Vương Phi Mười Ba Tuổi

Gió núi lạnh thấu xương, rõ ràng không xảy ra tàn sát ở bất cứ nơi nào, nhưng cơn gió lại đậm mùi máu tanh nồng một cách quái dị.
Roi dài màu đen quấn chặt hai thân hình, mỗi mũi tên đều xuyên thấu cả hai.
Cứ thế đứng sững trên lưng núi không đổ xuống.
Sườn núi và lưng núi.
Rõ ràng là gần gụi đến thế, lúc này lại trở nên xa xôi đến vậy.
Lưu Nguyệt không thiết nghĩ ngợi từ trên sườn dốc trượt thẳng xuống, đóa huyết hoa nhanh chóng nở rộ trên vạt áo.
Thế nhưng, không chút nào có được sự quan tâm của Lưu Nguyệt.
Vừa lao xuống lại vừa như lăn xuống, Lưu Nguyệt gần như hung ác mà xông đến trước mặt Hiên Viên Triệt.
Chủy thủ trong bàn tay run rẩy chém xuống một nhát cắt đứt cây roi quấn chặt hai người, Lưu Nguyệt túm lấy thân thể của ả nữ Tôn đã tắt thở nhưng vẫn không dám xuống tay.
Những mũi tên cắm trong người nữ Tôn cũng đồng thời xuyên vào người Hiên Viên Triệt.
Nếu liều lĩnh dứt mạnh thân thể ả ta ra, thì đồng nghĩa với việc Hiên Viên Triệt sẽ……
“Triệt….. Triệt…..!” Lưu Nguyệt từ trước tới nay luôn luôn bình tĩnh như núi Thái Sơn, bây giờ nhấn chìm cả cơ thể nàng là sự hoảng sợ tột cùng không từ nào tả hết.
“Không sao, sẽ không sao đâu mà.” Đôi môi run run nhưng vẫn cố gắng nói ra lời trấn an.
Màu màu đỏ tươi tràn ra qua khóe miệng khẽ nhếch lên của Hiên Viên Triệt, hắn nhè nhẹ nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt.
Một cái gật đầu rất nhẹ, ôn nhu tràn ngập ánh mắt.
Dưới ánh mắt ấy có một nét gì đó lạnh lùng và tĩnh lặng.
Nhưng trong ánh nhìn của Lưu Nguyệt, dường như có thứ gì như bị xé rách, đau đớn lan tràn tới cả tứ chi bách hài.
Trái tim hoảng loạn, nhưng chủy thủ trong tay không chậm lại.
Lưu Nguyệt không dám liều lĩnh đụng chạm thân thể nữ Tôn, ngược lại chạm vào đầu mũi tên đằng sau lưng Hiên Viên Triệt, bàn tay run rẩy không thể nào khống chế.
Đó là chỗ trái tim.
Mũi tên xuyên thấu của cơ thể của Hiên Viên Triệt, là xuyên qua vị trí của trái tim.
Bàn tay cảm nhận được máu đỏ nhớp nhúa chảy xuống theo đầu mũi tên, nhiệt độ vô cùng ấm áp kia lại như thiêu đốt da thịt nàng, khiến cho lòng nàng bỏng rẫy đầy đau đớn.
“Vương thượng, vương thượng…….”
Không biết từ nơi đâu, Thu Ngân, Ngạn Hổ cũng vọt đến.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cả hai khiếp sợ đến chết lặng.
Bước lên một bước quỳ xuống, không dám làm gì, không dám động đậy.
Liều mạng cắn chặt môi.
Lưu Nguyệt gắng sức trấn định chính mình, rồi nắm chặt lấy đầu tên sau lưng Hiên Viên Triệt, lạnh lùng ra lệnh: “Túm lấy ả.”
Đỗ Nhất vốn đã đi trước một bước, cũng không nghĩ tới chuyện lại thành ra gấp gáp thế này, hiện tại mới lao lại đây, nhìn thấy đám người Thu Ngân Ngạn Hổ vẫn còn đang mất hồn vì kinh hoảng.
Dựa vào tinh thần vững chãi đã được huấn luyện qua muôn ngàn thử thách, cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, nghe lệnh của Lưu Nguyệt lập tức túm lấy phần lưng của ả nữ Tôn, nắm chặt cơ thể của ả.
Dùng sức tách ả nữ Tôn dù chết vẫn cố sống túm chặt lấy tay Hiên Viên Triệt ra, Đỗ Nhất trầm ổn nhanh chóng kéo ả ta cách một khoảng với Hiên Viên Triệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy, nàng hít sâu một hơi, một đao chém xuống mũi tên vàng ở giữa hai cơ thể.
“Cách!” Một tiếng gãy thanh thúy vang lên.
Mũi tên bị một đao của Lưu Nguyệt chặt thành hai nửa.
Hai người gắn vào nhau liền lập tức được tách ra.
Hiên Viên Triệt không còn chống đỡ, chốc lát liền đổ về phía sau.
Lưu Nguyệt vội vàng quỳ một chân xuống mặt đất, dùng sức cố gắng đỡ lấy Hiên Viên Triệt.
Huyết sắc lan ra trên vạt áo màu đen kia.
Nặng nề quá, nặng nề không gì miêu tả nổi.
Liếc tới nơi mũi tên ấy đâm vào, lòng Lưu Nguyệt càng thêm trầm lặng, hai mắt trở nên đỏ ửng.
Cánh tay không dám cử động nữa, cánh môi bị hàm răng cắn chặt quá mức bắt đầu rỉ máu, một giọt, hai giọt rơi xuống, hòa cũng màu máu trên người Hiên Viên Triệt.
Nàng không dám rút tên, cũng không thể rút tên.
Mũi tên đâm vào nơi đó…… Không thể, nàng không rút được.
Một khí rút tên, máu từ động mạch chủ sẽ liên tục trào ra, vậy thì Triệt, Triệt sẽ……
Cả thân hình run lên.
Nhưng Lưu Nguyệt vẫn không biết rằng thân hình mình đang run rẩy tới như thế.
Hai người quỳ bên người Hiên Viên Triệt, bây giờ mới phản ứng lại, bổ nhào về trước, nhanh như gió điểm huyệt mấy huyệt quan trọng trên ngực Hiên Viên Triệt.
Lưu Nguyệt liên tục cho Hiên Viên Triệt nuốt mấy viên thuốc lớn.
Rồi lại liếc tới mũi tên trên ngực Hiên Viên Triệt, khuôn mặt trắng nhợt nhuốm màu tro tàn.
“Triệt….. Triệt….. Không có việc gì, chàng sẽ không xảy ra chuyện gì hết, chàng phải kiên trì……” Hai tròng mắt như nhỏ máu, Lưu Nguyệt cố sống cố chết cắn chặt môi, giữ chặt lấy Hiên Viên Triệt như thể nàng chưa từng muốn giữ lấy ai đó như bây giờ.
Nàng không dám rút tên, nhưng sẽ có đại phu làm việc này.
Thủ đô của Tuyết Thánh quốc cách không xa nơi đây.
Ngự y trong cung hẳn là có thể giúp nàng, hẳn là có thể cứu được Triệt.
“Vân Triệu, Vân Triệu……!” Nàng thê lương quát lên, xé toạc tầng không, thoát khỏi trần gian, lãnh lệ khiến người ta không dám nghe.
Vân Triệu bị một màn trước mắt này làm cho khiếp sợ đến thất thần.
Một tiếng quát kia của Lưu Nguyệt chấn động đầu óc hắn, kéo hồn hắn quay về, liền vội vàng vung tay áo lao xuống lưng núi.
Ở bên cạnh, Độc Cô Dạ cũng trở nên nghiêm lạnh.
Thấy Vân Triệu bay xuống sườn dốc như bão cuốn, khóe mắt y cũng quét qua điểm sáng màu vàng ở nơi đó.
Ánh mắt băng giá, lại ném một cái nhìn bắn qua một chỗ lóe sáng khác.
Một tiếng quát thê lương mang theo một nỗi đau tê tâm liệt phế.
Lưu Nguyệt vòng tay ôm lấy Hiên Viên Triệt, nàng đang cố gắng chống đỡ nửa thân người của hắn không cho rơi xuống đất, Hiên Viên Triệt đột nhiên vùng vẫy gắng nâng lên cánh tay cầm lấy bàn tay Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt lập tức đưa tay nắm chặt lấy.
Nhìn sâu vào trong mắt Hiên Viên Triệt, nàng nở ra một nụ cười thực miễn cưỡng làm sao: “Không sợ, không sợ, sẽ không có việc gì hết…… Nhất định sẽ không sao……”
Lời nói rơi ra khỏi làn môi, nhưng càng về sau, nàng càng không thể nói thêm được nữa.
Con tim như bị xé rách đầm đìa ngập máu, đau đớn đến nghẹt thở.
Hiên Viên Triệt chăm chú nhìn vào gương mặt dường như sắp phát điên của người mình yêu, chỉ im lặng nắm chặt lấy bàn tay Lưu Nguyệt.
Máu đỏ tươi như trào ra từ trong tim, tràn qua đôi bàn tay nắm chặt của hai người.
Đã không thể phân biệt được dòng máu kia của ai với ai nữa.
Đôi môi khẽ nhếch, mấp máy mấy lần, nhưng chẳng có một âm thanh nào phát ra khỏi miệng.
“Đừng nói chuyện, rất nhanh sẽ tốt lên thôi, chàng yên tâm ta nhất định sẽ cứu chàng……” Nhìn Hiên Viên Triệt chỉ muốn nói thôi mà cũng không còn sức như thế, lòng Lưu Nguyệt tựa như đã đổ nát.
Hiên Viên Triệt nhìn đôi mắt của Lưu Nguyệt.
Hắn thấy rõ ràng một luồng tuyệt vọng lan tràn trong ấy.
Một sự điên cuồng bắt đầu rít gào và chiếm đóng đôi mắt kia.
Một loại quyết tuyệt không chịu thay đổi, rằng không cần cùng sinh một ngày chỉ cầu được chết cùng nhau, bắt đầu dâng lên trong đôi mắt.
Mắt của nàng chìm xuống dưới sự quyết tuyệt bất kể tất cả.
Khuôn miệng hắn không ngừng mở ra hợp lại, nhưng sức lực toàn thân mất sạch không đủ để cho hắn thốt ra một tiếng nào.
Hiên Viên Triệt nhìn sâu vào mắt Lưu Nguyệt, vô cùng lo lắng, nhưng chỉ có thể nắm bàn tay Lưu Nguyệt càng chặt thêm, cứ thả lỏng ra rồi lại nắm chặt lại.
Như thể đang truyền cho nàng một ý nghĩ gì đó.
Nhưng Lưu Nguyệt chỉ nhìn chăm chăm vào Hiên Viên Triệt đang nhanh chóng trở nên tái nhợt trước mặt mình.
Nàng không còn tâm tư suy nghĩ bất cứ điều gì khác, đừng nói đến nhịp điệu nắm chặt rồi lại lỏng của bàn tay Hiên Viên Triệt; lòng nàng càng lúc càng âm trầm thêm.
Nàng đã rơi vào trạng thái khủng hoảng không gì sánh được.
Một sự điên cuồng toát ra, muốn nhấn chìm tất cả.
Đan chặt bàn tay mình với bàn tay của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhìn một thân toàn máu kia đang nằm trong lòng mình, con ngươi nàng rực đỏ và nàng hét lên với hắn: “Thế giới của ta nhất định không thể không có chàng, nếu như chàng dám bỏ lại ta như thế này ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chàng!
Lên trời hay xuống đất, chàng cũng không thể thoát khỏi ta, chỉ cần chàng dám làm như thế….. thì ta cũng sẽ đi cùng chàng!”
Từ đầu đến cuối, cái từ cấm kị kia cũng không được thốt ra. (từ ấy là gì hẳn m.n sẽ hiểu đc ha)
Nhưng ở bên cạnh Hiên Viên Triệt, đám người Thu Ngân nghe được những lời nói gần như mất hết khống chế ấy của Lưu Nguyệt lập tức không khỏi ngẩng phắt đầu nhìn vương phi của bọn họ một cái.
Trong mắt họ hiện lên một tia kinh ngạc cực độ khó nói rõ.
Nghe thấy tiếng hét của Lưu Nguyệt, nhìn thấy màu đỏ rực trong đôi mắt của Lưu Nguyệt, mắt Hiên Viên Triệt nhuốm một màu đau đớn, hắn dùng một hơi sức cuối cùng thở ra một câu: “Báo thù cho…. ta….”.
Lời thốt ra nhỏ bé như tiếng muỗi đập cánh, nhưng lại được tất cả nghe thấy rõ ràng bất kể trời đất có sụp đổ xuống ngay lúc này.
Hai con ngươi đỏ rực của Lưu Nguyệt bắt đầu chảy máu.
Bốn chữ nhỏ nhoi ném xuống, Hiên Viên Triệt nắm chặt lấy tay Lưu Nguyệt, hai mắt hắn nhắm lại, rồi bàn tay trở nên mềm nhũn.
“Vương thượng……..!”
“Vương thượng……..!”
Thu Ngân và Ngạn Hổ phát điên xông lên trước, ôm chặt lấy thân mình Hiên Viên Triệt.
Tiếng gào thê lương, lan theo làn gió lạnh lẽo.
Thảm thiết như tiếng sói tru.
Đỗ Nhất đứng bên cạnh, phịch một tiếng quỳ xuống.
Vân Triệu vốn đang gấp gáp chạy từng bước xuống nơi lưng núi, chợt sững lại.
Những người trước mắt hắn, khuôn mặt của họ mang đậm một vẻ phức tạp kì lạ.
Dừng lại phía sau Lưu Nguyệt và những người kia, Vân Triệu cảm giác hắn không đủ can đảm bước tiếp.
Chẳng nhẽ Hiên Viên Triệt đã…….?
Kẻ cường đại như vậy chẳng nhẽ cứ thế mà……..
Chuyện này……
Âu Dương Vu Phi vẫn đứng ở trên sườn núi, lúc này bỗng chốc hơi lảo đảo, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm; Sao có thể…… Sao có thể……
Không thể nào, không thể nào như vậy được…..
“Ha ha ha ha……..” Ngay tại lúc thê lương như thế, từ trên sườn núi đối diện đột nhiên phát ra một tiếng cười to cực kỳ càn rỡ; cái loại vui sướng như vậy, so với sự bi thương phẫn nộ ở đằng này hoàn toàn đối lập.
“Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt, ngươi chẳng qua cũng chỉ có…..”
Còn chưa phun ra hết lời, thân thể Hắc Tôn cuồng ngạo tự dưng chấn động.
Gã chầm chậm cúi đầu, nhìn thấy thanh kiếm xuyên thấu từ lưng ra trước ngực chính mình, gương mặt gã nháy mắt vặn vẹo.
“….. thế…..” Chữ cuối cùng bị đánh gãy khỏi câu nói cuối cùng cũng rơi ra khỏi miệng đồng thời với lúc thân hình Hắc Tôn ngã ngửa về phía sau.
Đứng sau lưng Hắc Tôn là Độc Cô Dạ, y rút lại lợi kiếm nhiễm máu, trông về nơi giữa lưng núi xa xa.
Trán nhíu chặt lại.
Làn gió trong sạch thổi qua, tung bay vạt áo bào màu trắng của y, khiến cho hình ảnh y có chút mờ ảo.
Năm ngón tay cầm chặt chuôi kiếm, không thể miêu tả được cảm giác của y hiện tại, bỗng dưng trong lòng cảm thấy thật trống trải, một loại cảm xúc khó hiểu dành cho kẻ địch cả đời của mình, đối thủ cả đời của mình.
Người mà y luôn muốn đánh bại, người mà y luôn muốn so cao thấp với, liền cứ như vậy mà……
Cái loại cảm xúc hỗn loạn này khiến cho người ta không thể nào dễ chịu nổi.
Thình lình xảy đến khiến cho người ta không thể nào tin tưởng được.
Thất thần trong giây phút ngắn ngủi, Độc Cô Dạ quên mất Hắc Tôn vừa ngã xuống bên cạnh.
“Bùm bùm……” Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi này thôi, một cụm pháo hoa đột nhiên nở rộ phía chân trời.
Ở giữa núi rừng xanh biếc vẽ ra một hình màu đen.
Truyền đi rất xa, rất xa.
Nhưng mà, lúc này nó không thể thu hút được sự chú ý của bất cứ ai.
“Không, không…….” Lưu Nguyệt ôm lấy thân mình Hiên Viên Triệt, lắc đầu chầm chậm không dám tin.
Gương mặt trở nên đông cứng.
Trống rỗng.
Cận kề sụp đổ.
Điên cuồng như bão táp bắt đầu bao phủ tâm trí Lưu Nguyệt.
“Đã nói rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau tới vĩnh viễn, đã nói rằng chúng ta có chết cùng không buông tay nhau, chúng ta phải hòa làm một, hòa làm một…….”
Thấp giọng thủ thỉ như tâm tình, lại như tự lẩm nhẩm với chính bản thân.
Nhớ lần đầu tiên gặp mặt ở Mộ Dung gia, hình ảnh của nam tử yêu mị bước ra từ trong ánh sáng ấy vẽ lên trong con mắt nàng.
Nhớ nụ hôn dịu dàng đầy thương tiếc lúc tắm rửa ở trong điện Lưu Ly, khiến cho nàng từ tìm đến cửa đòi giáo huấn hắn biến thành từ nay về sau nàng chỉ nhận định người trước mắt này.
Nhớ khi Thiên Thần gặp chính biến, hai trái tim gắn bó cùng nhau tiến bước.
Nhớ lúc Hoàng cung ngập trong biển lửa, một bước đi sai khiến cả đời thề biển hẹn non sống chết bên nhau.
Nhớ……
Nhớ…….
Đã không thể đo được tình yêu của họ sâu đậm bao nhiêu nữa.
Đã không thể đong được tình yêu của họ kiên cường nhường nào nữa.
Nàng chỉ biết, cho dù lên thiên giới hay xuống suối vàng, nàng cũng không buông tay người này ra.
Nàng không khóc, chỉ có duy nhất một giọt máu nhỏ xuống từ trong hốc mắt ửng đỏ.
Nở rộ trên vạt áo của Hiên Viên Triệt, trộn cùng với sắc đen.
Chầm chậm vươn ra, Lưu Nguyệt duỗi tay chạm nhẹ nơi đầu mũi Hiên Viên Triệt.
Không có hơi thở ấm áp, không có.
Cuồng phong trong mắt nháy mắt tập kết lại, khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng như bị bóp méo, hơi thở điên cuồng bỗng chốc bùng lên tràn ra khắp chung quanh.
Thu Ngân đang giữ chặt cơ thể Hiên Viên Triệt, thần tình đau đớn mất hồn lại vô ý liếc thấy vẻ mặt của Lưu Nguyệt, không khỏi kinh hoàng.
Điên cuồng, đó là điên cuồng, sao có thể……
“A………..!!” Thu Ngân chưa kịp nhìn kĩ hơn, Lưu Nguyệt bỗng đột nhiên ngửa đầu, gương mặt vặn vẹo đáng sợ, tóc đen bay lên bốn phía, giống như một con sói cô độc gào lên xuyên thủng tầng không vang đi khắp tứ phương đại địa.
“Phạch phạch……” Vô số chim tước sợ hãi.
Dã thú khắp nơi chạy loạn.
Lưu Nguyệt phát điên rồi, tẩu hỏa nhập ma rồi, thế này…….
Bỗng dưng có một bàn tay chém vào gáy Lưu Nguyệt đã trở nên điên cuồng, thân thể nàng mềm nhũn, ngã xuống.
Đằng sau là Âu Dương Vu Phi mang vẻ mặt khó nói, y đưa tay đỡ lấy Lưu Nguyệt.
Gió núi vẫn thổi.
Ráng chiều đỏ lửa trên đầu, kéo dài tới tận chân trời.
Đỏ rực như vậy, mang theo khí tức hung ác như vậy.
Gió núi vẫn thổi, mang theo sự trong trẻo và lạnh lẽo không thuộc về hiện tại.
**********
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã trôi qua một ngày một đêm.
Trời vẫn xanh và mây trắng vẫn cứ trôi nhẹ nhàng như trước.
Cây cối xào xạc lay động trong cơn gió mát, cỏ cây vẫn xanh tươi, hoa núi vẫn rực rỡ.
Trời đất vẫn cứ vận động như nó phải thế.
Chỉ là có những thứ đã thay đổi.
Gần ranh giới Hoàng lăng có một căn nhà gỗ nho nhỏ tọa lạc bên chân núi, do những người thợ săn dựng lên để nghỉ tạm khi đi săn thú rừng.
Gió nhè nhẹ lướt qua mái nhà, vài nhánh cỏ khô theo gió bay bay.
Âu Dương Vu Phi ngồi bên chiếc giường nhỏ đơn sơ trong phòng, nhìn Lưu Nguyệt vẫn đang mê man chưa tỉnh lại, y vươn tay vuốt lại mấy sợi tóc vương trên gò má của nàng, rồi khe khẽ thở dài một tiếng.
Vân Triệu ở bên cạnh thì tựa vào đầu giường, từng ngụm từng ngụm uống rượu.
Trường bào màu bạch kim của Độc Cô Dạ đã không còn là màu bạch kim nữa, y chỉ yên lặng đứng bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng nhìn ra bầu trời xanh ngoài khung cửa.
Không khí trong phòng thật lạnh lẽo, thật im ắng.
Ngoài cửa, Đỗ Nhất và Thiên Nhai đều tự động ngồi xuống, tựa như hai ông môn thần.
Một ngày một đêm này không một ai mở miệng nửa câu, sự im lặng làm cho người ta nghẹt thở.
Lại liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt bị chính mình đánh bất tỉnh thêm lần nữa, Âu Dương Vu Phi giơ tay cầm lấy bầu rượu của Vân Triệu, ngửa đầu uống một ngụm.
Ngày đó nếu không phải y ra tay nhanh thì chỉ sợ rằng Lưu Nguyệt không phát điên cũng thay đổi tính cách hoàn toàn.
Biến cố bất ngờ xảy ra như thế này, cho dù là bọn họ thì cũng khó mà tiếp nhận ngay được, huống chi là Lưu Nguyệt yêu Hiên Viên Triệt sâu đậm.
Họ chỉ hy vọng trải qua mê man suốt một ngày một đêm đến khi tỉnh lại Lưu Nguyệt không quá mức kích động đã là tốt lắm rồi.
“Nên tỉnh rồi chứ?”
Một ngụm rượu nuốt xuống, Độc Cô Dạ vẫn không nói gì bỗng nhiên chậm rãi quay người lại nhìn Lưu Nguyệt vẫn đang mê man hỏi.
Âu Dương Vu Phi gật đầu.
Y xuống tay có khống chế lực đạo vừa đủ, không thể mê man lâu đến thế.
“Bây giờ làm sao?” Vân Triệu tựa vào đầu giường ngó Lưu Nguyệt.
Một ngày một đêm ngắn ngủi mà có cảm giác nhữ đã già đi nhiều lắm, dưới cằm mọc đầy râu, trong mắt cũng toàn tơ máu.
Suy nghĩ một ngày một đêm, hắn vẫn không nghĩ ra lúc Lưu Nguyệt tỉnh lại họ nên nói như thế nào, xử lí ra sao, nên khuyên nàng như thế nào.
Tính tình của Lưu Nguyệt và tình cảm của nàng ra sao, bọn họ đều biết rõ.
Nhưng cũng bởi chính vì biết rõ nên ngược lại càng không biết làm thế nào.
Đó là tình cảm mà bất luận kẻ nào cũng không chen vào được, không thay đổi được.
Không ai tiếp lời, Âu Dương Vu Phi và Độc Cô Dạ cũng chưa biết phải làm sao.
Liếc nhìn nhau, tiếp tục trầm mặc.
“Ừm.” Một tiếng động nho nhỏ vang lên phá vỡ sự im lặng, Lưu Nguyệt đã tỉnh.
Âu Dương Vu Phi, Độc Cô Dạ, Vân Triệu lập tức đồng loạt nhìn về phía nàng, ngay cả Đỗ Nhất như khối băng ở bên ngoài cũng nhảy dựng lên một chút.
Ba người đứng thành một hàng, có chút giống như sắp sửa đối mặt với kẻ địch vô cùng nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt đang dần dần thanh tỉnh.
Bọn họ không biết bọn họ sẽ gặp phải loại điên cuồng như thế nào đây nữa.
Lưu Nguyệt từ từ mở mắt, nàng bình tĩnh nhìn nóc nhà, không khóc lóc, không làm loạn, khuôn mặt không chút thay đổi, giống như đã tỉnh táo lại giống như vẫn còn mờ mịt.
“Huynh đệ.” Vân Triệu nhìn thấy thế, không khỏi khẽ gọi nàng một tiếng.
Nàng không quay đầu, cũng không động đậy, chỉ nhìn chăm chăm nóc nhà như trước.
Nhưng bàn tay đặt bên người đã nắm chặt lại, máu đỏ dần dần chảy xuôi theo kẽ tay thấm xuống giường.
“Lưu Nguyệt, nàng đừng như vậy.” Âu Dương Vu Phi nhíu mày, y muốn nói rất nhiều thứ nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra được vài chữ như thế.
Trong phòng im lặng đầy áp lực.
Xoay người một cái bước xuống giường, Lưu Nguyệt quét mắt qua tình huống trước mặt, trong mắt ẩn chứa gió lốc sẽ chuẩn bị bùng nổ chỉ trong chớp mắt: “Triệt đâu?”
Một loại áp lực như bão tố ập đến, khiến lòng người run rẩy.
Không có bóng dáng của Hiên Viên Triệt, Triệt của nàng không có ở nơi này.
Thấy Lưu Nguyệt vừa mở mắt mở miệng là muốn Hiên Viên Triệt, trong mắt ba người đều dâng lên một luồng chua xót bất đắc dĩ.
“Hắn được Thu Ngân và Ngạn Hổ mang đi rồi.” Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt chậm chạp nói: “Hắn là Vương của Thiên Thần, hắn phải trở về Thiên Thần, e rằng……”
Y không nói hết nhưng ý tứ trong ấy đã quá rõ ràng.
Hiên Viên Triệt là Thiên Thần Vương, cho dù hắn ở bên ngoài có bị làm sao đi chăng nữa thì cũng nhất định phải trở về Thiên Thần, nhất định phải trở về.
Một vị Vương chỉ có thể chết trên quốc thổ của mình, chỉ có thể được an táng trong Hoàng lăng của nước mình.
Con mắt của Lưu Nguyệt vốn vẫn không sạch hết tơ máu, lúc này càng thêm đỏ ửng, vẻ mặt bắt đầu trở nên hung ác.
Vân Triệu thấy được không khỏi thốt ra một tiếng nhẹ than, lại không thể không nói: “Bây giờ thời tiết rất nóng, hắn không thể ở lại đây.
Cho nên chúng ta để cho đám người Thu Ngân mang hắn về trước, chờ ngươi tỉnh lại chúng ta….. chúng ta có thể nhanh chóng đuổi theo.”
Bọn họ hiểu được việc này nên mới để bọn Thu Ngân đi trước.
Nghe Vân Triệu nói vậy, Lưu Nguyệt cắn chặt răng.
Thanh âm răng nanh nghiến vào nhau giữa sự yên lặng này lọt thẳng vào tai ba người.
Một cảm xúc không giống bi thương, mà lại vượt trên cả bi thương, lan tràn trong không gian tĩnh lặng.
Khiến cho người ta đau lòng không thở nổi.
Vân Triệu nhìn mà không nỡ nhìn tiếp, quay đầu buông lời: “Đây là Thu Ngân đưa cho ngươi, nói rằng đây là con đường bọn họ quay về đế đô; nếu ngươi muốn đi, chúng ta….. bây giờ sẽ đuổi theo cùng với ngươi.”
Hắn tiến lên một bước, kéo tay Lưu Nguyệt đưa cho nàng bản đồ Thu Ngân lưu lại.
Thế nhưng Lưu Nguyệt không hề định nhận lấy nó, Vân Triệu đành cắn răng quay người đi.
Lưu Nguyệt không khóc cũng không làm loạn như thế, chỉ có đôi mắt vẫn đỏ rực, ngược lại so với điên cuồng khóc lóc náo loạn còn khó chịu hơn.
Nắm chặt trong tay đồ vật mà Vân Triệu đưa cho, Lưu Nguyệt chậm rãi quay đầu trông ra ngoài khung cửa.
Trời xanh như thế, mây trắng trôi nhanh như đuổi bắt trong không trung.
Tiếng gió khẽ khàng lướt qua.
Thế nhưng sao tim nàng lại lạnh lẽo như vậy? Lạnh lẽo đến mức không cách nào hô hấp.
Âu Dương Vu Phi nhìn thấy thân thể Lưu Nguyệt đang run lên nhưng lại không khóc lấy một tiếng, không khỏi bước đến nắm lấy bờ vai Lưu Nguyệt, bảo: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng ép buộc bản thân mình.”
Bi thương quá lớn sẽ khiến trái tim chết lặng, đau đớn cực độ sẽ làm con người quên mất thế nào là nước mắt.
Nếu bây giờ có thể khóc ra được thì đã có thể coi như là điều tốt nhất rồi.
Ánh nhìn ngoài khung cửa không thu hồi, ngược lại khóe miệng lại đeo lên một nụ cười lạnh như băng, cười mà không giống cười một chút nào.
“Lưu Nguyệt, nàng đừng như vậy.” Độc Cô Dạ nhìn thấy vẻ mặt như thế của Lưu Nguyệt, mím chặt môi.
Quá khó chịu, vẻ mặt kia in vào trong mắt y khiến cho y đau lòng đến độ muốn thay nàng chịu đựng sự đau đớn xuyên tim ấy.
Đừng như vậy, đừng như vậy?
Nét cười lãnh khốc ẩn trong khóe mắt Lưu Nguyệt: “Minh Đảo, được, được lắm, phụt……”
Lời nói băng giá trôi nổi trong phòng, Lưu Nguyệt đột nhiên mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, màu đỏ nhiễm đầy mặt đất.
“Huynh đệ…..!”
“Lưu Nguyệt…..!”
“Lưu Nguyệt….!”
Cả ba người Âu Dương Vu Phi đều đồng loạt kêu lên; Nàng phải đau đớn tới mức độ nào mới có thể bi phẫn đến hộc máu?
Lưu Nguyệt lạnh lùng đẩy Âu Dương Vu Phi ra, sắc đỏ trong con ngươi nhẹ nhàng chuyển động, nhưng không rơi xuống một giọt lệ nào.
Nhìn mấy người kia đang mang vẻ mặt đau lòng không thôi.
“Ta chỉ khóc trước mặt Triệt.” Lời nói băng giá vô cảm, đáp trả lại lời nói của Âu Dương Vu Phi.
Nàng hít sâu một hơi, đè nén áp lực trong đôi mắt đỏ, đè nén tâm tình sắp sửa sụp đổ mà phát điên kia vào trong, Lưu Nguyệt đưa tay lau đi vết máu bên khóe miệng, rồi tự dưng lạnh lùng buông lời: “Đỗ Nhất.”
“Vâng.” Đỗ Nhất lập tức bước đến, khom người đứng bên cạnh Lưu Nguyệt.
“Như trước kia, giờ ta muốn biết hắn được an táng ở nơi nào?” Câu hỏi giá băng, không mang một tia cảm xúc, bình tĩnh đến độ không còn giống người.
Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Độc Cô Dạ nghe thấy liền đồng loạt cau mày nhìn Lưu Nguyệt, nàng không khóc không làm loạn, cũng không phát điên, lại trong chớp mắt như đã hạ một quyết định gì đó, lãnh tĩnh kinh người như vậy, trong lòng bọn họ lại càng phát ra cảm giác không tốt.
“Chủ nhân…..” Đỗ Nhất chần chừ trong chốc lát, lúc này Lưu Nguyệt bỗng ném ra một câu……
“Không được phép đóng nắp quan tài, phải đợi ta vào cùng hắn; Kẻ nào dám có ý kiến về chuyện này, giết ngay tại chỗ!” Mệnh lệnh tràn ngập khí phách, băng lạnh và quyết tuyệt.
“Lưu Nguyệt…….”
“Huynh đệ………”
Âu Dương Vu Phi, Độc Cô Dạ, Vân Triệu vừa nghe thấy lời này của Lưu Nguyệt liền lập tức kinh hãi.
Đây là ý gì?
Không đóng quan tài, phải chờ nàng, có nghĩa là họ sẽ hợp táng; Lưu Nguyệt muốn làm gì đây?
“Nghe thấy chưa?!” Lưu Nguyệt lạnh lùng quát lớn, thiết huyết vô tình.
Lưu Nguyệt ở trước mắt bọn họ bây giờ là một Lưu Nguyệt họ chưa từng gặp qua, từ trong xương cốt nàng trào ra sự tuyệt tình, và cả, tuyệt ái (tự xóa bỏ hết thảy cảm xúc cùng tình yêu).
“Vâng.” Đỗ Nhất nhìn chủ nhân của y một cái thật sâu, sau đó đáp lại.
Lúc này có nói gì đi chăng nữa, cũng là dư thừa.
“Lưu Nguyệt, ngươi không thể……”
“Đi tìm cái chết chứ gì?” Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng đánh gãy lời nói của Vân Triệu: “Tại sao ta phải đi tìm cái chết? Ta còn chưa báo thù cho Triệt mà đã chết thì chẳng phải quá lợi cho Minh Đảo hay sao. Minh Đảo, một kẻ ta cũng sẽ không buông tha, chúng nghĩ rằng chúng giết chết người của ta xong rồi có thể an tâm vậy ư, thiên hạ làm gì có chuyện hời như thế!”
Vung tay cho Đỗ Nhất lui ra, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi với con mắt băng giá: “Từ giờ trở đi, ngươi đứng về bên cạnh ta, hay là đứng về phía bên kia? Nếu đứng về phía ta, thì sẽ quyết tử với Minh Đảo, ngươi không chết nghĩa là ta chết, còn nếu ngươi lựa chọn đứng về phía Minh Đảo, thì hôm nay ta sẽ giết ngươi.”
Cầm chủy thủ dính máu lạnh lẽo chỉ thẳng vào Âu Dương Vu Phi, không chuyện gì có thể làm thay đổi vẻ mặt quyết tuyệt của Lưu Nguyệt.
Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt.
Y biết, hiện tại Lưu Nguyệt đã chính thức nổi giận rồi.
Quyết tâm muốn cùng Minh Đảo ngọc thạch câu phần đã được thể hiện ra rõ ràng.
Không còn vị trí trung lập, không phải bạn bè thì chính là kẻ địch.
Âu Dương Vu Phi khẽ thở dài một tiếng, vươn tay nắm lấy chủy thủ của Lưu Nguyệt: “Đi làm điều nàng muốn đi, ta sẽ không trở thành kẻ địch của nàng.”
Minh Đảo, cái hành vi cao cao tại thượng luôn tỏ vẻ có quyền tùy ý xử lí người khác của các ngươi đã tạo nên quá nhiều thương tổn rồi, y không muốn nhìn thấy nó tiếp tục xảy ra nữa.
“Thế thì tốt.” Trực tiếp thả chủy thủ trong tay ra, Lưu Nguyệt quay người nhìn hai người Vân Triệu và Độc Cô Dạ.
“Không phải bạn bè thì chính là kẻ địch, ta nhất định phải báo thù này, Triệt muốn thiên hạ này, ta cũng nhất định đoạt nó về cho hắn, các ngươi vẫn còn thời gian để suy nghĩ.”
Nhìn Độc Cô Dạ và Vân Triệu, Lưu Nguyệt nói rất chậm rãi.
Nàng coi Độc Cô Dạ và Vân Triệu là bạn.
Tuy nhiên, thiên hạ này là thứ Triệt muốn, cũng là thứ cần phải có để đối phó với Minh Đảo.
Vậy nên nàng nhất định sẽ nắm nó trong tay, vậy nên nàng cho hai người họ thời gian suy nghĩ, tiếp tục làm bạn, hay là một ngày kia gặp mặt nơi chiến trường.
Bọn họ phải tự có cân nhắc.
“Huynh đệ, ngươi thiên vị hắn đến thế sao, hắn đã….”
“Câm miệng!” Lưu Nguyệt quát lớn một tiếng rồi híp mắt trừng Vân Triệu: “Ta không thiên vị hắn thì thiên vị ai?!”
Trên thế giới này, trong lòng nàng không một ai có thể chiếm vị trí quan trọng bằng Triệt.
Tình thân, tình yêu, tình bạn.
Chỉ cần không phụ Hiên Viên Triệt, nàng có phụ lại cả thế giới cũng chẳng sao.
Ngẩng đầu nâng mắt trông về hướng Thiên Thần quốc, bàn tay Lưu Nguyệt nắm chặt thành nắm.
Dưới lực ép của tay nàng, tấm bản đồ Thu Ngân gửi lại cho nàng trở nên tan nát theo gió cuốn đi hòa vào bụi đất.
Không, bây giờ nàng sẽ không tới Thiên Thần, nàng sợ rằng nàng nhìn thấy hắn rồi sẽ không thể ra đi được nữa.
Lưu Nguyệt sợ rằng chính mình sẽ sụp đổ mất.
Triệt, chàng phải chờ, chờ ta báo được thù cho chàng ta chắc chắn sẽ đến tìm chàng.
Đã từng nói sẽ mãi mãi ở bên nhau, vậy thì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Bất cứ kẻ nào cũng không thể tách rời hai ta.
Tay áo vung lên, Lưu Nguyệt không liếc qua Độc Cô Dạ và Vân Triệu, chỉ lạnh lùng ném cho Âu Dương Vu Phi một câu: “Đi, quay về Bắc Mục.” Dứt lời, xoay người đi ra khỏi nhà tranh.
Vụn bụi bay bay, dưới mặt đất vùi lấp đường đi đến với người nàng yêu.
Lưu Nguyệt không nhìn đến thứ Thu Ngân để lại, không thấy tin tức quan trọng kia.
Gió thổi tới, lạnh như băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui