Vương Phi Mười Ba Tuổi


Edit: Phong
Beta: Pracell
****************
“Rượu cũng chính là nước. Mời các vị biến rượu này thành nước, loại bỏ mùi rượu, chỉ còn là nước chân chính.”
Nhìn đám người phía dưới, tên người hầu tóc vàng thản nhiên nói ra một câu này, sau liền lui về phía sau mấy bước, hai tay bắt chéo sau lưng, không nói thêm gì nữa.
Lời này vừa dứt, đám người phía dưới còn chịu đựng được hương rượu, số lượng không nhiều lắm, không khỏi đồng loạt ồ lên.
Biến rượu thành nước? Biến thế nào được? Biến thế nào được đây?
Chuyện này không phải là làm khó bọn họ rồi sao?
Trong lúc nhất thời, tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp gian phòng.
Mà bốn tên người hầu của người Mạc Hà kia vẫn đứng im bất động, giống như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì cả.
Nhưng chẳng qua là không nhìn đến đám người đang sôi nổi bàn luận phía dưới mà thôi.
Còn vẻ khinh thường trong ánh mắt kia lại càng lúc càng đậm.
Ngồi ở trên ghế dựa lớn mạ vàng, Gia Luật Hồng đang được Lưu Nguyệt ôm trong lòng, dùng tay che miệng và mũi, song vẫn không chống cự nổi với hương rượu nồng đậm kia mà bị say, nằm đổ dài ra.
Đầu ngón tay của Lưu Nguyệt điểm điểm trên tay vịn, khóe mắt giật giật.
Biến rượu thành nước, bỏ đi mùi rượu, chỉ còn nước chân chính.
Nếu nàng không hiểu nhầm, thì chắc hẳn đám người kia muốn tách riêng nước và rượu trong ba chén rượu kia ra.
Bất kì vật gì cũng đều có điểm mấu chốt của nó.
Nếu tìm được điểm này là có thể một kích giải quyết ngay.
Giống như việc nàng dùng một con dao nhỏ đập vỡ tảng đá lớn vậy.
Rượu và nước, hòa vào nhau tạo thành rượu.
Hai thứ này vốn hòa làm một.
Nhưng chúng lại không phải là một.
Giống như cháo do nước và gạo mà thành, thiếu một trong hai thứ nước và gạo thì không thể gọi là cháo được.
Nhưng, nước và gạo lại là hai thứ hoàn toàn khác nhau, không thể đánh đồng.
Hoặc, giải thích theo cách đơn giản chính là phải dùng cách gì đó để làm tan mùi rượu đi, khiến rượu nồng đậm hương biến thành nước tinh thuần.
Nói thì phức tạp như vậy, nhưng kì thật lại rất đơn giản.
Đơn giản đến mức không ai nghĩ đến, không ai dám làm, cũng không ai có thể làm.
Lưu Nguyệt hơi hơi nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Hiên Viên Triệt, khẽ khẽ lắc đầu.
Nàng có thể uống rượu ngàn chén không say, nhưng nàng không phân biệt được rượu này là ngon hay dở.
Càng không phân biệt được rượu này chứa những gì, dùng thứ gì để ủ thành, hay được ủ từ khi nào.
Mà đó lại đều là những điểm mấu chốt để phá hỏng lực rượu.
Bởi vậy, nàng đành lực bất tòng tâm.
Hiên Viên Triệt nhận ra được suy nghĩ của Lưu Nguyệt, hơi hơi cau mày.
Hắn cũng uống rượu, hắn có thể phân biệt ra ngon dở.
Cũng có thể phân biệt được các thành phần chính cùng thời gian nấu rượu.
Nhưng, đấy lại không phải là thứ hắn hiểu sâu. Rượu, đối với việc học để trở thành đế vương, chỉ là tạp học.
Hắn chỉ biết da lông (bề mặt/sơ sơ), không biết bên trong sâu cạn thế nào.
Nếu liều lĩnh ra tay, chỉ sợ……
Hiên Viên Triệt có chút chần chờ, dùng khóe mắt quét qua Vân Triệu.
Khóe mắt Vân Triệu khẽ đảo qua đáp lại hắn .
Hắn từng là Thái tử Tuyết Thánh quốc, cũng từng học để trở thành đế vương.
Đối với rượu, hắn cũng chỉ có thể phân biệt được ngon dở, phẩm ra hương vị mà thôi.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, mặt càng thêm nhăn lại.
Ngay tại lúc Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu không biết làm thế nào.
Âu Dương Vu Phi đột nhiên phe phẩy quạt giấy trong tay, chậm rãi đứng lên, lười biếng cười nói:“Thật kỳ lạ, rượu được ủ tốt như thế.
Không để lại thưởng thức, lại đem biến thành nước.
Quả thực là phí của trời, phí của trời nha.”
Vừa nói vừa chậm rãi đi lên trên đài, cúi sâu người ngửi mùi rượu lan tỏa trong không khí.
Dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu say mê thì có bấy nhiêu say mê.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu ngồi phía sau thấy vậy, đồng loạt trầm ổn trở lại.
Âu Dương Vu Phi, bọn họ sao lại quên được kiến thức thực tế của hắn sâu rộng thế nào chứ.
Bọn họ chưa từng biết được rốt cuộc hắn am hiểu nhất thứ gì nữa mà.
Người Mạc Hà nhìn hành động của Âu Dương Vu Phi, trong mắt hiện lên ý cười. liền ha hả cười nói:“Ngươi đã thích như vậy thì nếu ngươi có thế thắng ta sẽ tặng rượu lại cho ngươi.”
Âu Dương Vu Phi cầm chiết phiến trong tay đi quanh một vòng, híp mắt cười nói:“Đây đúng là lời ta muốn nghe!”
Dứt lời, liền vô cùng tự nhiên cầm chén rượu lên đưa đến bên miệng uống một ngụm nhỏ.
Tự nhiên như chính hắn mới là chủ nhân của rượu này.
Mà người Mạc Hà nhân kia cũng không hề ngăn cản.
Ngược lại còn cười, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
“Rượu có vị trái cây, thơm mà không ngán.”
Đặt chén thứ nhất xuống, Âu Dương Vu Phi tán thưởng một tiếng, ngay sau đó lại cầm chén thứ hai lên.
“Mạnh mà không cay, có mùi vị của lão Giáo năm xưa.”
Gật gật đầu, Âu Dương Vu Phi lại đặt chén thứ hai xuống, cầm chén thứ ba lên.
Lưu Nguyệt ngồi phía dưới nghe thấy lời Âu Dương Vu Phi nói, khẽ chớp chớp mắt.
Rõ ràng rượu đều từ cùng một bình rót ra, lại có thể cho ra hai loại hương vị khác nhau.
Chứng tỏ không phải rượu kì lạ, mà vấn đề chính là ở bầu đựng rượu kia.
Có điều, dựa theo thái độ của người Mạc Hà, Lưu Nguyệt càng thêm thiên về giả thiết mùi vị của rượu này rất phong phú.
Mắt hơi hơi giật giật.
Một loại hương vị chứng tỏ rượu này được làm từ một loại lương thực hay nguyên liệu gì đó ủ thành.

Hai loại hương vị, cũng chỉ có thể nhìn ra nguyên liệu bên trong vô cùng phức tạp mà thôi.
Mà muốn làm mất lực rượu như vậy, thì cách thực hiện lại càng thêm phức tạp gấp trăm lần.
Khó trách, người Mạc Hà này một đường đi vào tới Trung Nguyên lại bị Ngũ Thành thương hội nhìn trúng lâu như vậy.
Chính là bọn họ không cách nàothắng được. Ngay đến cửa ải thứ nhất này cũng đã khổ sở thế này rồi.
“Mùi thơm của tương nồng đậm dây dưa, quả nhiên là rượu ngon!”
Trong lúc Lưu Nguyệt đang suy nghĩ, Âu Dương Vu Phi đã lên tiếng bình phẩm chén rượu thứ ba.
Từ một bình rượu rót ra ba chén lại cho ra ba loại hương vị khác nhau.
Quả nhiên là cực phẩm.
Tiếng Âu Dương Vu Phi phẩm rượu không lớn, nhưng chính tiếng nói không lớn ấy lại làm cho tiếng bàn tán xôn xao trong gian phòng bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Những người đang phiền não bàn tán lập tức đem ánh nhìn đổ dồn lên người Âu Dương Vu Phi.
Một bình rượu, ba hương vị.
Mà nhìn vẻ mặt tươi cười của người Mạc Hà kia thì hiển nhiên đây chính là đáp án chính xác.
Cả đám người không khỏi nắm chặt tay nhìn Âu Dương Vu Phi.
Phẩm được rượu, không được tính là bản lĩnh. Giải quyết yêu cầu thế nào, mới được coi là bản lĩnh thực sự.
Quạt giấy trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, Âu Dương Vu Phi vừa buồn bực phe phẩy quạt, một tay gãi đầu nói: “Cái này quả thực rất khó nha.
Ai nha nha, hôm nay ở đây lại toàn người quen.
Xui xẻo quá, xui xẻo quá! Nếu tin này truyền ra thì ta còn đâu mặt mũi nữa.
Không được, không được! Ta phải suy nghĩ cẩn thận lại mới được.”
Miệng nói năng lộn xộn, lông mày nhíu mặt lại.
Mọi người chung quanh thấy vẻ mặt Âu Dương Vu Phi như vậy, không khỏi đều thất vọng cúi đầu.
Xem ra người này cũng không biết.
Mà ba người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu liếc mắt nhìn nhau, vẫn ung dung ngồi tại chỗ.
Tên Âu Dương Vu Phi này, nếu thực sự không có cách, sắc mặt sẽ trở nên nghiêm túc hơn bất kì người nào khác, dù chỉ một hơi thở cũng không để người khác nhận ra được
Mà bây giờ, hắn lại bày ra vẻ mặt này thì chỉ có một cách giải thích, thứ này không làm khó được hắn.
Quả nhiên, ba người vừa dựa lưng vào ghế ngồi ngay ngắn lại.
Âu Dương Vu Phi đang đứng phía trước ba chén rượu kia nói liến thoắng đột nhiên lại mạnh mẽ vung tay lên.
Dứt khoát như tráng sĩ chặt cổ tay.
Dùng đầu ngón tay trỏ vừa gãi đầu quấy vào ba chén rượu kia.
Sau đó, ‘phịch’ một tiếng vung quạt giấy lên, rồi xoay người trở về.
Đứng lại, ngồi xuống, phẩy quạt.
Động tác của Âu Dương Vu Phi vô cùng nhanh. Đám người chung quanh còn chưa kịp phục hồi tinh thần, hắn đã ngồi xuống chỗ cũ rồi.
Híp mắt cười, phe phẩy quạt, đột nhiên cảm thấy mát lạnh cả người.
Tuy rằng lúc này tiết trời đã vào cuối thu nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng nóng.
“Cái này xong rồi sao?”
“Đã giải quyết xong rồi hay vẫn chưa giải được đây?”
“Cái này….. là có ý gì đây…..?”
Một lát sau, đám người phía dưới mới lấy lại được tinh thần, không khỏi xôn xao đứng hết lên.
Kết quả thế nào bọn họ vẫn chưa nhìn ra được.
“Bộp bộp bộp.” Ngay trong lúc mọi người đang xôn xao thắc mắc.
Người đàn ông Mạc Hà vốn vẫn yên lặng ngồi trên đài đột nhiên vỗ tay.
“Hay! Quả nhiên không hổ là kinh đô Trung Nguyên, không thiếu người tài, khiến cho Ma Yết ta bội phục.”
Lời ca ngợi còn chưa dứt, cổ tay người Mạc Hà xưng Ma Yết kia đột nhiên phất một cái.
Hộp gỗ đựng bình rượu mã não lập tức bắn đến chỗ Âu Dương Vu Phi.
Tốc độ nhanh như sấm chớp.
Âu Dương Vu Phi nhìn lướt qua bình rượu mã não đang phóng tới, vung quạt giấy trong tay, không tránh không né, làm như không để tâm đến bình rượu mã não như một mũi tên sắc bén đang phóng đến.
“Mau tránh đi……”
“Dám ra tay……”
“Ngươi……”
Người có thể đi vào Ngũ Thành thương hội cũng không phải bình thường, liếc mắt nhận thấy tình huống trước mắt, lập tức có người đứng bật dậy hét lớn.
Nhưng, tiếng hét của họ mới ra đến yết hầu, bầu rượu mã não đang bay vụt đến chỗ Âu Dương Vu Phi đột nhiên xoay tròn trước mặt hắn, lực phóng mạnh mẽ vừa rồi bỗng chốc tiêu tan, nhẹ nhàng đáp xuống bàn trà bên cạnh Âu Dương Vu Phi.
Một tiếng va chạm cũng không có.
Quả nhiên là cử trọng nhược khinh! (hành động mạnh lực nhẹ).
“Tặng ngươi.” Ma Yết ngồi trên đài cao, nhìn Âu Dương Vu Phi cười sáng lạn.
Âu Dương Vu Phi vung lên quạt giấy lên, nhướng mày cười nói: “Đa tạ.”
“Rượu trọng tri kỷ! Đây là vinh hạnh của nó.” Ma Yết cười tự nhiên, vung tay lên, tên người hầu tóc vàng bưng hộp gỗ lên, xoay người đi xuống đài.
Ba chén rượu nước kia đã được Ngũ Thành đưa tới cho ba vị trưởng lão đức cao vọng trọng trong Ngũ Thành thương hội phán xét.
Một chút vị rượu cũng không có.
Hoàn toàn là ba chén nước tinh khiết.
Không biết Âu Dương Vu Phi đã làm thế nào?
Quả thực là rất thần kỳ.
Lưu Nguyệt ôm Gia Luật Hồng cười nhìn Âu Dương Vu Phi một thân phong lưu.
Nàng biết rõ, ngón tay chạm vào chén rượu của Âu Dương Vu Phi nhất định có vấn đề, trong lúc hắn gãi đầu đã bôi thứ gì lên đó.
Biến rượu thành nước, không ngờ Âu Dương Vu Phi còn có chiêu này.
Kiến thức cuộc sống của hắn quả nhiên phong phú.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy cũng nhìn Lưu Nguyệt cười thoải mái, vẻ mặt tinh quái vô cùng.
Ngay tại lúc Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi còn đang trao đổi ánh mắt, tên người hầu thứ hai của Ma Yết đã đi lên đài.
Không nói lời nào mở hộp gỗ chiếc hộp gỗ rất nặng kia ra.
Cũng vẫn lấy ra một bình rượu nhỏ.

Nhưng khác với bình rượu trước đó có mùi hương thơm ngát, bình rượu này lại có mùi hương rất nồng, chỉ tích tắc đã lan tỏa khắp nơi.
Mùi hương rất nồng, xộc thẳng vào mũi mọi người.
Ba chén! Vẫn là rót ra ba chén rượu đặt trên đài.
Mà cái tên người hầu thứ hai này, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hề mở miệng nói ra luật của cửa ải thứ hai này.
Ma Yết cũng thoải mái ngồi trên đài, khẽ cười không nói.
Mọi người phía dưới thấy vậy, không khỏi đều cảm thấy kì quái.
Tất cả đều muốn Ma Yết mau nói ra luật lệ.
Sau thắng lợi của cửa ải thứ nhất, bọn họ đều muốn thừa thắng xông lên.
Có điều Ma Yết cùng người của hắn lại không chịu nói một câu, chỉ yên lặng thản nhiên người ngồi kẻ đứng.
Lưu Nguyệt thấy vậy, lông mày khẽ nhíu lại.
Bộ dáng Ma Yết hình như là hắn đang đợi cái gì đó. Rốt cuộc là hắn muốn đợi cái gì?
Trong đầu vừa nghĩ, lòng đã động. Cảm giác buồn bực đột nhiên lan ra từ đáy lòng.
Như lửa cháy đồng cỏ, rất nhanh lan khắp cơ thể.
Lưu Nguyệt rùng mình, lập tức ngừng thở, áp chế sự buồn bực đang nhanh chóng lan tràn trong lòng.
Cùng lúc đó, mặt mày Hiên Viên Triệt cũng nhíu lại, liếc mắt nhìn sang hướng Lưu Nguyệt.
Hương rượu này rất quái dị.
Lưu Nguyệt khẽ gật đầu, ý bảo nàng cũng đã phát hiện ra.
Hương rượu nồng đậm, càng lúc càng đậm, càng lúc càng nồng.
Giống như một bông hoa bắt đầu nở, càng nở rộ, mùi hương càng nồng nàn.
Nồng đậm đến mức khiến người ta có cảm giác như mình đang ở giữa cả một cánh đồng với trăm nghìn bông hoa.
Mê hoặc khiến người ta không thể nhận ra được phương hướng.
Bốn người Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, khoanh tay ung dung ngồi trên ghế dựa mạ vàng.
Chỉ một chút mùi hương mê hoặc sao có thể khống chế được bọn họ.
Bọn họ cũng đang tò mò muốn biết, luật đấu của cửa ải thứ hai này là gì.
“A……” Ngay trong lúc bọn họ ung dung ngồi trên ghế, trong đám người phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.
Vô cùng bực bội, tràn đầy điên cuồng.
“A……”
“A……”
Ngay sau đó lại là một tiếng hét bực bội nữa, một tiếng lại một tiếng liên tiếp vang lên.
Đám người vừa rồi còn bình tĩnh ngồi trong đại sảnh, lúc này, khuôn mặt đã trở nên đỏ sẫm như máu.
Dường như tất cả máu trên người đều dồn hết lên mặt.
Hai mắt đột nhiên đỏ vằn tia máu.
Hai tay không thể khống chế bắt đầu xé rách vạt áo trên người.
Các mạch máu phập phồng nổi rõ trên da, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
Nóng nảy, bực dọc! Chỉ trong chốc lát đột nhiên tất cả đều trở nên nóng nảy vô cùng.
Nghe thấy tiếng hét kì lạ vang lên phía sau, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn, mắt chợt híp lại.
Hương rượu thật lợi hại! Thủ đoạn thật thâm hiểm!
Độc thần kinh!
Là khái niệm nàng rất quen thuộc.
Đây là loại hơi mà xã hội hiện đại dùng để đầu độc thần kinh.
Một khi đã hít vào, sẽ lập tức tấn công vào hệ thần kinh trung ương, khiến cho người ta cảm thấy nóng nảy bực bội, trở nên điên loạn, cuối cùng không thể nhận ra được thứ gì nữa.
Không ngờ, ở thời đại này đã có thứ thâm độc vượt xa cả bối cảnh lịch sử thế này.
Lưu Nguyệt lần đầu tiên cảm thán, đầu óc con người quả nhiên không bị hạn chế bởi thời đại.
Ở thời đại nào cũng đều có thiên tài.
“Trận đấu thứ hai, mời các vị không bị không bị tổn hại gì có thể khiến cho bọn họ khôi phục thần trí, bình tĩnh trở lại!”
Lúc này, chờ cho cục diện trong đại sảnh đã định, gã người hầu thứ hai kia mới nhìn đám người Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi chậm rãi mở miệng.
Không thể vượt qua được cửa ải thứ nhất, những người khác đã không còn tư cách để tham gia cửa ải thứ hai này.
“Độc này thật là lợi hại! Ta không thể phát hiện ra được đây là loại độc tố nào.”
Tên người hầu thứ hai vừa dứt lời, Vân Triệu đã lập tức truyền âm nhập mật đến bên tai mấy người.
“Trong đó có một loại cỏ Mê Hồn.” Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày mở miệng.
Nếu muốn phá giải, đầu tiên cần biết rõ độc tố làm từ thứ gì.
Mà bọn họ lại không dám hít nhiều hơi rượu. Thật sự là làm khó người khác mà.
“Có cỏ Mê Hồn, có hoa Bối Diệp.” Âu Dương Vu Phi phe phẩy quạt nói.
Lúc này vẻ mặt hắn đã không còn vẻ đùa cợt như trước nữa, mà đã trở nên nghiêm nghị, vẻ nghiêm nghị khiến người khác dễ dàng nhận ra hắn cũng chưa có cách giải quyết.
“Ồ, còn có cỏ Đoạn Trường.” Vân Triệu ngửi một hơi, suy nghĩ hồi lâu.
“Tiêm trần.” Hiên Viên Triệt tiếp một câu.
“Hình như còn có……”
Tiếng nói chuyện của ba người Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu không ngừng vang lên bên tai Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt chỉ lặng yên nghe, không hề truyền âm nhập mật.
Hơn nữa, nàng không hề biết cái gì gọi là cỏ Mê Hồn, Tiêm Trần gì hết.
Nếu như đặt ở nàng trước mặt, nàng còn có thể phân biệt được chúng là thứ gì, có công dụng ra sao.
Nhưng, chỉ nghe tên, nàng thực sự bất lực.
Bởi vậy, nàng không tham dự vào cuộc thảo luận của đám người Hiên Viên Triệt, chỉ tỉ mỉ lắng nghe.
Mùi hương trong không khí càng lúc càng nồng đậm.

Nàng nghiêng đầu nhìn đám người bị trúng độc phía sau đang càng lúc càng trở nên điên loạn.
“Chỉ trong một nén nhang phải tìm ra đáp án. Nếu không, cho dù bọn họ tỉnh lại, thì thần trí cũng sẽ bị tổn hại.”
Ma Yết cười nhìn đám người Hiên Viên Triệt.
Ánh mắt vô cùng chân thành, nụ cười rất hiền lành, lời nói thật dịu dàng.
Có điều lại khiến cho đám người Hiên Viên Triệt trở nên rối loạn.
“A……”
“A……”
Đám người phía sau càng lúc càng trở nên điên loạn.
Toàn bộ vạt áo đều đã bị xé rách, móng tay dính đầy da thịt.
Khả năng khống chế càng lúc càng mất dần, tất cả đều nhảy dựng lên, đập vỡ tất cả bàn ghế, chén trà bên cạnh.
Thậm chí còn bắt đầu giơ nắm đấm đánh người bên cạnh.
Hương rượu càng lúc càng đậm, đám người phía sau càng lúc càng điên cuồng.
Chóp mũi Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu cũng bắt đầu hiện lên mấy giọt mồ hôi.
Vừa phải áp chế hơi độc đang dâng lên trong lòng, vừa phải tìm ra nguyên liệu tạo ra hơi độc, lại còn phải tìm cách hóa giải nữa.
Ba phía áp lực, quả thật khiến cho đầu ba người bốc hỏa.
Ôm Gia Luật Hồng, Lưu Nguyệt nhìn tình cảnh xung quanh, hơi hơi nhíu nhíu mày.
Mà ngay trong lúc nàng nhíu mày, Gia Luật Hồng đang được nàng ôm trong lòng đột nhiên co giật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.
Không ổn rồi! Tuy rằng Gia Luật Hồng đang ngủ, nhưng mùi hương kia vẫn xâm nhập vào cơ thể.
Vẻ mặt Lưu Nguyệt đột nhiên trầm xuống.
Người khác nàng có thể mặc kệ, nhưng Gia Luật Hồng còn nhỏ như vậy, nếu hít phải quá nhiều hơi độc về sau sẽ khó tránh khỏi đầu óc bị ảnh hưởng……
Trong lòng vừa nghĩ, Lưu Nguyệt đột nhiên vẫy vẫy tay gọi Ngũ Thành đang đứng ở phía cửa đại điện.
Ngũ Thành lập tức đi tới gần.
Ghé lỗ tai nghe Lưu Nguyệt thấp giọng dặn dò mấy câu. Ngũ Thành hơi hơi kinh ngạc, nhanh chóng lui xuống.
“Nguyệt, nàng biết cách giải sao?” Thanh âm của Lưu Nguyệt tuy nhỏ, nhưng cũng không thể nào lọt qua được tai Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nhìn lướt qua Hiên Viên Triệt của nàng, cùng với Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi, sau quay lại nhìn khuôn mặt cười thong dong của Ma Yết, chậm rãi nói: “Mấy người lại bỏ gốc lấy ngọn.”
Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu đồng thời sửng sốt.
Ý nàng là……
Mà hai mắt Ma Yết lại đột nhiên sáng ngời, bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt.
Mà ngay tại lúc thanh âm của Lưu Nguyệt vừa dứt, Ngũ Thành đã dẫn một đám người nhanh chóng tiến vào.
Đám người Hiên Viên Triệt lập tức quay đầu lại nhìn, thấy trong tay đám người kia đều bưng một chậu gỗ, bên trong chứa nước sạch.
Ba người đồng loạt quay lại nhìn nhau, nước sạch sao?
Còn không để cho Hiên Viên Triệt kịp phản ứng lại, những người kia đã nhanh chóng đi đến trước mặt đám người đang phát điên trong đại sảnh.
Hai người một nhóm, đều là một thân võ công cao cường.
Nhanh chóng khống chế những người phát cuồng, túm lấy đầu tóc đang giãy dụa của bọn họ nhấn vào thùng nước.
Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng la hét trong đại sảnh lập tức chuyển thành tiếng nước ào ào.
Ôm Gia Luật Hồng, Lưu Nguyệt tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Ma Yết chậm rãi nói:“Muốn một người tỉnh táo lại, có rất nhiều biện pháp, không phải chỉ có cách tìm ra thuốc giải.”
Dùng nước để phong bế cảm giác của con người.
Cái loại cảm giác đông cứng, không thể hô hấp, không thể nói chuyện, không thể nghe, không thể nhìn, không thể chạm đến này cực kỳ khó chịu.
Cho dù là trực tiếp dùng độc thần kinh ở hiện đại, cũng chỉ có thể giúp chịu đựng chưa được nửa khắc.
Huống chi chỉ là hơi rượu kia.
“Bỏ gốc lấy ngọn! Quả nhiên là bỏ gốc lấy ngọn!”
Âu Dương Vu Phi phe phẩy quạt,rung đùi đắc ý, vẻ mặt ai oán than.
Áp chế hơi độc xâm nhập, tìm ra nguyên liệu chế độc, tìm cách giải độc.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, chỉ sợ dù cho có tìm được thuốc giải thì thời gian đã hết mất rồi.
Đấy là còn chưa nói đến chuyện đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra được nguyên liệu chế độc có những thứ gì.
Bỏ qua biện pháp đơn giản hiệu quả nhất, lại đi tìm cách giải quyết phức tạp nhất.
Đây không phải là bỏ gốc lấy ngọn thì là cái gì.
Không ngờ đầu óc bọn họ cũng có ngày được mở mang như vậy.
Vân Triệu lắc lắc đầu, cười khổ.
Mà Hiên Viên Triệt thì lại quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bọn họ đi sâu vào cách thức, Lưu Nguyệt lại đi tìm nét bút nghiêng.
Lưu Nguyệt giương mi đáp lại hắn.
Tiếng nước ào ào dần kết thúc, sự nóng nảy bực dọc nhanh chóng tan đi trong làn nước lạnh buốt.
Trong đại sảnh, trừ bỏ vô số vũng nước đọng trên sàn, còn có một đám thương nhân mặt mày ngơ ngác cả đầu ướt sũng.
“Hay, hay!” Trong tiếng nước nhỏ xuống tí tách, Ma Yết đang ngồi trên đài cao nhìn xuống Lưu Nguyệt.
Vẻ mặt tán dương, ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt như phát ra lửa.
Không phải ái mộ, mà là một loại tán dương.
Nhưng Lưu Nguyệt chỉ bất vi sở động. (không nói không động).
Nàng có giỏi hay không, không đến lượt hắn bình phẩm.
Thấy Lưu Nguyệt thờ ơ, vẻ tán thưởng trong mắt Ma Yết càng đậm.
Vung tay lên, lập tức có người đến thu những bình rượu trên đài về.
Tên người hầu thứ ba còn chưa đợi Ma Yết lên tiếng đã chậm rãi đi lên đài.
Trong tay gã ôm chiếc hộp gỗ không lớn bằng chiếc hộp của hai gã người hầu trước.
Chiếc hộp gỗ thứ ba này rất nhỏ, rất nhỏ.
Thân làm bằng gỗ đàn hương. Còn chưa mở nắp hộp mà mùi gỗ đàn hương thơm ngát đã lan ra khắp phòng.
Mùi vị rất thoải mái.
Bao nhiêu cảm giác bực bội nóng nảy do chiếc hộp gỗ thứ hai gây ra đều tiêu tan hết.
Gã người hầu thứ ba không thay đổi sắc mặt mở nắp hộp gỗ ra.
Vẫn là một bình rượu nhỏ cùng một cái chén ngọc.
Có vẻ như tên Ma Yết này rất có chấp niệm với rượu.
Dòng nước trong veo rót vào chén ngọc, lấp lánh chói mắt, lưu hương hổ phách. (Hổ phách là nhựa hóa thạch của các cây lá kim, có màu trong suốt, khi đun nóng sẽ tỏa ra mùi hương dễ chịu)
Không giống với mùi hương thơm ngát của bình rượu thứ nhất.
Cũng không nồng đậm như bình rượu thứ hai.
Bình rượu thứ ba này, không phải rất thơm, cũng không nồng đậm, mà là một hương rượu chân chính.
Đơn giản tự nhiên như thế, nhưng so với bình rượu thứ nhất và bình rượu thứ hai lại càng thêm dọa người, càng khiến người ta cảnh giác.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu đều dồn hết lực chú ý vào chén rượu này.
Trên đài cao, Ma Yết cầm chén ngọc lên, đầu ngón tay điểm qua một vòng.

Cười chân thành nhìn đám người Lưu Nguyệt phía dưới:“Chén rượu này ta dùng năm mươi bốn loại độc dược, năm mươi bốn loại linh dược.
Tổng cộng là một trăm lẻ tám vị dược liệu.
Độc, là loại độc mạnh nhất.
Linh dược, cũng là thuốc quý giá nhất thế gian.
Tương sinh tương khắc, dành ba năm để ủ thành.”
Âu Dương Vu Phi vừa nghe đến đây liền liếc mắt nhìn Vân Triệu.
Ồ, một trăm lẻ tám vị dược liệu, lại còn là tương sinh tương khắc. Thứ này quả nhiên là cực phẩm.
Vân Triệu không thay đổi sắc mặt, chỉ khẽ nhíu mày.
Trái lại Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt không hề có chút phản ứng nào, chỉ thản nhiên lắng nghe.
Nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của bốn người phía dưới, vẻ chân thành trong mắt Ma Yết càng sâu.
“Rượu này chính là độc dược, một chén danh phù kỳ thực.
Cửa ải cuối cùng này, chỉ cần các người uống vào không gặp chuyện gì.
Bảo bối của ta xin hai tay dâng lên.
Nhưng, ta cũng phải nói trước, rượu này chưa có người nào uống vào mà có thể sống sót. Hơn nữa ta cũng không có thuốc giải.
Người nào trong các người uống, kết quả như thế nào, các người suy nghĩ, cân nhắc cho kĩ càng.
Đương nhiên, nếu các người không tham gia trận này cũng không sao cả.
Hôm nay, các người có thể phá giải được hai cửa ải của ta, các người cũng xứng đáng trở thành bằng hữu của ta rồi.”
Vô cùng chân thành.
Câu nói kia mang đầy ý khuyên nhủ, đầy ý suy nghĩ cho đám người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu.
Có điều, vào tai mấy người này lại mang theo một ý nghĩa khác.
Đáng chết! Quả thực đáng đánh đòn tới cực điểm!
Lời nói của Ma Yết vừa dứt, đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Năm mươi bốn loại độc dược cực mạnh cùng năm mươi bốn loại linh dược vô cùng trân quý.
Đây là hai thứ đối lập nhau, xung khắc với nhau.
Độc dược kết hợp với linh dược, không phải hỗ trợ nhau, cùng nhau thăng hoa mà chính là một vị áp chế một vị, chính là tương sinh tương khắc đến một chút dược tính cũng không có.
Mà hiện tại, nghe Ma Yết nói, độc dược cùng linh dược trong chén rượu này được hắn điều phối thành hòa hợp vô cùng.
Một vị độc dược, một vị linh dược cùng nhau thăng hoa, cùng nhau đạt tới giới hạn.
Đừng nói gì, ngay cả Âu Dương Vu Phi vốn xuất thân từ Minh Đảo, nơi dùng độc dược làm điểm tâm, cũng bị cách dùng độc táo bạo của tên Ma Yết này khiến cho sợ hãi.
Lực của độc này, hắn không biết dùng từ gì để diễn tả nữa.
Tuyệt đối là sát chiêu.
Là độc dược mạnh nhất trong tất cả độc dược.
Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu đồng thời nhìn về phía Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.
Ánh mắt chớp động kia ý rằng không thể làm được.
Lưu Nguyệt không nhìn Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, đầu ngón tay khẽ điểm trên tay vịn.
Vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra được chút manh mối gì.
Còn Hiên Viên Triệt lại liếc mắt nhìn Ma Yết đang ngồi trên đài.
Ma Yết đang cười, cười thật sáng lạn, thật lạnh lùng.
Nhưng, thấy bọn họ có chút chần chờ, trong đôi mắt cười kia lại hiện lên một tia thất vọng, hay nói đúng hơn là vô cùng khinh miệt.
Ánh mắt đỏ sậm chợt lóe, Hiên Viên Triệt đột nhiên đứng lên.
“Để ta thử!”
Lời nói lạnh lùng mà thản nhiên, cũng mang theo sự khinh thường vô cùng.
Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu thấy vậy, chân mày nhíu chặt lại.
Hiên Viên Triệt địnhlàm cái gì vậy?Sao có thể uống chén rượu này được?
Lập tức, truyền âm nhập mật đến cho Hiên Viên Triệt:“Không thể uống được! Không có thuốc giải đâu!”
Hắn không có thuốc giải! Loại độc như vậy hắn mới nhìn thấy lần đầu. Không thể trong cậy vào hắn được.
Nhưng Hiên Viên Triệt lại làm như không nghe thấy, khóe miệng cong lên, một nụ cười lãnh khốc.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy, quay đầu, liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt.
Vậy mà Lưu Nguyệt lại không chút thay đổi sắc mặt, còn bình tĩnh hơn cả hai người bọn hắn.
Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu thấy vậy liếc mắt nhìn nhau, đã vậy thì chỉ còn cách yên lặng xem xét.
Liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt đang đứng lên, Ma Yết cười sáng lạn.
Tay chậm rãi vung lên, rượu trong chén ngọc lập tức đông lại.
Ma Yết giơ chén rượu lên, nhìn Hiên Viên Triệt cười nói:“Mời!”
Vân Triệu ngồi phía dưới thấy vậy lông mày liền nhướng lên.
Dùng nội lực biến nước thành băng, lại càng làm tăng thêm độc tính trong đó, Ma Yết này……
Trong mắt hiện lên tia lạnh như băng, Hiên Viên Triệt duỗi tay ra, nhận lấy chén rượu băng kia.
Trong đại sảnh, bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Toàn bộ ánh nhìn đều tập trung vào chén rượu trên tay Hiên Viên Triệt.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, ngươi đã muốn như thế, chúng ta cũng không thể thất lễ được! Người đâu, mang rượu tới.”
Ngay trong lúc lặng ngắt như tờ, Lưu Nguyệt vốn đang không chút thay đổi sắc mặt bình tĩnh quan sát đột nhiên thản nhiên mở miệng.
Ngũ Thành phía dưới nhanh chóng đi ra ngoài.
Tầm mắt trong đại sảnh lập tức lại đổ dồn về phía Lưu Nguyệt.
“Được!” Ma Yết cười sáng lạn, giống như đang vô cùng tự tin và vui vẻ.
Rượu rất nhanh được mang tới. Chỉ mà một bình rượu bình thường.
Cầm chén rượu lên, đầu ngón tay Lưu Nguyệt khẽ điểm trên miệng chén hai lần, sau nhìn Ma Yết giơ lên:“Một độc một dược, được chứ?”
Lời nói thản nhiên, vẻ mặt hờ hững, lại mang theo sự kiêu ngạo cùng tự tin vô cùng.
Khiến cho nụ cười và ánh mắt chân thành của Ma Yết trở thành vẻ biễu diễn vụng về.
Đây mới là chân chính coi thường.
Khóe miệng chậm rãi nở nụ cười xinh đẹp, Hiên Viên Triệt cầm chén rượu lạnh như băng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn một vòng.
Đám người trong đại sảnh thấy được rõ ràng, ngay tại lúc đầu ngón tay Hiên Viên Triệt chạm xuống.
Rượu trong chén vốn đã đóng băng bỗng chốc tan ra, trở thành rượu lỏng như ban đầu.
Dùng công lực chí dương luyện hóa nội kình chí âm.
Đây mới chính là đẳng cấp cao nhất của vận nội công.
Băng vừa tan, Hiên Viên Triệt liền giơ chén rượu lên, hướng Ma Yết ý mời.
Khoát tay, rượu đổ vào cổ họng, xuôi dòng xuống, không một chút ăn gian nào cả.
Uống một hơi cạn sạch, Hiên Viên Triệt úp chén xuống, khóe mắt thản nhiên lướt qua Ma Yết.
Hiên Viên Triệt đã đáp ứng ba cửa ải của hắn.
Như vậy, hiện tại, đến lượt hắn.
Nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên chén rượu Lưu Nguyệt đang đưa ra mời Ma Yết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận