Vương Phi Mười Ba Tuổi

Edit: Phong
Beta: Pracell
********************
“Vương thượng, Vương thượng!” MộDung Vô Địch chợt biến sắc, hét lớn.
Thanh âm vừa ra khỏi cổ họng, Mộ Dung Vô Địch còn chưa kịp phản ứng gì, thân thể đã mềm nhũn ra, ngã vật xuống bàn.
Cùng lúc đó, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đang đứng bên cạnh, sắc mặt cũng đại biến.
“Các người…các người……”
“Thật…… đê…tiện……!”
Vẻ mặt Thu Ngân và Ngạn Hổ tràn đầy căm phẫn, ngón tay chỉ thẳng mặt Quốc chủ Tuyết Thánh quốc, tiếng nói đứt đoạn, hô lên hai tiếng, rồi ngã xuống đất.
Ngoài điện, một trăm thị vệ tùy thân đi theo hộ tống Hiên Viên Triệt đang chờ bên ngoài, nghe thấy trong điện có tiếng động khác thường, liền lập tức xông vào.
“Vương thượng, có chuyện gì thế?”
“Vương thượng……”
Binh mã Tuyết Thánh quốc bên ngoài điện đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, chỉ chờ đến giây phút này.
Chỉ trong nháy mắt, toàn đội cấm vệ quân liền xông tới bao vây.
Lập tức ngoài điện xảy ra một cuộc giao tranh khốc liệt.
Bên ngoài, tiếng chém giết vang trời, trong điện lại vô cùng yên tĩnh.
Hiên Viên Triệt vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên ghế giành cho khách.
Ánh mắt lạnh như băng chậm rãi nhìn lên Quốc chủ Tuyết Thánh quốc, nhếch môi cười.
Trong sâu thẳm đáy mắt thoáng hiện lên vẻ băng lãnh cùng một chút thương tiếc.
Quốc chủ Tuyết Thánh quốc thấy vẻ thương tiếc hiện lên trong mắt Hiên Viên Triệt, không khỏi sửng sốt.
Lúc này, Hiên Viên Triệt đã nằm trong lòng bàn tay của hắn, chỉ có thể tùy ý hắn xử trí, phải là hắn thương tiếc hắn (Hiên Viên Triệt) mới đúng, sao lại có thể là Hiên Viên Triệt thương tiếc hắn được.
Quả thực vô cùng kì dị.
Khẽ lắc đầu, hai mắt Hiên Viên Triệt đảo quanh một vòng.
Quốc chủ Tuyết Thánh quốc cười như Phật Di Lặc nhìn Hiên Viên Triệt một thân lạnh như băng, từ đầu tới chân không chê vào đâu được, nói:“Quốc chủ Thiên Thần quốc, Ngài có công cứu Tuyết Thánh quốc của ta thoát nạn, Tuyết Thánh quốc đương nhiên sẽ không thể giết ngài. Nếu không làm sao chúng ta có thể tránh khỏi miệng lưỡi thế gian.
Có điều, Thiên Thần ngài muốn làm gì, quả nhân hiểu rất rõ.
Nếu ngài đã có ý muốn thâu tóm Tuyết Thánh quốc, vậy quả nhân đành phải mời Thiên Thần vương ngài ở lại Tuyết Thánh quốc nghỉ ngơi ít ngày, để giảm bớt nộ khí.
Người trẻ tuổi, đừng quá liều lĩnh. Ngài nên biết câu ‘gừng càng già càng cay’.”
Nói đến đây, nụ cười trên miệng càng mở rộng, giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ, Quốc chủ Tuyết Thánh quốc nói tiếp:“Thiên Thần vương, ngài có biết rằng đến thăm hỏi cần phải mang theo lễ vật không?
Quả nhân cũng không thể thay đổi được lễ nghi này, đành miễn cường nhận của ngài một trăm vạn gánh lương thảo, vải vóc, cùng châu báu.
Tuyết Thánh quốc của ta bị Minh Đảo công phá, hiện tại còn bị quân đội của ngài chiếm đóng, ngài tốt hơn hết là nên trả lại.
Đương nhiên, quả nhân cũng càng không muốn thấy cảnh thành lâu bị tàn phá, dân chúng bị đói khát.
Quả nhân muốn dựa vào sức mạnh hiện nay của Thiên Thần để tu sửa thành trì, trợ cấp dân chúng, không có vấn đề gì chứ?”
Quốc chủ Tuyết Thánh quốc vẻ mặt tươi cười, ánh mắt sắc bén nhìn Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt tựa người vào ghế, lạnh lùng nhìn Quốc chủ Tuyết Thánh quốc.
Từ đầu tới cuối không nói một câu, cũng không hề nhúc nhích, chỉ có lạnh lùng nhìn.
Chưa từng mở miệng nói có đồng ý hay không.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng kia lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Tiếng chém giết ngoài điện đang càng lúc càng nhỏ dần.
Một trăm thị vệ tùy thân đã không thể chống lại đội cấm vệ quân.
Trong điện vẫn trầm tĩnh như trước.
Quốc chủ Tuyết Thánh quốc chậm rãi phất phất long bào đứng dậy, vỗ vỗ tay nói:“Ai da, ta đã quên mất, bây giờ ngài không thể mở miệng nói chuyện được.
Vậy thì quả nhân coi như Thiên Thần vương ngài đã đáp ứng rồi.
Nếu thế, quả nhân sẽ kính chờ tin lành của ngài vậy.”
Dứt lời, giọng điệu lại chuyển thành âm trầm cùng cùng tàn ác nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt nói:“Thiên Thần vương, ngài cũng hiểu tính tình của quả nhân rồi đấy.
Nếu đến lúc đó quả nhân không nhận được lễ vật của ngài, thì Thiên Thần vương ngài nên chuẩn bị sẵn tinh thần. Chắc ngài chưa biết Tuyết Thánh quốc ta có bao nhiêu dụng cụ tra tấn cùng cực hình đâu nhỉ?”
Lời nói uy hiếp vừa dứt, vẻ mặt Quốc chủ Tuyết Thánh quốc lại biến đổi, cười ha hả, vô cùng đắc ý vung tay lên:“Người đâu, mau hầu hạ Thiên Thần vương cùng chư vị đại tướng tới biệt viện nghỉ ngơi.”
Vừa nói, Quốc chủ Tuyết Thánh quốc vừa cười lớn, rời khỏi đại điện, đầu ngẩng ngực ưỡn, dáng đi vô cùng tự tin, không có chút sợ hãi nào cả.
Khẽ đảo qua bóng lưng của Quốc chủ Tuyết Thánh quốc, ánh mắt đỏ thẫm của Hiên Viên Triệt vốn thâm sâu như nước hồ, giờ lại càng sắc lạnh hơn.
Ánh mặt trời đỏ rực chiếu rọi cả một vùng chân trời, nhưng nơi này lại vô cùng lạnh giá.
Gió thu mát lạnh thổi qua, mang theo sự rét lạnh vốn không thể tồn tại trong tiết thu.
Tuyết Thánh quốc giam Hiên Viên Triệt, quân thần mừng rỡ, liền tổ chức ca múa thịnh yến chúc mừng tại chính điện.
Bóng đêm mịt mùng.
Ánh trăng rằm sáng rực len qua ngọn cây, tỏa ánh sáng trắng bạc lạnh lẽo.
Ánh trăng dịu nhẹ bao phủ trên ngọn cây đung đưa. Dưới bóng cây lay động, ánh trăng chiếu xuống lúc tỏ lúc mờ càng làm tăng thêm vẻ thần bí.
Đại điện hoàng cung Tuyết Thánh quốc ca múa chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.
Mà trong biệt viện hoàng gia, lúc này lại yên tĩnh lạnh lẽo, bóng đêm giăng kín, canh phòng sâm nghiêm.
Ánh đèn leo lắt, hắt ra qua rèm cửa sổ chiếu rọi vài bóng người loáng thoáng.
“Khinh người quá đáng! Lại dám…bọn họ lại dám…Vương thượng, bọn người này thật sự là khinh người quá đáng!”
Trong tẩm viện, vẻ mặt Ngạn Hổ tràn đầy căm phẫn, sắc mặt xanh mét, ánh mắt dữ tợn, bộ dáng như muốn cắn người, nói với Hiên Viên Triệt.
Mà trước mặt hắn, Hiên Viên Triệt đang tựa người vào đầu giường, nhắm hai mắt lại, không nói gì.
Trong ánh đèn leo lắt vẫn có thể nhìn thấy hai tay hai chân hắn đều bị trói lại bằng xích sắt.
Xích làm bằng sắt đen, không một loại vũ khí nào có thể chém đứt, lúc này đang siết chặt lấy thân thể của hắn.
Mà bên cạnh Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ cũng đều bị xích sắt đen huyền kia trói lại, mỗi lần nhấc tay nâng chân đều vang lên tiếng lẻng xẻng.
Quốc chủ Tuyết Thánh quốc không những cho đám người của Hiên Viên Triệt ăn nhuyễn cân tán, loại thuốc độc khiến người ta tê liệt toàn thân, mà, dường như sợ rằng như thế vẫn chưa đủ để giữ chân đám người Hiên Viên Triệt, hắn còn dùng đến cả loại xích bằng sắt đen này.
Mà mấy người trong biệt viện này lại chưa từng bị đối xử như vậy, cho nên cảm thấy tức giận vô cùng.
“Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi! Con mẹ nó, thật không ngờ hôm nay lại sa vào bẫy, bị cắn ngược lại một cái.” Thu Ngân mắt vằn tia máu, nhấc xích sắt đang trói tay mình lên, nói.
“Được lắm! Hay ột Tuyết Thánh quốc! Hay ột Tuyết Thánh quốc!”
Nếu bây giờ Quốc chủ Tuyết Thánh quốc có ở đây, Ngạn Hổ sẽ lập tức xông tới cắn chết hắn.
Giúp đỡ nước hắn đánh giặc, cứu quốc gia của hắn lúc nguy nan, cuối cùng lại chịu sự đối xử thế này đây.
Trong lòng Ngạn Hổ và Thu Ngân cảm thấy tức giận vô cùng, dường như muốn giật tung cả xích sắt.
Mà Hiên Viên Triệt vẫn nhắm hai mắt, tựa vào đầu giường, không nói tiếng nào.
Mộ Dung Vô Địch ngồi bên cạnh, nghe Ngạn Hổ và Thu Ngân giận dữ mắng, cũng không mở miệng nói chuyện.
“Biết sớm thế này, chúng ta nên dẫn binh tiệu diệt bọn hắn từ lâu rồi.”
Nghe Ngạn Hổ nói những lời nói vừa rồi, lông mày Hiên Viên Triệt đột nhiên nhướn lên một chút, sắc mặt trầm xuống.
Mộ Dung Vô Địch nãy giờ không nói chuyện, thấy vậy, chậm rãi mở miệng:“Vương thượng, đến giờ Người vẫn chưa nghĩ thông suốt sao? Vẫn còn cảm thấy do dự sao?”
Câu hỏi lạnh nhạt mà trầm ổn, áp chế cả cơn thịnh nộ của Thu Ngân và Ngạn Hổ.
Ngạn Hổ cùng Thu Ngân nghe vậy liền im lặng không mắng nữa, đồng loạt chuyển ánh mắt nhìn sang Hiên Viên Triệt.
Trong tẩm cung lạnh lẽo vắng lặng, Hiên Viên Triệt ngồi tựa vào đầu giường, nghe thấy Mộ Dung Vô Địch hỏi, chậm rãi mở mắt, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Màn đêm, thật tối, giống như tâm tình hắn lúc này vậy.
Hắn muốn gồm thâu Tuyết Thánh quốc và Ngạo Vân quốc. Đây vốn không phải là tâm nguyện ngày một ngày hai.
Thống nhất Trung Nguyên là tâm nguyện của bao đời vương tộc Hiên Viên của Thiên Thần.
Thời điểm này chính là thời cơ tốt nhất, là cơ hội tốt nhất.
Chỉ cần hắn phát động binh lính, liền lập tức có thể thâu tóm được hai quốc gia này. hoàn thành tâm nguyện thống nhất thiên hạ của bao đời vương Thiên Thần.
Nhưng mà…nhưng mà, bây giờ hắn vẫn cảm thấy do dự.
Binh mã đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn lên tiếng ra lệnh, chặn Vân Triệu đang cấp tốc chạy về, bao vây thủ đô Tuyết Thánh quốc, thắng lợi chắc chắn nằm trong tầm tay.
Nhưng, hắn lại do dự.
Tranh thiên hạ, không có gì gọi là thủ đoạn xấu xa, không có gì gọi là đê tiện vô sỉ.
Chỉ có cái gọi là thắng làm vua, thua làm giặc.
Nếu đối đầu với hắn là Nam Tống, Hậu Kim, hắn chắc chắn không nói hai lời, thẳng tay dẫn binh tiêu diệt.
Nhưng, đối mặt với hắn lúc này lại là Tuyết Thánh cùng Ngạo Vân, vốn đã bị mưu kế của hắn hủy đi nửa mạng từ trước.
Khiến cho hắn cảm thấy lúc này có thắng cũng không oanh liệt chút nào.
Đúng vậy! Chính là thắng không oanh liệt!
Tuy rằng, chủ nghĩa anh hùng thượng võ này đối với quần hùng tranh bá, đế vương tranh thiên hạ, tuyệt đối không phải là thứ nên nghĩ đến.
Nhưng hắn lại luôn muốn như thế.
Đối thủ, phải khiến cho hai bên sử dụng hết mọi khả năng, hai bên giao tranh kịch liệt, khiến hai bên đều là lưỡng bại câu thương, đó mới là đối thủ xứng tầm.
Đồng thời, hắn cũng qua đó mà khẳng định được thực lực của chính mình.
Có như vậy hắn mới đường đường chính chính xưng bá thiên hạ.
Mà từ trước đến nay hắn vẫn cho rằng Vân Triệu cùng Độc Cô Dạ chính là đối thủ của hắn.
Có điều, nếu là trước đây, hắn vẫn có thể hạ thủ được.
Dù sao một đế vương phải là kẻ kiêu hùng chứ không nên là một anh hùng. Vì nếu là anh hùng tuyệt đối không thể giành được mục đích cuối cùng.
Cho nên, dù hắn có do dự, nhưng vẫn hạ lệnh tấn công.
Không có chủ nghĩa anh hùng nào lại có thể quan trọng hơn tâm nguyện thống nhất Trung Nguyên, bá chủ thiên hạ được.
Nhưng, bây giờ giữa bọn hắn lại có Lưu Nguyệt.
Không phải Lưu Nguyệt không tham gia trận chiến tranh này thì có thể coi nàng không tồn tại, có thể xem nhẹ nàng.
Tuyết Thánh quốc và Ngạo Vân quốc đều có quan hệ thân thiết với Lưu Nguyệt.
Tuyết Thánh quốc có Vân Triệu là huynh đệ thân thiết với nàng.
Còn Ngạo Vân quốc thì có Độc Cô Dạ.
Tuy Lưu Nguyệt không hề nói gì, thậm chí cũng không thay đổi sắc mặt hay hỏi hắn suy nghĩ thế nào.
Nhưng, hắn sao có thể không để ý đến cảm nhận của nàng được.
Nàng vốn là người lãnh khốc vô tình, bằng hữu cũng không có nhiều.
Vân Triệu, Độc Cô Dạ, thậm chí cả Âu Dương Vu Phi đều nằm trong số ít bằng hữu mà nàng kết giao.
Mà hắn, lại chính là người nàng yêu, là chồng nàng, là người thân thiết nhất với nàng.
Mất người nào, diệt người nào.
Chỉ sợ…chỉ sợ cảm giác áy náy, buồn phiền nàng phải chịu không chỉ hết khi chiến tranh kết thúc, mà nó còn trở thành nỗi ám ảnh Lưu Nguyệt cả đời.
Vì thế nên hắn mới chần chừ, mới do dự.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hắn lại không hề động thủ.
Đều vì, hắn không muốn nàng không vui.
Đều vì, hắn không muốn làm cho nàng nhớ tới người khác cả đời.
Bởi vậy, hắn không hề hạ lệnh chặn đường Vân Triệu, cũng do dự không hạ lệnh tấn công thủ đô Tuyết Thánh quốc.
Mà toàn bộ binh tướng Thiên Thần từ trên xuống dưới đều đang dốc hết sức, muốn tấn công thâu tóm Tuyết Thánh quốc.
Bởi vì, đây thật sự là một cơ hội tốt, một cơ hội tốt đến không thể tốt hơn.
Trong lúc này, quyết định tấn công hay không quả thật vẫn luôn khiến hắn do dự không thể quyết định được.
Bởi vậy, đám người Mộ Dung Vô Địch và Thu Ngân mới theo hắn đến hoàng cung Tuyết Thánh quốc.
Không vì nguyên nhân gì khác, mà chính là để xem cuối cùng hắn quyết định tấn công hay là thả cho bọn họ một con ngựa.
Bên ngoài, bóng đêm thật đen, bóng cây theo gió nhẹ nhàng lay động.
Giống như yêu quái quỷ quái đang tung hoành ngoài đó vậy.
Ánh mắt Hiên Viên Triệt dần trở nên sắc bén.
Ngay tại lúc, dân chúng Tuyết Thánh quốc hoan hô hắn, cảm tạ hắn, dập đầu trước hắn, ngay tại lúc văn võ bá quan Tuyết Thánh quốc chào đón hắn, ngay tại lúc Quốc chủ Tuyết Thánh quốc vui vẻ niềm nở đón tiếp hắn, ôm chầm lấy hắn nói lời cảm tạ, hắn đã đưa ra quyết định.
Tuyết Thánh quốc chỉ còn lại một nửa thiên hạ.
Bảy phần mười Trung Nguyên đã rơi vào tay hắn, cục diện thiên hạ đã định, hắn có thể thả cho bọn họ một con ngựa, có thể bỏ qua cho bọn họ lần này để cho bọn họ được nghỉ ngơi dưỡng sức.
Phải, hắn đã quyết định cho bọn họ cơ hội này.
Sau đó, mới dùng mọi biện pháp quyết liệt tấn công thâu tóm.
Có điều, dường như đây chính là thời điểm để sư tử thị uy.
Nếu không, chắc chắn sói sẽ leo lên đầu nó.
Hắn đã quên mất rằng, Thiên Thần cùng Tuyết Thánh, từ trước tới nay chưa từng là bằng hữu, tới ngày hôm nay cũng vẫn không phải.
Con ngươi đỏ sậm hiện lên tia rét lạnh.
Hiên Viên Triệt chậm rãi vươn tay, cầm xích sắt đen đeo trên cổ tay lên.
Mấy tiếng động sàn sạt vang lên, lúc năm ngón tay Hiên Viên Triệt buông ra, xích sắt đen liền vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, rơi từ trên cổ tay hắn xuống.
Hắn đã cho Tuyết Thánh cơ hội, nhưng thật đáng tiếc, bọn hắn lại không biết quý trọng.
Nhìn xích sắt trên cổ tay Hiên Viên Triệt bị vỡ vụn rơi xuống đất.
Ánh mắt lãnh khốc kiên định thay thế cho ánh mắt do dự trước đó, ba người Mộ Dung Vô Địch, Ngạn Hổ, Thu Ngân liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nở nụ cười.
Quốc chủ Tuyết Thánh quốc đã giúp vương thượng của bọn hắn hạ quyết tâm.
“Truyền lệnh đến Lưu Xuyên, Mộ Dung Nghị, ba ngày sau, quả nhân không muốn thấy thiên hạ này còn có Tuyết Thánh……”
“Tuân lệnh!”
Thanh âm lạnh như băng vang lên, mang theo sự lãnh khốc thấu xương.
Ngoài cửa sổ, gió đêm mát rượi thổi qua.
Phía xa, chính điện hoàng cung Tuyết Thánh quốc vẫn đang ca múa tưng bừng, mừng cảnh thái bình, vô cùng huyên náo.
Đêm đó khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng, nhưng ánh sáng đó lại không thể chiếu rọi bóng đêm đang sắp bao trùm xuống Tuyết Thánh.
Kế hoạch tính toán tường tận chi ly, nhưng lại quên không tính đến yếu tố lòng dân.
Trời xanh như ngọc, không một gợn mây.
Thế gian này không có tường nào gió không lùa qua được.
Tin tức Quốc chủ Tuyết Thánh quốc giam lỏng Thiên Thần vương đã được cận vệ đi theo tháp tùng Hiên Viên Triệt ngày đó truyền ra ngoài.
Ngay lập tức tin tức này được loan truyền khắp toàn bộ Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Đám dân chúng Tuyết Thánh quốc mới hoan nghênh Hiên Viên Triệt một ngày trước không khỏi ngạc nhiên.
Thiên Thần vương là cứu tinh, là ân nhân của Tuyết Thánh quốc bọn hắn mà, sao lại có thể giam lỏng người ta như vậy được?
Sao lại có thể giam lỏng ân nhân của mình như thế?
Làm vậy là có ý gì?
Quốc chủ của bọn họ đang muốn làm gì?
Làm vậy quả thực là không có đạo nghĩa, rất không có đạo nghĩa.
Người ta đến thăm hỏi bọn họ, dùng thân phận vua một nước đến thăm hỏi bọn họ.
Quốc chủ của bọn họ lại đem nhốt người ta lại.
Chuyện này quả thực là nực cười, quả thực rất nực cười.
Trong thời gian ngắn, toàn bộ dân chúng ở Đô thành Tuyết Thánh quốc đều vô cùng bất mãn.
Đủ loại tin đồn bắt đầu lưu truyền khắp các đầu đường cuối ngõ.
Có tin, là do quốc chủ của bọn hắn ham tài nênhại người.
Thấy hiện tại Thiên Thần đã trở nên hùng mạnh, liền bắt lấy Thiên Tử buộc chư hầu.
Còn có tin rằng, là do quốc chủ của bọn hắn sợ hãi Thiên Thần.
Bởi vì sợ hãi Thiên Thần quá lớn mạnh, cho nên mới tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để giành được lợi thế), ra lệnh giam lỏng Thiên Thần vương, người vốn là ân nhân của mình.
Còn có tin, Quốc chủ Tuyết Thánh quốc yêu thíchngười con gái của Thiên Thần vương, mà Thiên Thần vương lại không chịu ban tặng, cho nên quốc chủ bọn họ thẹn quá hóa giận, bắt giam lại.
Còn có tin……
Còn có tin……
Đủ loại tin đồn kì quặc lan truyền trong dân chúng. Các tin đồn càng ngày lại càng thêm kỳ quái, càng ngày lại càng thêm hoang đường vô lý.
Nhưng mà, tin tức quốc chủ bọn họ giam giữ Thiên Thần vương là sự thật.
Trên cơ sở sự thật ấy, tất cả các tin đồn đều nghiêng về một phía.
Dân chúng vốn luôn là người thật thà chất phác nhất.
Người nào mang đến cho họ cuộc sống tốt, bọn họ đều ghi tạc trong lòng.
Người nào giúp đỡ bọn họ, bọn họ cũng đều ghi tạc trong lòng.
Còn người nào hãm hại bọn họ, bọn họ lại càng ghi nhớ sâu sắc trong lòng.
Trong lòng bọn họ không hề có ý nghĩ ngươi lừa ta gạt, không hề có ý nghĩ tiên hạ thủ vi cường.
Trong lòng bọn họ chỉ nghĩ ân nhân chính là ân nhân, giam giữ ân nhân chính là việc làm trái với đạo nghĩa.
Bởi vậy, dân chúng ở Đô thành Tuyết Thánh quốc, sau khi trải qua trận chiến tranh ác liệt, bắt đầu cảm thấy bất mãn với Hoàng thất Tuyết Thánh quốc.
Mà, trong lúc tin đồn này đang lan ra, đại tướng quân Thiên Thần là Lưu Xuyên và Mộ Dung Nghị cũng đang thống lĩnh mấy chục vạn đại quân, bao vây quanh thành.
Ánh mặt trời vàng xuyên qua không khí chiếu xuống mặt đất.
Tiết trời cuối thu vốn mát mẻ, lại đột nhiên trở nên nắng gay gắt.
Không khí nóng nực, bắt đầu lan ra từ Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Đại tướng quân Thiên Thần vây thành đòi người.
Mà ở một hướng khác, Vân Triệu đang ngày đêm thần tốc chạy về Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Biên giới cách đô thành không xa nhưng cũng không phải gần, để trở về cũng phải mất mấy ngày.
Toàn bộ đại đội binh mã cấp tốc trở về, binh uy hiển hách.
Suốt dọc đường, không hề gặp phải binh mã phục kích của Hiên Viên Triệt, cũng không hề gặp chuyện bất trắc như Vân Triệu dự đoán.
Một đường trở về cực kỳ thuận lợi.
Thuận lợi đến mức khiến Vân Triệu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Dù thế nào, đây cũng là chuyện tốt. Hắn có thể nhanh chóng trở về Đô thành Tuyết Thánh quốc. Quả thực rất tốt.
“Thái tử điện hạ, quốc chủ có lệnh.” Chạy qua đồi núi rậm rạp gặp được binh lính liên lạc do Quốc chủ Tuyết Thánh quốc phái tới, Vân Triệu lập tức ghìm cương nhảy xuống ngựa.
Ánh mắt đảo qua binh lính truyền lệnh, thấy mặt mày hắn tươi cười vô cùng thoải mái.
Vẻ mặt như thế, đương nhiên tin tức truyền tới là tin tốt, Vân Triệu lập tức gật đầu nói:“Phụ vương truyền lệnh gì?”
Tên lính liên lạc lập tức hồi bẩm:“Quốc chủ lệnh cho thái tử điện hạ, cứ thong thả đi, không cần gấp rút ngày đêm thần tốc trở về.
Có thể vừa đi vừa nghỉ ngơi, tránh cho binh lính quá mệt mỏi.”
Vân Triệu nghe mệnh lệnh này không khỏi sửng sốt. Phụ hoàng hắn nói vậy là có ý gì?
Không cần cần tốc trở về? Chẳng lẽ Hiên Viên Triệt còn chưa tấn công thâu tóm sao?
Người này rốt cuộc đang muốn làm gì?
“Thế là có ý gì?” Vân Triệu nhíu mày trầm giọng hỏi lại.
Tên lính liên lạc vừa nghe lập tức cười nói:“Quốc chủ nói, thái tử điện hạ không cần lo lắng. Quốc chủ đã giải quyết xong xuôi chuyện Thiên Thần muốn tấn công thâu tóm Tuyết Thánh quốc chúng ta.
Cho nên, thái tử điện hạ cùng binh mã có thể chậm rãi trở về.”
“Giải quyết?” Vân Triệu nghe thấy câu này, nhất thời kinh hãi.
Phụ vương hắn đã giải quyết Hiên Viên Triệt rồi sao? Sao có thể như vậy được?
Hiện tại, người nào có thể có khả năng giải quyết Hiên Viên Triệt chỉ trong hai, ba ngày được chứ?
“Đúng vậy, thái tử điện hạ không cần lo lắng vấn đề này. Quốc chủ nói……”
“Khoan đã! Ngươi mau nói rõ cho bản Thái tử biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giải quyết, phụ vương ta giải quyết như thế nào?”
Vội vàng ngắt lời tên lính liên lạc kia, Vân Triệu nhăn mày hỏi ngược lại.
Vẻ mặt tên lính liên lạc kia vốn đang tươi cười, lúc này thấy lông mày Vân Triệu nhíu chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, liền không dám cười nữa, vội vàng báo cáo lại toàn bộ sự việc.
“Vào thành? Để cho Hiên Viên Triệt vào thành? Không phải ta đã lệnh cho các ngươi, không cho Hiên Viên Triệt vào thành, không ột người của hắn vào thành hay sao?.
Sao các ngươi lại không nghe lệnh? Sao các ngươi lại không chịu nghe?”
Vừa nghe được tin Hiên Viên Triệt vào thành, Vân Triệu không kịp nghe tiếp, sắc mặt đã trắng bệch.
Hắn tức giận hét lớn! Từ trước đến nay chưa ai thấy hắn hét lớn như vậy.
Binh lính truyền lệnh kia thấy vẻ mặt dữ tợn của Vân Triệu, không khỏi bị dọa đến nói không nên lời:“Quốc chủ…Quốc chủ ra lệnh cho…… cho vào……”
Vân Triệu đánh một cái thật mạnh lên đùi mình, răng nghiến lại như muốn cắn nát.
Hắn đã dặn đi dặn lại phụ vương hắn, dù chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không được mở cửa thành.
Hiện tại, có thể đến đây, chỉ có Hiên Viên Triệt mà thôi.
Nhưng, tại sao lại vẫn mở cửa cho Hiên Viên Triệt? Tại sao lại vẫn để cho Hiên Viên Triệt vào thành?
Hít sâu một hơi, Vân Triệu cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng.
Hiên Viên Triệt dẫn một trăm kỵ binh vào thành, lại không công phạt ngay, xem ra có lẽ có chuyển biến?
Đầu óc Vân Triệu linh hoạt, lập tức nghĩ đến vấn đề này.
Nếu không phải Hiên Viên Triệt có do dự, hắn cũng không cần phải đích thân đi đến Đô thành Tuyết Thánh quốc.
“Sau đó thì sao? Hiên Viên Triệt đã nói gì? Hắn nói muốn Tuyết Thánh quốc trở thành chư hầu của hắn, hay để cho Tuyết Thánh quốc có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức?”
Trong lòng Vân Triệu đã hiểu được suy nghĩ của Hiên Viên Triệt, lại chợt nhớ đến binh lính kia vừa nói phụ vương hắn đã giải quyết chuyện của Hiên Viên Triệt, chẳng lẽ là……
Trong lòng hắn liền cảm thấy vui mừng.
Tiểu binh truyền tin kia nghe Vân Triệu hỏi như vậy, không khỏi kinh ngạc nói:“Sao có thể có chuyện đó được? Sao Tuyết Thánh quốc chúng ta lại trở thành nước chư hầu của Thiên Thần được?”
Vân Triệu vừa nghe thấy lời này, giống như bị hắt một chậu nước lạnh, tâm tình hắn chợt lạnh xuống.
Hiên Viên Triệt không nói như vậy sao? Vậy hắn đã nói gì?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tên lính liên lạc, sắc mặt Vân Triệu không được tốt, hỏi lại:“Vậy Hiên Viên Triệt nói gì?”
“Hắn chưa hề nói gì.” Làm gì có cơ hội cho hắn nói chuyện đâu.
Vân Triệu nghe vậy sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, Hiên Viên Triệt chưa nói cái gì sao? Vậy hắn tự nhiên lại vào thành làm gì?
Trong lòng dao động, suy nghĩ liên tục thay đổi, thân hình Vân Triệu đột nhiên run lên.
Hiên Viên Triệt chưa nói, là vì hắn không cơ hội nói, hay là……
Vân Triệu lạnh lùng nói:“Phụ vương ta đã làm gì? Nói mau! Nói mau!”
Tên lính liên lạc kia bị tiếng rống lớn của Vân Triệu dọa cho hoảng sợ, lập tức đem toàn bộ chuyện Quốc chủ Tuyết Thánh quốc đã nói cùng đối xử với Hiên Viên Triệt kể hết lại.
Vân Triệu vừa nghe, sắc mặt liền tái nhợt như tờ giấy.
“Cái gì? Phụ vương…… giam lỏng…… giam lỏng Hiên Viên Triệt…?”
Lời nói trở nên đứt quãng. Vân Triệu run rẩy, từng chữ từng chữ từ kẽ răng truyền ra.
Thanh âm run run, mang theo sự sợ hãi không nói thành lời.
Lúc này tên lính liên lạc kia cũng không dám nói những lời đắc ý lung tung nữa, lập tức gật đầu, nói:“Dạ, đúng!Quốc chủ nói tiên hạ thủ vi cường, chúng ta giam giữThiên Thần vương trước, toàn bộ Thiên Thần liền sẽ nằm trong lòng bàn tay chúng ta, cũng sẽ không một ai dám uy hiếp đến Tuyết Thánh quốc chúng ta nữa.
Cho nên, Quốc chủ mới lệnh cho tiểu nhân nhanh chóng chạy đi báo tin cho điện hạ có thể chậm rãi trở về……”
Nhìn thấy Vân Triệu nghe từng lời bẩm báo của hắn, càng nghe sắc mặt càng thêm tái nhợt, càng thêmkhó coi.
Khiến cho tên lính liên lạc kia không dám nói tiếp.
Nghe thấy những lời tên lính liên lạc nói, Vân Triệu đột nhiên cảm thấy trống rỗng đến không thể trống rỗng hơn, mông lung đến không thể mông lung hơn được nữa.
Trong đầu rầm rầm rung động như có hàng vạn máy chém đang liên tục chém xuống.
Sự đau đớn dữ dội, bắt đầu từ trái tim, lan lên đến não bộ, truyền đi đến khắp cơ thể, nghẹn lại trong cuống họng, không thể nuốt vào cũng không thể phun ra.
Đó chính là loại cảm giác khiến người ta ngạt thở.
Một loại cảm giác khiến người ta ngạt thở đến chết.
“Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, người làm sao vậy?”
Tên lính liên lạc thấy sắc mặt Vân Triệu càng lúc càng tái nhợt, khó coi, cả người co giật liên tục, không khỏi bị dọa đến sợ hãi hét lên.
“Điện hạ, điện hạ……”
“Chủ soái……”
Mấy thuộc hạ bên cạnh thấy vậy lên vây lại đây, mặt ai cũng tràn đầy vẻ lo lắng.
Ánh mắt Vân Triệu trống rỗng đảo qua đám tướng lĩnh binh mã trước mặt, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói:“Ta không sao.”
Dứt lời, vừa hi vọng, lại cảm thấy hi vọng không nhiều, nhìn chằm chằm tên lính liên lạc kia, dùng giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy hỏi:“Chuyện này xảy ra cách đây mấy ngày?”
“Ba ngày.”
—–
(Pracell & Phong: Không biết là ý đồ tác giả hay do bị thiếu, nhưng đoạn ở dưới Vân Triệu đã về đến Tuyết Thánh quốc.)
—–
Mộ Dung Vô Địch đi sau Vân Triệu, cùng hắn đi tới Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Vô cùng cung kính, vô cùng nhã nhặn.
Từng bước đi vào Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Vân Triệu ngẩng đầu liếc nhìn tường thành cao cao, nơi đó vẫn treo quốc kỳ Tuyết Thánh quốc! Hiên Viên Triệt vẫn chưa hề tháo nó xuống, thay quốc kỳ Thiên Thần vào đó.
Vân Triệu thấy vậy hơi hơi rũ mắt xuống, không nói gì cả, phóng ngựa đi nhanh vào thành.
Phía sau, Mộ Dung Vô Địch không đi cùng, mà lặng lẽ lùi lại, để mặc Vân Triệu một mình đi vào.
Không một người đề phòng Vân Triệu, cũng không một ai áp giải hắn.
Chỉ một mình hắn thong dong tự tại đi vào.
Trên đường đi, vẫn là thành ấy, vẫn con đường này, không hề có bất kỳ dấu vết nào của sự giao tranh, không hề có dấu vết của trận chiến ác liệt một mất một còn, ngươi sống ta chết.
Thật an bình, thật giống như trước đây, tất cả đều không thay đổi gì cả.
Nhưng, Vân Triệu biết, tất cả đều đã thay đổi.
Thiên hạ của Tuyết Thánh quốc đều đã thay đổi.
Hoàng cung nguy nga, thảm đỏ kéo dài từ cầu thang cẩm thạch uốn lượn kéo dài đến tận bên trong.
Đình đài lầu các cao ngất dần hiện ra, đẹp đẽ vô song, cao sang, quý phái, tràn ngập đại khí.
Tuyết Thánh quốc mấy trăm năm huy hoàng, ngạo thị Trung Nguyên, bá chủ phía tây.
Đó là loại khí thế được bồi đắp suốt mấy trăm năm trường tồn.
Cung điện này cũng là thành quả của mấy chục thế hệ đế vương. Nhưng, cho đến hôm nay hắn chưa từng một lần nhìn kỹ.
Hiện tại, đứng trên góc độ người ngoài nhìn lại, cảm thấy hóa ra nó không đẹp như mình vốn nghĩ.
Vân Triệu từng bước bước lên cầu thang cẩm thạch rộng thênh thang.
Sống lưng rất thẳng, đầu ngẩng cao.
Một thân áo giáp đỏ đen, bao bên ngoài một linh hồn kiên định bất khuất.
Trên đường đi, nô bộc thái giám cung nữ đều không chút thay đổi.
Lúc này, nhìn Vân Triệu từng bước đi tới, cả đám người không khỏi đều lẳng lặng quỳ xuống, thấp người quỳ lạy trước Vân Triệu.
Đi qua đám người đang quỳ lạy, Vân Triệu không hề quay đầu một cái.
Chính điện Tuyết Thánh quốc.
Bậc thang Cửu Long cao cao, một trăm linh tám bậc uốn lượn, mà phía trên cùng chính là quyền lực tối cao của Tuyết Thánh quốc.
Vân Triệu đặt chân lên bậc thang trên cùng, đi vào bên trong.
Chính điện nguy nga, bàn long bay lượn.
Một người đang lạnh lùng đứng ở giữa đại điện, đưa lưng về phía cửa điện


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui