Vương Phi Mười Ba Tuổi


Trời xanh nước biếc một màu, núi sông nhuộm đẫm ánh hoàng hôn.
Để đảm bảo an toàn tính mạng, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu cùng đi đến nhất trí rằng từ này về sau nhất định phải để Lưu Nguyệt tránh xa phòng bếp. Đó chính là cách đảm bảo tính mạng cho bọn họ.
Sau buổi trưa ăn côn trùng yến của Lưu Nguyệt, đến chiều bọn họ không chỉ không có tâm tình đi bơi hồ, mà ngày cả bữa cơm tối cũng ăn không được.
Đây quả là sự uy hiếp trực tiếp tính mạng của bọn họ.
Tâm tình như sóng nước nhấp nhô lên xuống, khiến sức lực cũng giảm sút đáng kể.
Đây cũng là sự uy hiếp tính mạng bọn họ.
Nhìn mặt ba người không ngừng oán trách, Lưu Nguyệt không còn cách nào khác đành đồng ý đi rước đèn với bọn họ vào buổi tối, cũng coi như là bồi thường.
Mặc dù, bản thân nàng thật sự không cho rằng cần phải bồi thường cho bọn họ cái gì cả.
Không phải chính bọn họ đòi ăn cơm nàng làm sao?
Mà những thứ nàng biết làm, lại chính là những thứ ấy!
Có điều, khó có được cơ hội mọi người tập trung đông đủ thế này, tâm tình nàng cũng đang rất tốt, thôi thì cứ đáp ứng với bọn họ đi.
Phố mới lên đèn, bóng đêm mịt mùng.
Ánh sao rực rỡ lóe lên phía chân trời, gió nhẹ nhàng phất qua.
Ánh trăng trắng bạc từ trên trời rọi xuống, bao phủ khắp trăm triêu dặm núi sông.
Mặt nước lóng lánh ánh trăng, mờ ảo như đang thoát khỏi trần thế, lạc đến thiên đàng.
Cùng với ánh đèn sáng rực phía dưới, cùng nhau tô điểm.
Trên phố, người qua lại tấp nập, nối gót sát vai.
Ánh đèn chiếu rọi khắp phố, rực rỡ vô cùng.
Trên đường phố Thiên Thần lúc này chật kín người, đến bước đi cũng khó khăn.
Đủ loại đèn treo trên các lầu các, trên các cánh cửa, trên tay người qua đường. Theo dòng người qua lại di động trở nên lúc ẩn lúc hiện, lấp lánh như đom đóm, sáng cả một vùng trời.
Các cửa hàng dọc hai bên đường bày đầy các loại đèn với đủ loại màu sắc, đù các kiểu dáng: bươm bướm, ong, cá, hình các loài hoa…..
Tiếng người mua bán, tiếng cười nói rộn ràng, dường như bao nhiêu vui vẻ đều dành hết cho ngày này.
Đã lâu lắm rồi không có một ngày vui như vậy.
Đã lâu lắm rồi không có một ngày thực sự an bình, bình thản đến vậy.
Thiên hạ thống nhất, không còn chiến tranh.
Mọi lo lắng, vướng bận trong lòng dân chúng đều được nén xuống, cảm giác vui vẻ lan ra từ tận đáy lòng tronng ngày hội hoa đăng này.
Ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, vui cười hớn hở.
Dòng sông nhỏ vắt qua thủ đô Thiên Thần, dù không lớn nhưng nước sông trong suốt. Lúc này, dưới ánh trăng lấp lánh, dòng sông đang chở đầy hoa đăng. Có đèn hình hoa sen, đèn hình cá chép, đèn bươm bướm, cũng có những chiếc đèn không có hình thù gì cả……
Đủ loại hoa đăng đầy màu sắc theo dòng nước chảy trôi nổi trên sông.
Mà bên bờ, vô số thiếu nữ đang đứng. Có người thẹn thùng, có người điềm đạm. Vẻ mặt hoặc mong ngóng, hoặc hi vọng…..
Hình ảnh đó không hề thiếu trong các lễ hội hoa đăng.
Dáng vẻ mỗi người đều rất thành tâm, rất nghiêm trang.
Mà ở phía sau các nàng, vô số nam tử đang nhìn sang bên này.
Trên mặt sông lấp lánh nổi lên một cảm giác ám muội.
Một nhóm năm người Lưu Nguyệt đi dạo tới đây liền bị cảnh tượng này thu hút.
Thiên Thần vốn không có phong tục thả đèn hoa đăng, sao hôm nay lại có cảnh này?
Thắc mắc cũng chỉ là thắc mắc! Dù sao hôm nay cũng là ngày để bách tính vui chơi, cứ để họ muốn làm gì thì làm đi.
Hiên Viên Triệt cũng không nói gì, chỉ nắm tay Lưu Nguyệt thật chặt, cùng Gia Luật Hồng chậm rãi đi qua thưởng thức.
Phía sau, Âu Dương Vu Phi phất phất quạt giấy ngắm cảnh, Vân Triệu mặc dù thong dong bước đi, nhưng trong lòng lại có biết bao nhiêu cảm xúc.
Âu Dương Vu Phi là người hiểu chuyện, thấy vậy liền vung quạt lấy lên, đốt lên một hoa đăng hoa sen trên mặt sông, thành thật nói với Vân Triệu: “Vân Triệu, ta cảm thấy cái đèn kia rất hợp với ngươi!”
Vân Triệu nghe nói vậy liền quay đầu lại nhìn, nhất thời trợn mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái.
“Luận phong tình, ta thấy chỉ có ngươi mới xứng!”
Mặc dù Vân Triệu đang có vẻ thâm trầm, nhưng công phu mồm mép vẫn không hề suy giảm.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy liền cong mày, híp mắt cười nói: “Đây là đang ca ngợi ta sao?”
Vân Triệu liếc mắt một cái đáp lại hắn.
“Ta cảm thấy chỉ có hắn mới thích hợp nhất!”
Nhận lấy ánh mắt xem thường của Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi đột nhiên đổi đề tài, lại nói đến Hiên Viên Triệt.
“Dung mạo yêu mỵ, ánh mắt chuyển động mang theo cả phong tình vạn chủng. Một cái nhăn mày, một nụ cười đều mang theo vẻ mỵ hoặc bẩm sinh. Không giận thì kinh diễm tứ phương, mà giận thì…….ối ối, đừng nhéo!”
Lời còn chưa nói hết, Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhảy dựng lên, quay người lại cười cười.
Mà trước mặt hắn, Lưu Nguyệt đang vươn tay tới.
Mà Hiên Viên Triệt lại hơi nheo mắt lại, tản ra sát khí.
Có điều, Hiên Viên Triệt vốn trời sinh yêu mỵ, nên nhìn thế nào cũng vô cùng tuyệt sắc.
Lúc này, nhìn hắn, không hề có chút thiết huyết cùng sát khí nào.
Hai mắt nheo lại, vẻ yêu mỵ lại càng lộ rõ.
Vân Triệu đứng một bên thấy vậy không khỏi cười phì một tiếng, không sợ chết thốt lên một câu: “Nhìn một cái quả nhiên hiểu rõ!”
Đổi lại, hai mắt Hiên Viên Triệt càng đằng đằng sát khí.
Nhưng Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu lại càng cười khoái trá hơn.
Lưu Nguyệt thấy vậy lắc lắc đầu, nhưng cũng cười.
Hiên Viên Triệt càng lớn càng yêu mỵ, đây không phải lỗi của hắn. Thưởng tâm duyệt mục, đương nhiên nàng cũng thích.
Bóng đêm mịt mùng, nhưng vẫn không che đi được vẻ thiên tư quốc sắc.
Nhóm người Lưu Nguyệt đi trên đường không biết đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo.
Có điều bọn họ không cảm thấy mà thôi.
Nhưng bây giờ, mấy người bọn họ đang cười vang như vậy, ánh mắt của những người xung quanh chiếu tới càng nhiều hơn.
“Này, mấy vị lão gia, phu nhân, mua một cái hoa đăng đi?”
Nhìn đám người Lưu Nguyệt không có lấy một cái hoa đăng trong tay, người bán hàng rong liền đi tới, cười híp mắt mời chào.
“Đi thả một cái hoa đăng để cầu mong được Hoàng hậu của chúng ta che chở!”
Âu Dương Vu Phi đang cười nghe thấy thế liền lập tức ngừng lại, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi lại: “Sao lại là Hoàng hậu che chở?”
Vừa nói hắn vừa nhìn Lưu Nguyệt cười.
Nàng che chở cho người thả hoa đăng?
Lưu Nguyệt không phải là Hoàng hậu có tấm lòng nhân hậu như thế. Nhưng cũng cảm thấy tò mò với những lời này liền đứng lại nghe người bán hàng rong nói xem nàng che chở cho bọn họ như thế nào.
Người bán hàng rong nghe Âu Dương Vu Phi hỏi như thế, liền cười rạng rỡ nói: “Nghe giọng nói của ngài hình như không phải là người thủ đô Thiên Thần.
Vậy ngài có biết, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu của chúng ta để thành thân được với nhau đã trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở mới đi được đến ngày hôm nay, được sống hạnh phúc cùng nhau.
Các ngài là người nơi khác nên không biết, nhưng những người ở đây như chúng tôi đều biết rất rõ ràng.
Đó là một câu chuyện gay cấn…………”
“Ngừng, ngừng, chúng ta đều biết được tình cảm của Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.”
Không đợi người bán hàng rong hết lời ca ngợi, Âu Dương Vu Phi đã nhanh chóng lên tiếng cắt lời, cười nói, “Mặc dù ta không phải là người ở đây, nhưng chúng ta đều biết rất rõ ràng.
Bây giờ ta chỉ muốn biết, tại sao Hoàng hậu lại che chở cho người thả đèn trên sông?”
“Ha ha, tiểu tử, ngươi cũng không hiểu ra sao?”
Một ông cụ liền tới gần Âu Dương Vu Phi cười nói: “Đèn trên sông này chính là đèn cầu nguyện.
Các cô gái, chàng trai đều đến đây để cầu xin nhân duyên hoàn mỹ.
Hoàng thượng và Hoàng hậu khổ cực như vậy cuối cùng cũng đến được với nhau.
Các chàng trai, cô gái đều hi vọng được Hoàng Thượng và Hoàng hậu chúc phúc, có được mối nhân duyên tốt đẹp.”
Thanh âm vừa dứt, ông lão cười, ngón tay vươn ra chỉ một cô gái đang đứng bên bờ sông, nói tiếp: “Nhìn xem, đó chính là cháu gái của lão, đang cầu xin Hoàng hậu phù hộ để có được một người chồng tốt!”
“Đúng vậy, đúng vậy, con gái ta cũng ở bên kia…..”
“Con trai ta cũng bên đó…….”
Trong tiếng huyên náo nổi lên bốn phía, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, cùng cười.
Tình cảm từ khóe miệng, đuôi lông mày, từ hơi thở không tiếng động lan ra ngoài.
Có người đang cùng hắn nắm tay, kiếp này hắn không cần cầu xin gì nữa.
“Chậc chậc, khiến hai người bọn hắn đắc ý rồi!” Nhìn Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt nhìn nhau cười, Âu Dương Vu Phi chép miệng nói.
“Ngươi không phải đã biết trước rồi sao?”
Vân Triệu hai tay ôm ngực, liếc xéo Âu Dương Vu Phi một cái.
“Mua một cái hoa đăng đi, mua đi. Cầu xin một mối nhân duyên tốt.”
Khuôn mặt người bán hàng rong tươi cười nói, chỉ vào cửa hàng hoa đăng phía sau của hắn.
“Bọn ta thành thân rồi, không cần nhân duyên tốt đẹp nữa.” Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt nói.
“Không sợ bị rút gân lột da sao?” Vân Triệu liền tiếp một câu.
“Không phải vẫn còn hai vị sao?
Mà không phải chỉ có các cô gái, chàng trai kết hôn mới có thể mua, vợ chồng hai người cũng có thể mua một cái cầm trong tay đi dạo mà.
Nhìn những người đi rước đèn xem, bọn họ đều cầm đèn trong tay, các vị không có, cảm thấy không được thích hợp lắm.”
Người bán hàng rong cười lấy lòng.
“Hoa đăng, hoa đăng, đệ muốn hoa đăng!”
Gia Luật Hồng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy hoa đăng liền bị thu hút, lúc này hồi phục lại tinh thần liền kéo Lưu Nguyệt đòi.
Lúc này tâm tình Lưu Nguyệt đang rất tốt, lập tức cười nói: “Được, mua cho đệ!”
Vừa nói vừa nắm tay Hiên Viên Triệt, dẫn Gia Luật Hồng đi tới trước cửa hàng hoa đăng.
Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu ở phía sau nhìn bóng lưng ba người bọn họ. Nhìn thật giống như đôi vợ chồng đang dẫn con mình đi chơi.
Cảm giác thật bình yên, thật an lành.
Mặc dù đứa nhỏ kia có hơi lớn một chút.
“Thật đáng thương cho người cô đơn như ta. Xem ra ta cũng phải đi mua hoa đăng mới được.”
Âu Dương Vu Phi quơ quạt giất, miệng nói thương tâm, nhưng trong mắt lại không có chút buồn bã nào.
Vân Triệu nghe hắn nói vậy liền cười vô hại: “Được, ta sẽ đi chọn cho ngươi, tuyệt đối sẽ tìm được một cái thích hợp.”
“Ai cần ngươi chọn, không biết chọn cái gì nữa……”
Ồn ào, ta chen ngươi đẩy, cuối cùng Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu cũng đi tới.
Cửa hàng hoa đăng chật kín, loại gì cũng có, lấp kín mắt Gia Luật Hồng.
Đôi bàn tay nhỏ bé sờ cái này một cái, xem cái kia một chút. Nhìn cái này cũng thích, nhìn cái kia cũng thấy rất đẹp.
Dường như muốn vùi đầu vào trong đống hoa đăng ấy.
Nắm tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhìn qua cửa hàng hoa đăng đủ loại, bàn tay cầm lên một cái hình thỏ trắng nhỏ.
Làm vô cùng tinh xảo, thân hình trắng nhỏ, mắt hồng lanh lợi.
Gia Luật Hồng thấy cái này rất đẹp.
“Lấy cái này!”
Hiên Viên Triệt gật đầu, trả tiền.
“Đệ cũng muốn cái này!” Lúc trả tiền, Gia Luật Hồng đột nhiên lấy ra một cái hoa đăng hình con cọp, cườ đến híp mắt lại.
“Cái này nhìn đẹp hơn!” Lưu Nguyệt chỉ con thỏ nhỏ trong tay.
“Cái này đẹp hơn!” Gia Luật Hồng giơ cao con cọp lớn.
“Được rồi!” Lưu Nguyệt cũng không muốn làm hắn thấy khó chịu, liền gật đầu.
Gia Luật Hồng lập tức cười đắc ý.
Lưu Nguyệt thấy vậy nhìn con thỏ trong tay một cái liền trả lại. Thứ này không cần nữa.
Nhìn chàng trai bên cạnh đang mua một cái hoa đăng đưa cho cô gái đở bừng mặt bên cạnh, Lưu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt nói: “Ta chưa tặng đồ gì cho chàng!”
Hiên Viên triệt nghe vậy liền cười, cầm tay Lưu Nguyệt nói: “Sao thế? Muốn tặng đồ cho ta sao?”
Lưu Nguyệt thẳng thắn gật đầu, cầm thỏ trắng nhỏ trong tay lặng lẽ đưa cho Hiên Viên Triệt nói: “Tặng chàng!”
Sau dó liền dẫn Gia Luật Hồng đi ra ngoài.
Hiên Viên Triệt không ngờ Lưu Nguyệt lại ấn hoa đăng nhìn thỏ trắng nhỏ này vào tay hắn, không khỏi sửng sốt.
Cầm hoa đăng thỏ trắng đáng yêu này đưa cho hắn?
Âu Dương Vu Phi cùng Van Triệu bên cạnh đang sôi nổi bình phẩm về hoa đăng, thấy vậy liền đồng thời phì cười một tiếng.
Hiên Viên Triệt một thân kiên cường thiết huyết, kết hợp với hoa đăng thỏ trắng nhỏ ngay cả Gia Luật Hồng cũng chê đáng yêu quá không lấy.
Đây quả thực là một khảo nghiệm thú vị nhất với bọn họ.
“Khụ khụ” Cố sức nén cười, Âu Dương Vu Phi vỗ vỗ Hiên Viên Triệt đang đứng nhướn mày, chậm rãi mở miệng.
“Đây là lần đầu tiên Lưu Nguyệt tặng đồ cho ngươi, nhớ giữ gìn cẩn thận!”
“Ta tuyệt đối không ngại nếu ngươi tặng lại nó cho ta.”
Vân Triệu hai tay ôm ngực, vẻ mặt nghiên túc nhìn Hiên Viên Triệt nói.
Sau đó, hai người tiêu sái, tăng tốc đuổi theo Lưu Nguyệt.
Ánh mắt không an vị liếc nhìn Hiên Viên Triệt một cái.
Bọn họ không thể tưởng tượng được, một nam nhân hai mươi mấy tuổi cầm theo chiếc hoa đăng thỏ trắng nhỏ đáng yêu ấy thì sẽ như thế nào.
Ngay cả hai người bọn họ cũng không chịu được sự xấu hổ ấy.
Tai nghe lời nói của Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, mắt nhìn hai kẻ không trượng nghĩa kia đang chạy mất hút, Hiên Viên Triệt cầm hoa đăng thỏ trắng nhỏ, khóe miệng co rút.
Hắn yêu Lưu Nguyệt, hắn không ngại người khác nói nam nhân lại cầm theo hoa đăng.
Nhưng nàng không thể đưa cho hắn một cái hoa đăng có khí chất hơn được sao?
Gia Luật Hồng cũng còn cầm hoa đăng hình con cọp lớn.
Sao hắn lại đi cầm con thỏ nhỏ này chứ?
Khóe miệng Hiên Viên Triệt co rút, vẻ mặt vặn vẹo.
Dưới ánh mắt quan sát của đám đông, hắn ung dung cầm hoa đăng thỏ trắng nhỏ đi theo Lưu Nguyệt.
Nhận! Đồ Lưu Nguyệt tặng, cho dù là một cành hoa hắn cũng nhận.
Có điều, vì trong lòng đang chảy máu nên hắn đã quên mất, tiền mua hoa đăng thỏ trắng nhỏ này là do hắn trả nha.
Cảm giác được Hiên Viên Triệt phía sau không nói gì, tâm tình Lưu Nguyệt tốt vô cùng, khóe miệng cong lên tựa trăng khuyết.
“Hồng, ta dẫn đệ…..” Dắt tay Gia Luật Hồng, lời Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, đột nhiên im bặt.
Tầm mắt quét khắp một lượt.
Trên chiếc cầu nhỏ chật ních người phía trước, một thân ảnh trắng bạc chậm rãi bước qua.
Lúc này trên cầu có vô số người, nhưng cũng không thể che lấp hắn được.
Chỉ một bóng lưng, nhưng cao lớn hơn bất kì ai, xa cách không người nào với được.
Văn nhã xuất trần mà lạnh lùng vô song.
Lưu Nguyệt rùng mình một cái, kéo tay Gia Luật Hồng, nhanh chóng đuổi theo.
“Này, Lưu Nguyệt, sao chạy nhanh thế?”
Âu Dương Vu Phi đi phía sau thấy Lưu Nguyệt đột nhiên chạy vọt đi, không khỏi kinh ngạc gọi một tiếng, nhìn theo hướng Lưu Nguyệt đang chạy tới.
Không có gì cả, tất cả đều bình thường.
Vậy sao Lưu Nguyệt lại đột nhiên chạy nhanh như vậy?
“Chạy theo!” Âu Dương Vu Phi có chút kinh ngạc. Hiên Viên Triệt phía sau liền đi tới, nói một câu.
Ba người liền theo sát Lưu Nguyệt, chen chúc đi lên phía trước.
Nối gót ních vai, trên đường phố lúc này chật kín người.
Ngay cả bốn người bọn họ một thân công phu cũng không cách nào phát huy được.
Dẫn theo Gia Luật Hồng chạy nhanh tới cầu cao.
Đuổi tới ngã tư đường, Lưu Nguyệt đột nhiên dừng lại.
Quét mắt nhìn khắp bốn phía, bóng dáng kia đã không thấy nữa rồi.
Không để lại mùi hương, không sót lại hơi thở.
Nàng rất giỏi lần theo dấu vết, biết cách nắm bắt hơi thở.
Nhưng, nàng không biết, phải chen chúc qua nhiều người như vậy, nàng có đuổi theo đúng người nàng muốn đuổi theo hay không nữa.
Dừng lại trước một ngôi đền tinh xảo bên sông, nhìn đoàn người qua lại không dứt trước mắt, Lưu Nguyệt khẽ nhíu nhíu mày.
“Sao thế? Nàng đang đuổi theo ai?” Đứng lại trước mặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt hỏi.
Người nào đáng để cho Lưu Nguyệt phải tự mình đuổi theo?
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt trầm ngâm, sau chậm rãi lắc đầu nói: “Có lẽ ta nhìn nhầm người!”
“Nhìn nhầm? Nàng nhìn nhầm người nào?”
Lúc này Âu Dương Vu Phi đuổi tới, liền nhướn mày hỏi.
Vân Triệu nghe thấy Âu Dương Vu Phi hỏi, liền véo phía sau hắn một cái.
Có những lời, có những người, có những việc không nên nhắc đến trước mặt Hiên Viên Triệt.
Âu Dương Vu Phi vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy mình quá lỗ mãng rồi.
Lúc này hắn liền im bặt, nuốt hết lời nói trở lại.
“Độc Cô Dạ!”
Suy nghĩ khác với Vân Triệu và Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt cảm thấy không gì là không thể nói ra được, liền thẳng thắn nói ra.
“Hắn tới đây sao?” Hiên Viên Triệt nghe nói liền kinh ngạc vô cùng.
Sau nháy mắt kinh ngạc, hai mắt hắn liền híp lại, hung tợn nói: “Thật đáng tiếc! Không thể đuổi kịp hắn!”
Thấy phản ứng của Hiên Viên Triệt khác xa so với tưởng tượng của hai người, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu nhướn mày, liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Chủ nhân, sao các ngài lại ở đây?”
Hai người kia đang nhướn mày nhìn nhau, một giọng nói đầy kinh ngạc và vui mừng chợt vang lên.
Hiên Viên Triệt quay đầu. Một người đàn ông trung niên mập lùn, khuôn mặt tươi cười đầy vẻ cung kính, kính cẩn đứng trước mặt hắn.
“Ngũ Thành!” Vẻ mặt hung tợn vừa rồi của Hiên Viên Triệt liền biến mất, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng.
Lưu Nguyệt đứng bên cạnh nghe hắn nói, liền ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lầu các trước mặt: Ngũ Thành thương hội!
Căn cứ của Ngũ Thành thương hội sao lại chuyển đến đây?
“Tiểu nhân chính là người báo tin cho Thu gia! Thật không ngờ chủ nhân lại đích thân tới đây! Mời chủ nhân và phu nhân vào bên trong!”
Trên mặt Ngũ Thành đầy sự tôn kính, nhưng trong lòng lại đang vô cùng kinh sợ.
Mấy người đều cảm giác được.
Hiên Viên Triệt nghe Ngũ Thành nói thể, ánh mắt khẽ đảo qua một vòng.
Ngũ Thành thương hội vốn là một thương hội do năm nước Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh quốc, Hậu Kim quốc, Thiên Thần quốc, Nam Tống quốc liên kết hợp thành.
Các thương gia lớn từ năm quốc gia đều tập trung tại đây, tài cao khí lớn, cũng có quan hệ mật thiết với hoàng gia.
Mà hiện tại, các quốc gia kia đã diệt vong.
Ngũ Thành thương hội lúc này đã hoàn toàn trở thành tổ chức thương hội nằm trong tay Hiên Viên Triệt.
Những hàng hóa bình thường đem bán ra đều do bọn hắn điều khiển và treo giá.
Mà Ngũ Thành này cũng đã báo lại chuyện này với Thu Ngân.
Rốt cuộc có vụ mua bán lớn gì?
Hiên Viên Triệt chợt thấy kInh ngạc.
“Đi, đi! Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm! Chúng ta đi xem để mở rộng tầm mắt. Ta còn chưa từng được vào đây!”
Âu Dương Vu Phi là người chuyện trên trời biết chín phần, chuyện dưới đất biết toàn bộ.
Vừa nhìn thấy tấm bảng Ngũ Thành thương hội, hắn liền hiểu đây chính là thương hội trong tay Hiên Viên Triệt.
Âu Dương Vu Phi liền kéo Lưu Nguyệt đi vào bên trong.
Nơi này cũng không phải chỉ là nơi vui chơi nhỏ đâu.
Hơn nữa mọi chuyện cần bẩm báo lại với Thu Ngân, thì vị trí cũng không hề đơn giản.
Hôm nay đi tùy ý lại đi đúng đến nơi này, vậy thì nhất định phải vào một chút, xem xem trong đó rốt cuộc có thứ gì.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt liếc nhau một cái.
Hai người đều có ý nói với người kia.
Dù sao cũng không có việc gì, vậy thì, nếu đã tới thì nên vào xem qua một chút.
Liền sau đó, đám người dưới sự hướng dẫn của Ngũ Thành đi vào trong Ngũ Thành thương hội.
Nơi này vẫn tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Có điều, so với Ngũ Thành thương hội ở Hậu Kim, căn cứ ở Thiên Thần này lớn hơn rất nhiều.
Diện tích ước chừng phải lên đến gần một ngàn mét vuông.
Trong gian chính có đặt tổng cộng chín chiếc ghế dựa lớn bằng hoàng kim.
Lúc này đã có ba người ngồi ở đó. Còn có cả một đám người ngồi phía sau bọn họ.
Vẻ mặt ai cũng hiện chút mệt mỏi cùng sự hưng phấn bị đè nén.
Hiên Viên Triệt là chủ nhân giấu mặt của Ngũ Thành thương hội, nhưng trừ người vừa rồi ở ngoài cửa thương hội chờ Thu Ngân, tên Ngũ Thành Ngoại, ông chủ của Ngũ Thành thương hội ra, những người đang ngồi kia hoàn toàn không nhận ra hắn.
Vì vậy, thấy đám người Hiên Viên Triệt ngồi xuống ghế những người khác cũng chỉ cho rằng bọn họ là những quý tộc quyền thế đến Ngũ Thành mua bán thôi, không một ai để ý gì đến bọn họ cả.
“Chủ nhân, những đồ vật này đều là hàng tốt. Người của chúng ta đã theo dõi bọn họ từ khi bọn họ tiến vào Trung Nguyên.
Đáng tiếc, đã giao chiến mấy trận rồi, nhưng vẫn chưa tìm được người thắng cuộc.
Đối phương võ công khó dò. Cướp không được, trộm không xong, cuối cùng đến giờ vẫn chưa ai thắng.
Lần này, mời hắn tới đây chính là muốn Thu gia đích thân xuất mã.
Không ngờ đích thân ngài lại tới đây.”
Tiếng nói của Ngũ Thành vang lên bên tai Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu.
Mấy người tới Ngũ Thành thương hội không hiểu là có tài cán gì, năng lực ra sao mà vừa vào tới Trung Nguyên đã bị theo dõi rồi.
Nhưng đi từ bắc sang đông, khoảng cách xa như vậy cũng không giải quyết được.
Chuyện này chưa từng nghe nói đến trong Ngũ Thành thương hội.
Hơn nữa, nếu biết được đồ vật trong tay đối phương là gì còn có thể định giá, nhưng mặc dù tất cả đều biết được đấy là thứ tốt, lại chưa một ai từng nhìn thấy.
Thần bí như vậy chắc chắn phải vô cùng lợi hại.
Vì vậy, không chỉ Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đã cảm thấy hưng phấn từ lâu, ngay cả Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt vốn luôn trầm ổn cũng cảm thấy có chút tò mò.
“Ầm!” Trong lúc đại sảnh đang vang lên những tiếng trò chuyện thầm thì, tiếng mở cửa chợt vang lên, một người chắp tay ở sau lưng chậm rãi đi vào.
Trong tay bốn người hầu phía sau ôn theo một chiếc hộp gỗ lớn.
Vừa thấy cảnh này, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu đồng loạt sửng sốt.
Người kia một đầu tóc đỏ tùy ý xõa sau lưng. Theo cách ăn mặc thì hắn không phải là người Trung Nguyên, cũng không phải là người trên thảo nguyên.
Vạt áo hắn khá ngắn bó sát người, phía trên có trang trí mấy chiếc móc sắt. Dưới chân cũng mang một đôi giày bó sát vào chân.
Cả người nhìn vô cùng anh dũng, nhanh nhẹn, lại mang theo vẻ phong tình.
Song, đây không phải là nguyên nhân khiến ba người sửng sốt.
Mà nguyên nhân chính là, ánh mắt người kia màu lam nhạt.
Rất nhạt, giống như màu xanh của biển cả. Đẹp đẽ vô ngần, như hút lấy tâm của người khác.
Sống mũi cao thẳng, lông mày cốt nội ao.
Đường nét ngũ quan như khắc này quả thực khiến người khác không tưởng tượng được.
Sau một khắc sửng sốt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu liếc mắt nhìn nhau.
Người này là ai?
Mà Lưu Nguyệt bên cạnh lại rất bình thản.
Người ngoại quốc có mắt màu xanh lam nàng từng gặp nhiều rồi, vậy nên nàng không hề sửng sốt.
“Người Mạc Hà!” Trong lúc đám người Hiên Viên Triệt đang vô cùng kinh ngạc, Gia Luật Hồng nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Mạc Hà? Vượt qua thảo nguyên sẽ đến được Mạc Hà.
Bọn họ thường xuyên tới thảo nguyên buôn bán, nên hắn nhận ra được.
Có điều, khoảng cách từ Mạc Hà đến Trung Nguyên kéo dài cả vạn dặm, Hiên Viên Triệt chưa từng nhìn thấy bọn họ, cho nên mới cảm thấy kinh ngạc.
Mà trong khi mấy người vẫn còn sửng sốt, người Mạc Hà kia vô cùng tự nhiên bước lên mấy bước, ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa.
Ánh mắt hắn quét qua đám người phía dưới, dùng ngôn ngữ Trung Nguyên trôi chảy nói: “Nghe nói nơi này chính là thủ đô Thiên Thần.
Hi vọng lần này các ngườii sẽ không khiến ta thất vọng, có thể đoạt lấy bảo bối của ta.”
Khẩu khí ngông cuồng, nhưng không mang theo vẻ kiêu ngạo, mà lại thực sự kỳ vọng.
Trong ánh mắt xanh lam kia mang theo một khát vọng: khát vọng bị đánh bại.
Nhưng, ánh mắt đó trong mắt đám người Hiên Viên Triệt quả thực đáng giận.
Không ai lên tiếng!
Không biết có phải do bị trên đường đến đây đã bị hắn đánh bại, cho nên đã từ bỏ từ lâu, không còn dũng khí đáp lại lời thách thức của hắn.
Bàn tay giơ lên tùy ý vuốt vuốt mái tóc đỏ rực của mình, người Mạc Hà nói: “Vẫn quy định như cũ.
Chỉ cần thắng ta ba lần, các người có thể lấy bảo bối của ta!
Có điều, nếu thua, các người phải đáp ứng với điều kiện của ta, chính là phải khiến ta hài lòng mới được rời đi!
Dĩ nhiên, các người cũng có thể đổi ngược lại.
Bày trận pháp khống chế để ta phá giải. Nếu ta không thể phá được, bảo bối của ta cũng sẽ dâng cho người đó!”
Nói đến đây, người Mạc Hà liền cong miệng cười.
“Ta biết người Trung Nguyên các ngươi có câu: có qua có lại mới toại lòng nhau. Cho nên, ta cho các người một cơ hội. Mời!”
Dứt lời liền vung tay lên, một tên người hầu đứng gần hắn nhất ôm hộp gỗ đi tới trước, đặt hộp gỗ lên chiếc bàn giữa phòng, bắt đầu mở khóa.
Dưới đài, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu đồng loạt nhướn mày hạ mắt.
Lời nói kiêu ngạo, giọng điệu cuồng vọng, coi trời bằng vung, coi rẻ tất cả.
Ba người chậm rãi dựa lưng vào ghế, không những không tức giận, ngược lại còn cong miệng cười.
Đứng trên đất Trung Nguyên mà lại kiêu ngạo như vậy, để ta xem ngươi có đủ tư cách ấy không đã.
Lưu Nguyệt bên cạnh cũng cảm thấy hứng thú. Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống tay vịn.
Kiêu ngạo và cuồng vọng, không phải chỉ toát ra từ mấy câu nói.
Mà phải thực sự toát ra từ nội tâm.
Hắn thực sự cho rằng không ai có thể lấy đồ của hắn đi được.
Hắn thực sự cho rằng ở đây không ai có thể sánh ngang với hắn.
Hắn thực sự nghĩ như thế.
Cho nên, mới có thể kiêu ngạo tuyệt đối, cuồng ngạo tuyệt đối như vậy.
Hắn tin tưởng vào khả năng của bản thân, hắn tin hắn có thể nắm giữ mọi thứ trong tay.
Bởi vậy hắn mới kiêu ngạo, cuồng vọng như thế.
Hiểu được điều đó, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, và Vân Triệu mới trầm ổn trở lại.
Cùng với tiếng ‘Két’ nho nhỏ vang lên, chiếc khóa đồng đơn giản liền được mở ra.
Một tên người hầu tóc vàng diện mạo giống với tên người hầu ôm hộp gỗ kia liền chậm rãi mở hộp gỗ ra.
Một mùi hương thơm ngát lập tức lan ra, xông thẳng vào mũi.
Đó là một mùi hương rất nhạt, rất nhẹ, như có như không vờn quanh trong gió, tìm không vết tích, đuổi không dấu vết.
Mùi hương giống hương lan, lại giống hương sen, nhưng cũng giống với hương Long Tiên.
Đó dường như là một mùi hương thần bí.
Chỉ một lát, mùi hương kia đã quanh quẩn khắp cả căn phòng.
“Đây chính là rượu do thiếu gia nhà ta chưng cất. Hương vị rất trong. Nhưng nếu ngửi thấy đã say, không thể uống rượu hoặc tửu lượng kém cũng không nên uống.”
Tên người hầu tóc vàng không thèm nhìn đám người phía dưới một cái, vừa mở hộp gỗ vừa nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy liền lấy tay che mũi Gia Luật Hồng lại, khóe miệng nổi lên ý cười.
Làm trước nói sau, quả nhiên không coi ai ra gì.
Hộp gỗ bên ngoài đã mở ra, nhưng chiếc bình mã nào nằm trong hộp gỗ vẫn chưa mở.
Còn chưa mở bình mà mùi hương đã thế này……Hai mắt Hiên Viên Triệt khẽ động.
“Bịch!” Hai mắt Hiên Viên Triệt vừa động, đột nhiên phía sau vang lên tiếng ngã.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu không cần quay đầu lại cũng biết được, có người ngất vì say rượu.
Bình rượu còn chưa mở mà đã có người say đến ngất đi.
“Rượu này thật lợi hại!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Phía sau lập tức vang lên liên tiếp những tiếng kêu kinh hãi cùng tiếng người ngã xuống.
Người Mạc Hà phía trên nhàn nhã tự nhiên, hai tay ôm ngực, thấy vậy khẽ nhún vai, giống như những người này ngã xuống đều nằm trong suy nghĩ của hắn.
“Ta đã nói trước với các người rồi mà!”
Tên người hầu tóc vàng quét mắt nhìn đám người phía dưới một lượt: “Mang họ về! Sau mười ngày sẽ tự tỉnh lại!”
Chỉ ngửi một chút mà đã hôn mê mười ngày, vậy nếu như uống một chén…..
Đám người vẫn còn tỉnh táo phía dưới nghe vậy liền chấn động, hai mắt mở lớn.
Thấy đám người trong sảnh đều vô cùng chấn động, tên người hầu tóc vang liền mở bình mã não ra, rót rượu bên trong ra ba chiếc chén màu hổ phách.
Sau đó dừng tay, ngẩng đầu nhìn đám người bên dưới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui