Vương Phi Mười Ba Tuổi


Âu Dương Vu Phi nghe lời ngẩng đầu dõi mắt về hướng pháo hoa đã sớm biến mất, lại liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt, không khỏi nhíu mày.
“Sao nàng biết?”
Hắn nhớ rõ bọn họ chưa từng cùng đám người Khố Tạp Mộc liên lạc qua.
Tín hiệu như vậy mà Lưu Nguyệt cũng hiểu được, thật bất ngờ.
Thật sự khiến cho hắn có chút kinh ngạc, cảm thấy có điểm không đúng.
“Ngươi không liên lạc với bọn họ, không có nghĩa ta chưa từng”. Lưu Nguyệt đứng dậy lên ngựa, trả lời Âu Dương Vu Phi một cách mập mờ.
Hắn trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt một thân lãnh đạm trên lưng ngựa.
Nguyên lai nàng sớm đã cùng đám người Khố Tạp Mộc tính kế, thảo nào không chút bối rối.
Âu Dương Vu Phi không hề hoài nghi lập tức lên ngựa theo sau Lưu Nguyệt, điều chỉnh phương hướng, đích đến chính là hướng Tây – kinh đô của dân tộc Hung Nô.
Xông thẳng vào hang ổ đich, bất quá hắn thích.
“Chúng ta theo hậu phương tiến vào, không được kinh động bất kỳ người nào.”
“Không thành vấn đề……”
Bóng đêm tĩnh mịch, thiên thời địa lợi lang hòa.
Hùng binh hạng vạn hàng nghìn, khí thế bao trùm sông núi.
Hiên Viên Triệt thuận thế áp sát, chiếm lấy nghìn dặm thảo nguyên.
Dân tộc Hung Nô binh bại như núi lở, liên tục lui binh .
Mà lúc này Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi dẫn đầu bầy sói hoang cũng không thấy xuất hiện, hoàn toàn mất tích.
Bọn họ cứ liên tục đột ngột biến mất, rồi lại bất ngờ xuất hiện.
Bất quá cũng không ảnh hưởng gì.
Người trên thảo nguyên đều biết sói hoang chỉ là thú vật, sẽ không phục tùng con người.
Đến từ thảo nguyên, tự nhiên sẽ về với thảo nguyên.
Chuyện này không có gì phải đặc biệt chú ý.
Bất quá kì này dân tộc Hung Nô đã bị một phen kinh hoàng, nếu không có quân đoàn sói hoang kia, bọn họ không cần tam tâm lưỡng ý (lo lắng trước sau), mà chỉ tập trung đối phó với tình hình binh mã Bắc Mục vốn đã rất nguy cấp.
Trăm dặm thảo nguyên tươi tốt phía Tây đến cuối chùng chỉ còn một mảnh hoang tàn.
Vượt qua trăm dặm thảo nguyên này là kinh đô sừng sững của dân tộc Hung Nô.
Không còn vật che chắn.
Mà lúc này Hung Nô còn lại hai mươi vạn binh mã, bị Hiên Viên triệt dồn tại tiền tuyến, muốn lui cũng không thể lui.
Chỉ cần ở tại thảo nguyên này chiếm lấy số binh mã cuối cùng của Hung Nô.
Xem như Bắc Mục đã đem thảo nguyên thống nhất thành một.
Giao tranh cũng đã tới thời điểm mấu chốt.
Tiết trời đầu thu cũng không còn nóng bức đến vô pháp chống đỡ như mùa hè.
Gió thổi hiu hiu trên thảo nguyên.
Trên bầu trời xanh lam, mây trắng bay bay, nương theo cơn gió nhẹ, biến hóa thành vô số hình dạng khác nhau, soi xuống Thảo Nguyên máu tanh phía dưới, càng thêm phần sát phạt.
Nơi đây lúc này chỉ còn khoảng trăm dặm phía tây là còn tươi tốt.

Một mảnh cỏ tươi xanh biếc, một mảnh sát khí âm trầm.
Giáp trụ màu đen giữa xanh thẳm thảo nguyên phát ra quang mang âm trầm, cái loại khí tức muốn sát phạt hết thảy lan tỏa ra cả trăm dặm.
Ba mặt vây kín.
Toàn bộ bốn mươi vạn đại quân Bắc Mục dâng lên tiền tuyến, đem trăm dặm nơi này ba mặt vây kín.
Trận chiến cuối cùng của Bắc Mục và Hung Nô.
Vương kì Bắc Mục trên cao tung bay trong gió, sắc bén vô cùng.
Khố Tạp Mộc, Lê Khoát dẫn dắt mười lăm vạn binh mã, đóng quân cánh tả.
Hàn Phi, Khoát Ba Lực chỉ huy mười lăm vạn binh mã, đóng quân cánh hữu.
Thác Bỉ Mộc cùng Hiên Viên Triệt điều khiển 10 vạn binh mã còn lại, trấn thủ trung quân.
Cờ bay phấp phới một màu máu đỏ, uy phong lẫm liệt.
Mà ở phía trước bọn họ, giáp trụ màu đen lóe lên quang mang băng lãnh, ở tại thảo nguyên rộng lớn như vậy, âm trầm đứng, liếc mắt nhìn lại ngỡ như vô tận, một màu đen nghìn nghịt.
Hai mươi vạn quân Hung Nô toàn bộ tập trung tại nơi này.
Có thể thấy được Thiền Vu Hung Nô bên kia, một thân thiết giáp, phóng ngựa ra phía trước đại trận, cả người toát lên vẻ bưu hãn.
Như tên đã lên cung, nhân mã hai nước đã sẵn sàng nghênh địch.
Trong đáy mắt kia nhuộm đỏ sát khí, như chiếu sáng cả một hồi phong cuồng cuối cùng.
“ Ùng ùng……” tiếng trống trận đinh tai đột ngột vang lên như tiến ra từ phong ba bão táp, mang theo khí thế sát phạt nặng nề xuyên qua ngàn dặm thảo nguyên, đột phá trời cao.
Bắc Mục cùng Hung Nô đồng thời giống vang trống trận.
“ Xông lên” Hung Nô Vương giơ trường kiếm trong tay lên, trong ánh mắt chỉ còn huyết sắc điên cuồng, rống to cơ hồ muốn kinh thiên động địa.
“Xông lên”
Hai mươi vạn binh Hung Nô đang bị Bắc Mục vây quanh ba mặt, nhất tề điên cuồng đồng loạt cùng Hung Nô Vương rống lên một tiếng kinh thiên.
“Sát” Cùng lúc, Khố Tạp Mộc bên cánh tả cùng hữu quân Hàn Phi vũ hạ trường kiếm trong tay thật mạnh mẽ dứt khoát, quát một tiếng chói tai.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một màu giáp đen như mực, cùng khuôn mặt tối tăm của người mang nó, giống như hai bên đang cưỡi loài ngựa hoang không cương, vọt thẳng tới hướng trận địa đối phương.
Trống trận ầm vang, kinh thiên động địa.
Nhịp trống kịch liệt vang vọng phía chân trời làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào đến điên cuồng.
Cuối hạ đầu thu gió nhẹ thổi, thật mát, thật lạnh, chỉ là không lạnh lẽo được bằng vũ khí sáng loáng.
Trống trận dồn dập, cũng chẳng bằng tiếng máu thịt con người va chạm.
Đao kiếm vô tình, cứ thế chém giết.
Không phải người Bắc Mục thì chính là Hung Nô.
Giơ tay chém xuống, máu văng tung tóe, tạo nên một loại sắc thái tiên diễm dưới ánh mặt trời.
Đem trăm dặm thảo nguyên này nhuốm hồng một mảnh, cứ thế dần lan tràn khắp nơi.
Một đao đem thủ cấp kẻ địch chặt rơi, bản thân chưa kịp quay đầu lại thì lồng ngực đã bị một thương chẳng biết từ đâu xuyên qua.
Một kiếm chém đứt đùi địch, chính mình chưa kịp lấy hơi sát thần đã đến trước mặt
Khắp nơi đều có người, khắp nơi đều là máu.
Đã sớm không còn phân định rõ ràng đây là doanh trận của mình hay của địch, người kia thuộc Hung Nô hay kẻ nọ là dân Bắc Mục.
Chỉ có liều mạng khởi đao lạc kiếm.
Giết chết hết thảy những kẻ uy hiếp đến tính mạng của mình, quản chi kẻ đứng ở đấy đã từng là chiến hữu.
Trên chiến trường, cho tới bây giờ chưa từng là nơi để đùa giỡn
Trống trận cuồng vang mang đến điên cuồng sát phạt
Hai mươi vạn quân Hung Nô bị Bắc Mục vây kín ba mặt, không muốn bỏ xác nơi này thì chỉ có liều mạng xông lên.
Giờ phút này chỉ còn cách đập nồi dìm thuyền (quyết đánh tới cùng, không còn đường lui).
Hai mươi vạn binh mã Hung Nô toàn bộ trở nên điên cuồng
Hai mươi vạn quân Hung Nô lúc này tập trung một chỗ, mặc kệ Bắc Mục hai cánh trái phải vây kín, dưới sự điều động của Hung Nô vương hướng đến trung quân yếu nhất – mười vạn binh, liều mạng tiến tới.
Mười vạn đối hai mươi vạn, thắng bại còn phải nói.
Máu văng tung tóe, sát khí ngập trời.
Đứng trên sườn núi cao cao tại thượng, Hiên Viên Triệt quan sát toàn bộ chiến trường máu tanh, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia cười lạnh.
Hung Nô với tư tưởng chỉ có tiến chứ không lùi, đánh thật sâu vào vị trí của trung quân.
Cho dù bị vây quanh vẫn cực kì sắc bén.
Bất quá trong khoảng thời gian ngắn vẫn bị song quân hai cánh trái phải tiêu diệt một phần mười lực lượng vòng ngoài.
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, Hiên Viên Triệt bấm ngón tay tính toán.
“Cánh trái lui quân.”
“Cánh phải lui quân.”
Hiên Viên Triệt phất mạnh lá cờ màu vàng pha đỏ trong tay, lạnh lùng ra lệnh.
Cận vệ bên người hắn lập tức phóng ngựa đem mệnh lệnh truyền đi.
Mệnh lệnh băng lãnh mang theo quyết đoán sát phạt.
Việc điều động trên chiến trường nhanh chóng cực kỳ, đảo mắt thu được mệnh lệnh, cánh trái Khố Tạp Mộc cùng cánh phải Hàn Phi từ điểm tấn công hậu quân Hung Nô lập tức lui về phía sau.
Động tác rất chậm, nhìn qua có vẻ như muốn thay đổi thế trận.
Chuyển động rất thong thả, không thu hút trận doanh Hung Nô, thậm chí không khiến binh mã Hung Nô quay đầu liếc mắt nhìn một cái nào.
Hung Nô Vương của bọn họ đã ra lệnh.
Cho nên trận thế dù có thay đổi cũng không cần để ý tới, chỉ cần tiêu diệt mười vạn binh mã phía trước xem như có thể sống.
Vì vậy, binh mã Hung Nô ở xung quanh chỉ trơ mắt nhìn song quân 2 cánh trái phải bắt đầu thay đổi cũng tuyệt không dao động, hướng thẳng phía trước.
Đã không có hai cánh ba mươi vạn binh mã kiềm chế.
Trên chiến trường lập tức chỉ còn mười vạn trung quân Bắc Mục đối diện cùng hai mươi vạn quân Hung Nô.
Mười vạn so với hai mươi vạn, huống chi còn là hai mươi vạn quân quyết đập nồi dìm thuyền, như vậy có thể dễ dàng nhìn thấy sự áp đảo lực lượng.
Trung quân trận doanh lập tức lâm vào trạng thái phiêu diêu bất định.
Phóng ngựa lui về, Lê Khoát nhìn trận thế phía trước, gắt gao nhíu mày “Chúng ta cứ như vậy lui? Trung quân có thể bị tiêu diệt hoàn toàn.”
Khố Tạp Mộc đứng cạnh bên, thần tình nghiêm nghị, cau mày.
Thanh âm trầm ổn trong nháy mắt liền đáp “Sẽ không.”
“Ngươi cứ như vậy tin tưởng Thác Bỉ Mộc?”
“Đây là quân lệnh.”
Lê Khoát ách một tiếng, phải, đây là quân lệnh, là lệnh của chủ soái Lưu Nguyệt đưa ra.
Trên chiến trường tối kị bất tuân mệnh lệnh, quản chi lần điều động này thoạt nhìn thật không thể tưởng tượng nổi.
“Dù nó là…….Sai?” Lê Khoát nghiến răng.
Đây hiện tại chính là cơ hội tốt, bọn họ bốn mươi vạn quân bao vây hai mươi vạn binh mã Hung Nô, cơ bản thắng lợi đã định.
Nhưng, bọn họ bây giờ lại phải rút đi.
Lúc này rút đi, bọn họ chẳng những không thể thắng mà toàn bộ mười vạn trung quân còn có thể bị tiêu diệt hoàn toàn, mệnh lệnh này rõ ràng là sai lầm.
“Sẽ không sai, ngươi quên trong khoảng thời gian này Thác Bỉ Mộc chưa từng có sai lầm, huống chi hắn đã sớm nói cho chúng ta biết lui trước triệt sau”
Khố Tạp Mộc trầm ổn khẳng định như đinh đóng cột, nhưng trong mắt lại thoáng dao động.
Cơ hội thật tốt, bọn họ hiện tại không cần giả bại lui quân, không cần phải tâm tư tính kế, chỉ cần huy binh dàn quân lập tức bắt lại.
Mà lúc này lại mạc danh kì diệu lui quân về, thật sự là……
“Đại tướng quân có phải đã quên, giệt địch một vạn, tự tổn hại tám ngàn, huống chi trước mặt bây giờ là hai mươi vạn quân điên cuồng?”
Ngay tại thời điểm Lê Khoát cùng Khố Tạp Mộc rối không giữa lui hay không lui, người truyền lệnh bên cạnh thản nhiên nói một câu.
Khố Tạp Mộc cùng Lê Khoát vừa nghe, nhất thời nhíu mày.
Điểm này bọn họ đã nghĩ qua, nhưng trên chiến trường không thể không có thương vong.
“Hơn nữa các ngài có vẻ đã quên mất chủ soái.”
Lời nói càng thêm lãnh đạm như một gàu nước lạnh xối thẳng xuống đầu, nháy mắt đem Khố Tạp Mộc cùng Lê Khoát bức tỉnh đặng suy nghĩ lại.
Quả thật bọn họ đã quên Lưu Nguyệt.
Quên mất mấy ngày qua không nhận được tin tức gì, cũng không biết Lưu Nguyệt đã chạy đi đâu.
Nhiếp chính vương của bọn họ mang theo sau chính là vạn thất sói hoang a.
“Nhưng là, hai ngày nay không có tin tức gì, đàn sói hoang có lẽ…….đã tiêu diệt hoặc giải tán rồi không chừng.” Lê Khoát càu nhàu một câu.
Đối với Nhiếp chính vương Lưu Nguyệt đem cuộc chiến đặt lên người bọn họ rồi chẳng biết chạy đến địa phương nào, hắn càng cảm thấy bọn hắn phải tự tìm cách giải quyết mọi chuyện.
“Không có tin tức không có nghĩa nàng không tồn tại.”
Thanh âm băng lãnh xen lẫn tín nhiệm không chút nghi ngờ.
Liếc mắt nhìn nhau, Khố Tạp Mộc cùng Lê Khoát đồng thời nhướng mày, đúng vậy, không có tin tức không có nghĩa nhiếp chính vương không có ở đây.
Nàng tất nhiên còn có cao chiêu nào đó, hai người lập tức vung tay “Lui.”
Nhanh như gió thổi, cánh trái Khố Tạp Mộc tốc độ cực kỳ nhanh chóng lui quân ra xa, đồng dạng cánh phải cũng lập tức lui ra sau, Hàn Phi cùng Khoát Ba Lực một chút nghi ngờ cũng không có, nếu là mệnh lệnh của Lưu Nguyệt thì lui, không có đạo lý gì cũng lui.
Gió nổi mây vũ, cánh trái và cánh phải Bắc Mục cuồng lui.
Mà ngay tại khoảnh khắc bọn họ thối lui.
Mười vạn trung quân Bắc Mục đang đối đầu với hai mươi vạn quân Hung Nô cũng bắt đầu chậm rãi lui về sau.
Giống như không chống cự được với loại công kích điên cuồng từ Hung Nô, bắt đầu lấy tình trạng tan tác từ từ lui quân.
Binh mã Hung Nô thấy vậy lộ rõ vui mừng trên mặt.
Càng dồn sức tấn công mãnh liệt, chỉ cần phá vỡ trận doanh này của Bắc Mục, bọn họ không chỉ không thua mà còn có thể cắn ngược lại.
Mừng rỡ tiến quân, nhưng không nhìn thấy.
Ở phía sau mười vạn binh mã đang tiến hành lui quân kia, bộ binh sớm đã nhảy lên chiến mã hiếu chiến chuẩn bị sẵn.
Từng nhóm từng nhóm nhảy lên chiến mã, sau đó quay về tiền quân tiến hành chống cự.
Cứ như vậy chuyển động một vòng khép kín, sau thay trước, trước thay sau,
Thoạt nhìn thay đổi cũng không lớn.
Nhưng chỉ bằng thời gian uống một chén trà nhỏ, hai mươi vạn đại quân Hung Nô đối mặt với mười vạn quân Bắc Mục toàn bộ đã chuyển thành chiến mã.
Ổn định vững vàng giữa đại quân, Hung Nô vương thấy vậy không khỏi bất ngờ, đây là ý tứ gì.
Này mười vạn bộ binh biến thành kị binh.
Dõi mắt tìm kiếm hành tung của 2 đạo quân cánh trái và cánh phải lúc này đã biến mất.
Hung Nô vương trong lòng chợt dâng lên một cỗ kinh hoảng, không đúng, hai cánh quân này không phải thay đổi trận hình đi sao.
Bọn họ cứ như vậy li khai, thật sự chính là lui quân.
Này Bắc Mục muốn làm cái gì?
Mà lúc này đứng cao cao tại thượng trên sườn núi, Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên đầu mây trắng như tấm mành cuốn cứ thế bay, nhanh chóng biến hóa.
Thời gian đã không sai biệt lắm, Hiên Viên Triệt chậm rãi cúi đầu, cánh trái và cánh phải ba mươi vạn bộ binh đã rút lui ra xa, nhìn không thấy bóng người.
Giương mắt nhìn xa xa về phía thảo nguyên rộng lớn.
Nơi khóe môi Hiên Viên Triệt hiện lên một vẻ tươi cười.
Nguyệt. không để ta thất vọng, nàng quả thật có thể hiểu ý tứ của ta.
Thời khắc ta chuẩn bị cho nàng, cuối cùng đã đến.
Mây trắng cuộn bay nơi chân trời, mênh mông bát ngát
Tiếng trống trận lôi động, Bắc Mục mười vạn quân gần như toàn bộ đã lên chiến mã, song quân hai cánh cũng đã lên ngựa.
Bắc Mục binh mã bắt đầu rục rịch theo mệnh lệnh lui về phía sau.
Chỉ chống cự cầm chừng còn lại liền lui về phía sau.
Không cùng với binh lính Hung Nô điên cuồng chém giết, không tiến quân hợp lại giao tranh.
Đây là muốn chừa cho Hung Nô bọn họ một con đường thoát?
Đây là thả bọn họ rời đi?
Cho nên ở tiền tuyến doanh trận Hung Nô binh sĩ kinh ngạc, kinh hãi, phấn chấn, vui mừng khôn xiết.
Binh mã Bắc Mục hai cánh thối lui, trung quân từ bộ binh chuyển thành kị binh thế nhưng bộ dáng lại như thủ thế chống cự, chính là muốn thả cho bọn họ một con đường sống.
Bị tình thế trước mắt làm cho đầu óc u mê, binh mã Hung Nô trở nên điên cuồng, không chút nghĩ ngợi vọt mạnh hướng về phía trước.
Bắt đầu xâm nhập càng lúc càng sâu.
Cũng không ngẫm lại, Bắc Mục là kẻ địch chứ không phải huynh đệ ngươi.
Tại tình thế đang có lợi như thế này cư nhiên thối lui, chừa cho ngươi một con đường sống, trừ phi đầu óc đã xảy ra vấn đề rồi.
Binh mã Hung Nô không ngờ tới điểm này nhưng Hung Nô vương thiện chiến không biết đã thân chinh dẫn quân xuất trận không biết bao nhiêu lần đã phát hiện ra rồi.
Thân thể trời sinh vốn bưu hãn kia trong nháy mắt rung lên, gương mặt chữ quốc trở nên trắng bệch.
“Không tốt, có trá, có trá”. Thấy được tình hình trận thế như vậy, Hung Nô vương hiểu không qua được, thật không hổ là vua một nước.
“Tiền quân chia thành hai đạo, phân trái phải hai phương, hướng Đông Tây hai hướng lui, mau lui” không biết Bắc Mục đùa giỡn hoa chiêu gì, nhưng Hung Nô vương biết lúc này không thể ở lại đánh, lui, phải lui, nếu không….
Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng tăng, trận chiến này…..
Hung Nô vương điều quân nghiêm cẩn, mệnh lệnh vừa đưa ra lập tức được truyền đến hai mươi vạn quân.
Tiếng chuông vàng thanh thúy vang lên lấn át hết thảy những tiếng chém giết trong sân.
Trong trẻo, nhắn nhủ đến tứ phương.
Trống nổi thì vào, chuông vang thì lui.
Rõ ràng sắp phá tan vòng vây của Bắc Mục, còn có thể cắn ngược lại một cái, vậy mà lúc này lại muốn lui, lại còn gấp gáp cùng vội vàng như thế.
Binh mã Hung Nô cảm thấy tột cùng khó hiểu.
Nhưng không một ai cãi lại lệnh Hung Nô vương.
Lập tức từ một thế trận chỉnh đốn vững vàng phân thành hai, thiết lập thành hai nhánh mười vạn quân, hướng Đông Tây hai hướng lập tức thối lui.
Chiến trường đang giằng co lập tức có điểm hỗn loạn.
Hiên Viên Triệt đứng trên cao thấy hết toàn bộ sự tình bên dưới, nét mặt không chút thay đổi.
“Vương, Vương phi có thể không cản nổi, chúng ta không thể để cho bọn họ cứ như thế chạy thoát, Người xem có nên…..” Cận vệ của Hiên Viên Triệt đứng thẳng cạnh bên, thấy Hung Nô vương phản ứng tới vậy thì không khỏi nhíu mày, có chút do dự.
Đem bước đi mấu chốt nhất của kế hoạch giao cho Vương Phi, dù hai người chưa hề bàn qua lần nào, Vương của bọn họ có phải quá lớn mật hay không.
Hiện tại Bắc Mục binh mã căn bản đều lui.
Nếu Vương phi đuổi không đến hoặc đi lầm đường.
Kết cục này sẽ lập tức đổi khác.
Đưa mắt nhìn về phía chân trời phía sau binh mã Hung Nô, Hiên Viên Triệt không mở miệng.
Mây trắng quay cuồng nơi chân trời, mang theo sắc xám nhè nhẹ mênh mông.
Xám ?
Hiên Viên Triệt nhìn thấy đám mây xám mênh mông cuồn cuộn nơi chân trời, chậm rãi nở nụ cười.
“Nàng không có khả năng cản không nổi.” Lời nói nhẹ nhàng bay bổng thoát ra lại chưa đầy kiên trung tín nhiệm cùng tâm linh tương thông, cứ như nắm chắc tuyệt đối.
Cơn lốc xám nơi chân trời mênh mông rất nhanh đã tới.
Liền như bão tố phong ba thổi qua hàng vạn hàng nghìn dặm thảo nguyên mà tới.
“Ngao ô….” Cứng cáp mà hùng tráng, mang theo tiếng gào thét như muốn xé rách cùng chiếm đoạt hết thảy mọi thứ, xuyên phá tầng tầng trời cao, xuyên thấu tầng trời mênh mông mà đến.
“Ngao ô….” Ngay lúc này con đầu đàn gào lên một tiếng lao tới.
Hàng vạn hàng nghìn con sói cùng nhau gào thét, kinh động Cửu Châu đại địa (->cả nước, ngày xưa Trung Quốc có 9 châu).
Áp đảo hết thảy khí thế giết chóc nơi chiến trường, áp đảo hết thảy tiếng gió mây di chuyển.
Chiến trường nháy mắt trở nên trầm mặc.
“ Sói hoang, một bầy sói hoang…..”
« Sói hoang, sói hoang đến kìa….. »
Trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, như nước bắn vào chảo dầu sôi, toàn thể binh mã Hung Nô bị hù dọa một phen mất mật.
Đàn sói hoang biến mất mấy ngày, vốn tưởng rằng sẽ không trở lại mà đã biến mất vào sâu thẳm thảo nguyên vậy mà bây giờ lại tới.
« Ngao ô, ngao ô….. »
Cùng rít gào, âm thanh kinh thiên động địa, giống như tiếng một quả đại lôi nổ vang nơi chân trời.
So với lần trước nghe thấy thì quả thực không thể sánh nổi.
“Ầm ầm….” cả vùng đất truyền tới thanh âm chà đạp nặng nề như tiếng vó ngựa của thiên quân vạn mã đang gào thét mà đến.
Nặng nề như vậy, không biết bao nhiêu con sói đang tới.
Theo phía sau binh mã Hung Nô đuổi tới, nhanh như lưu tinh truy nguyệt.
Đứng ở trên cao Hiên Viên Triệt đã có thể nhìn thấy, phía trước đàn sói, hai bóng ngựa như bay thẳng tới hướng sau quân Hung Nô.
Mà ở phía sau bọn họ một màu xám tro trải dài.
Liếc mắt một cái cơ hồ không thấy cuối.
Đó là đàn sói hoang, loài vương giả lớn nhất thảo nguyên.
“Lui” Khóe miệng khẽ phác lên vẻ tươi cười, Hiên Viên Triệt vung tay lên.
“Lui….” Môt tiếng tiếp một tiếng truyền âm lệnh nhanh chóng lan ra.
Đã sớm lên ngựa, chuẩn bị xong hết thảy, mười vạn trung quân Bắc Mục nghe tiếng quay đầu, hướng nơi sâu nhất thảo nguyên mà đi.
Chỉnh tề mà trật tự.
Lúc này, tại một bên chiến trường toàn bộ binh mã Bắc Mục đều đã thoái lui.
Đem chiến trường này giao lại cho Hung Nô cùng bầy sói hoang.
“ Sói hoang, sói hoang…..”
“ Chạy mau a….”
Binh mã Hung No rung động, sợ hãi, đội ngủ rối loạn hết cả lên.
“ Đàn sói hoang, đàn sói hoang, đây là chiêu kế của Bắc Mục, đây là…..” Trên đại mã, Hung Nô vương nhìn thấy đàn sói hoang xa xa đến, sắc mặt đã không còn dễ nhìn.
“ Thiền Vu, làm sao bây giờ? Chạy mau, Thiền Vu, chạy mau…. » Cận vệ bên người lúc này cũng hoảng sợ, hướng Hung Nô vương hét lớn.
Loạn, trận tuyến của Hung Nô toàn bộ rối loạn.
Phóng ngựa như bay mà đến, Lưu Nguyệt toàn thân lạnh như băng.
Đã nhiều ngày nàng mang theo đàn sói hoang sau lưng, xuyên thẳng hướng thủ phủ phía Tây, hướng doanh trướng dân tộc Hung Nô lao tới.
Ven đường không gặp bất kì ai, cũng chẳng kinh động bất kì thế lực nào.
Chờ tới chính tại nơi này cấp cho dân tộc Hung Nô một kích trí mạng.
“Xông lên, xông lên, xông lên, các anh em mau xông lên a” Âu Dương Vu Phi quơ cánh tay, thần tình vênh váo cực kì.
Bị đàn sói hoang đuổi theo mấy ngày thật sự đã nghẹn uất đến cực hạn.
Hôm nay, uất hận này toàn bộ phát tiết lên dân tộc Hung Nô tại đây.
Phóng ngựa như bay nhập thẳng vào hậu quân Hung Nô lúc này đang bối rối, khóe miệng Lưu Nguyệt vẽ lên một tia cười thiết huyết.
“Ngao ô…..” đàn lang rít gào, vọt lên phía trước.
Ầm, như thể thiết quyền đánh thẳng vào tường, tia lửa nháy mắt tỏa ra khắp nơi.
Hai mươi vạn binh mã Hung Nô chống lại mấy vạn sói hoang.
Mây trắng trong trẻo bay trên nền trời xanh như tấm gương.
Trên thảo nguyên, Bắc Mục cùng Hung Nô đánh một trận cuối cùng, chân chính nghênh đón song phương đối địch.
Huyết sắc lan tràn, cuối hạ đầu thu gió thổi qua mang theo nồng đậm mùi máu tanh.
Một mảnh chém giết, một mảnh cuồng loạn.
Hiên Viên Triệt cao cao tại thượng đứng thẳng trên sườn núi, nhìn thấy tình hình, trong mắt chậm rãi nổi lên ý cười.
Hắn biết Lưu Nguyệt sẽ hiểu được ý tứ của hắn.
Hắn biết Lưu Nguyệt biết hắn muốn cùng nàng nói gì, muốn nàng đi như thế nào, cần nàng khi nào đến.
Thế gian này hiểu hắn nhất chỉ có Lưu Nguyệt.
Đồng dạng hiểu được Lưu Nguyệt, cũng chỉ có hắn.
Mây mù chuyển động, mang theo vô số con sói.
Một kích đánh thẳng vào đại doanh Hung Nô, Âu Dương Vu Phi một bên quất ngựa chạy nhanh, một bên huy vũ lợi kiếm sát phạt mà qua, đồng thời quay đầu nhìn quanh bốn phía.
“Ta sao lại cảm thấy chúng ta chính là quân chủ lực?
Lưu Nguyệt, ta chưa bao giờ nghĩ nàng cùng đám người Thác Bỉ Mộc tâm ý tương thông đến mức này.”
Hiện tại trên chiến trường chỉ còn lại sói hoang cũng binh mã Hung Nô, toàn bộ binh mã Bắc Mục sớm đã chẳng thấy đâu, Âu Dương Vu Phi tuyệt đối không tin trên đời lại có sự tình cờ như vậy.
Lưu Nguyệt quơ trường kiếm trong tay, bổ ra chung quanh đám người Hung Nô, hướng đối diện mà đi.
Nghe thấy lời nói của Âu Dương Vu Phi cũng không mở miệng, chỉ một kiếm đánh bay một binh sĩ Hung Nô hướng nàng xông tới, ngẩng đầu nhìn hướng sườn núi phía sau binh mã Hung Nô.
Ánh mặt trời lóe ra, bóng đen cao cao tại thượng trên kia không phải Hiên Viên Triệt hắn thì là ai.
Khóe miệng vẽ lên một nụ cười, nhẹ nhàng rồi nồng đậm.
Hiên Viên Triệt đứng trên sườn núi bắt gặp chính xác ánh mắt Lưu Nguyệt đang nhìn hắn, ý cười trong mắt càng thêm rực rỡ.
Vung tay lên “Đi, chúng ta đi tiếp ứng nàng.” Dứt lời xoay người liền hướng sườn núi nhảy xuống, hướng vào trận doanh Hung Nô nơi Lưu Nguyệt đứng mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui