dài, cả người chật vật.
Bạch Tôn từng bước ép sát, mũi đao bổ xuống dường như lia qua chóp mũi Hiên Viên Triệt.
Đằngsau, luồng nước đá lạnh lẽo đến tận xương tuỷ đang gầm gào tràn tới.
Mười trượng, chín trượng, sáu trượng……. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần hơn.
Hiên Viên Triệt cũng càng lúc càng trở nên yếu sức, như thể mạng sống của hắn sẽ bị tước đi ngay dưới một đao kế tiếp, nên Bạch Tôn càng trở nên liều mạng.
Hai trượng, nước đá sắp đổ ập lên người cả hai.
Hiên Viên Triệt yếu nhược thốt nhiên thay đổi, khí thế trên người tăng vọt, từ mặt đất, trường kiếm trong tay bỗng chốc vung lên chém lên tường đá trên đỉnh đầu, thân hình cũng theo sát đường kiếm mà phóng lên trên.
“Choang!” Chỉ nghe thấy một tiếng vang dội to lớn, tảng đá nọ bị một kiếm của Hiên Viên Triệt phá vỡ, mở ra một cửa động lớn, lộ ra phía trên tối đen thăm thẳm.
Hiên Viên Triệt xoay người một cái, nhanh như chớp bám vào cửa động, phi người lên trên.
Đồng thời trở tay chém kiếm xuống chỗ cửa động.
Ở phía dưới, Bạch Tôn sau khi đứng hình vì sự thay đổi khí thế đột ngột của Hiên Viên Triệt thì vội vàng hồi hồn lại, đuổi sát tới đây, sắc mặt gã xanh mét, quơ đại đao nhảy theo hướng Hiên Viên Triệt vừa nhảy lên.
Nhưng mà, dưới đòn tấn công kia thì lên thế nào được!
Thân người đang nhảy lên bị một kiếm này của Hiên Viên Triệt ép phải lùi lại, Bạch Tôn bị ngưng trụ ở giữa không trung.
Lũ băng gầm rú tràn tới, chớp nhoáng đổ đến, bao trùm mọi thứ, thôn tính tất cả.
Mỗi nơi nó đi qua, chỉ còn là một mảnh tuyết giá.
Đứng ở phía trên của tường đá, Hiên Viên Triệt nghe thấy thanh âm ùng ùng ào ào như tiếng gào rít kia, xoẹt một tiếng, trong tay bừng lên một ngọn lửa nhỏ.
Xung quanh là bông tuyết u lam lấp lánh.
Bên dưới hoàn toàn bị đóng băng, cướp đoạt mọi dấu vết tồn tại của sinh mệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui