Đêm đã khuya.
Mọi người đều chìm đắm trong một tâm trạng phiêu lãng khó nói, âm trầm như nước.
Lưu Nguyệt bên này vừa thoát hiểm một trận đánh lén của địch, giờ đang nghỉ ngơi.
Còn bên kia, lúc này đang gió nổi mây vần, sóng dữ ngập trời.
Liên Phi dẫn đầu tam đại gia tộc xông vào cấm địa, nhìn thấy hiện trường thê lương bi thảm xong, sau nỗi đau thương tột cùng, thì lửa giận bùng lên như muốn đốt hết cả bầu trời nơi đây.
Con cái của bọn họ, đời sau của Minh Đảo bọn họ, toàn bộ đều bị giết ở chỗ này.
Những đứa con mà bọn họ vẫn cho rằng đang sống tốt, thật ra đã sớm chết hết rồi.
Khi bọn họ còn đang hoan hỉ phấn khởi, vô cùng vui mừng vì đời sau được sinh ra.
Thì ngay cả thời gian nhìn kỹ một chút cũng không có.
Không kịp yêu thương bọn chúng nhiều hơn một chút, ôm ấp bọn chúng lâu thêm một chút.
Thì đã chôn xác nơi đây.
Sau khi nỗi đau tột cùng trôi qua, thay vào đó là sự tức giận ngập trời.
Dường như thiêu hủy hết thần trí của tất cả người vào cấm địa này.
Muốn báo thù, nhất định phải báo thù cho bọn nhỏ.
Thánh điện, chuyện này không nói lý do gì hết, quyết không bỏ qua, không thể bỏ qua.
Trong sự tức giận ngập trời và thê lương này.
Được tam đại gia tộc, Âu Dương thế gia, Liên gia, Ngân gia dẫn đầu, vô số người dân Minh Đảo.
Càn quét tất cả, liền vọt tới hướng Bích Tinh cung và Thánh điện.
Khí thế bừng bừng, đằng đằng sát khí.
Dọc dường còn có những người dân Minh Đảo từ khắp nơi xông tới, vừa mới nhận được tin tức, còn chưa kịp tiến vào cấm địa.
Được Liên Phi cùng những người đã vào trong xác nhận.
Từng người từng người nhanh chóng gia nhập đội ngũ của đám người Liên Phi.
Hướng đến Thánh điện nằm dưới chân núi, nơi mọi người vẫn luôn sùng bái tôn kính, cung phụng.
Tốc độ đi càng lúc càng nhanh.
Người gia nhập vào càng lúc càng nhiều.
Đội ngũ phẫn nộ càng lúc càng lớn.
Dường như tất cả người trên đảo chủ Minh Đảo, sau khi nghe được tin tức này, liền trở nên phẫn nộ điên cuồng không gì cản được, cũng từ khắp nơi xông tới Thánh điện.
Lực lượng quần chúng nhân dân thật cường đại.
Lúc bọn họ thần phục, thì người cầm quyền có thể làm gì tùy ý.
Nhưng, khi bọn họ thật sự tức giận, lúc bị người cầm quyền đụng vào giới hạn cuối cùng.
Như vậy, sự bạo loạn điên cuồng này, bất kì thế lực nào, bất kì năng lực nào cũng không thể đối đầu.
Dọc đường, quan phủ các thành trấn lúc nghe thấy dân tạo phản.
Đừng nói là phái binh đi ngăn chặn, thậm chí một chút chống cự cũng không dám.
Chỉ yên lặng không tiếng động rút lui.
Có lẽ, người làm quan cũng không nghĩ đến việc đi trấn áp.
Dù sao, Vương tôn và Thánh điện là hai thế lực riêng.
Mà bọn họ là người của Vương tôn.
Chuyện này, là sự mai một của cả thế hệ đời sau, là chuyện của toàn đảo.
Ai cũng muốn tra ra manh mối, nói rõ nguyên nhân vì sao.
Vì vậy, quan phủ trực thuộc Vương tôn.
Vẫn luôn duy trì sự trầm mặc và nhường nhịn trong sự việc này.
Vô cùng nhường nhịn cho đám dân bạo loạn, không chút nào ngăn trở họ đi đến hướng Thánh điện.
Mà trong lúc thế lực Vương tôn buông tay tùy ý cho tam đại gia tộc dẫn đầu dân bạo loạn, xông về Thánh điện.
Những cơ quan quản sự của Thánh điện được thiết lập khắp nơi trên Minh Đảo.
Bị dân bạo loạn do Liên Phi dẫn đầu, trực tiếp đập nát.
Nơi nào đi qua, một cái cũng không để lại, một cái cũng không buông tha.
Chỉ cần là người của Thánh điện, như vậy chỉ có một chữ, giết.
Giống như kiến nhiều cắn chết voi.
Những khu quản sự ở khắp nơi của Thánh điện hầu như đều tan hoang, không có bất kỳ một chỗ nào còn sót lại.
Thế lực Thánh điện, sụp đổ nhanh đến mức có thể thấy rõ được.
Trên Minh Đảo bạo loạn như vậy.
Khiến cho sự chú ý vốn đang hướng đến sự xâm phạm của Trung Nguyên, chiến sự đang bao vây ở ngoài Minh Đảo, và sự phản bội bất ngờ của Âu Dương Vu Phi.
Mối hận không được băm thịt gặm xương kia, hoàn toàn biến đi đâu hết.
Sớm quên mất còn có sự việc của Âu Dương Vu Phi nữa.
Mọi người Minh Đảo lúc này, sự quan tâm, tức giận chỉ có một mục tiêu là Thánh điện.
Mà Âu Dương Vu Phi bị vạn người hận đến tận xương tủy, bây giờ đã bị quẳng sang một bên.
Đây, có lẽ là ước tính ban đầu của Âu Dương Vu Phi.
Đêm, rất khuya, rất tối.
Cuối thu, vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng sự tức giận ngập trời, nỗi đau tột cùng.
Khiến cho khí trời cuối thu này hừng hực như muốn bốc cháy lên.
Đây là sự tức giận đến tận xương tủy.
Đây là một nỗi đau tan nát cõi lòng.
Gió nổi mây vần, Minh Đảo đã bắt đầu biến chuyển nghiêng trời lệch đất.
Đêm từ từ đi qua, ánh sáng hừng đông đã bắt đầu thay dần cho bóng tối, bao phủ cả vùng đất.
Bầu trời màu xanh lam kia, làm cho người ta say mê, khiến cho tâm tình con người thoải mái.
Đây là buổi sáng sớm thứ chín sau khi tiến vào đảo chủ Minh Đảo.
Rừng cây sau cửa ải thứ ba toàn bộ đã khô héo, hầu như không còn gì.
Đêm qua vẫn còn xanh biếc.
Hiện tại đã biến thành một mảnh đất đen thui không có một cọng cỏ nào.
Loại độc màu đỏ đó, sau khi gió thổi một buổi tối, tự nhiên tiêu tán và khô lại, lúc này, cũng không có bất kỳ sự uy hiếp nào.
“Đi thôi.” Sửa sang lại y phục, Âu Dương Vu Phi cất bước đi về phía trước.
Ánh sáng trên bầu trời xuyên qua từng lớp màn mây, chiếu xuống.
Những tia nắng nhảy múa, một màu vàng bay lượn.
Một nhóm mấy người, nhưng không một ai mở miệng nói chuyện, cứ yên lặng hướng phía trước đi tới.
Đi thêm vài dặm nữa, vòng qua một cái chân núi.
Phía trước, thần sơn cao vạn nhận đứng sừng sững, phô diễn ra toàn bộ phong thái, tư thế và sự sắc bén của nó trước mắt mọi người.
Thần sơn màu đen đứng sừng sững trước mắt đám người Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt ngẩng đầu, thần sơn trước mắt đỉnh nhọn như châm, đứng thẳng cao vút, dường như muốn đâm toạc bầu trời.
Những đám mây màu trắng, trôi lững lờ ở lưng chừng núi.
Từng lớp sương khói mỏng lượn lờ bảo phủ lấy nó.
Khiến cho đỉnh thần sơn như ẩn như hiện, tăng thêm thần khí.
Hiên Viên Triệt khẽ ngước đầu, nhìn vách núi khổng lồ bên dưới chân núi thần sơn nguy nga dữ tợn kia, bốn chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa được khắc lên trên đó.
Thống trị thiên hạ.
Chữ màu đen cùng với núi đen hòa cùng một thể.
Nhưng sự cuồng vọng, sự sắc sảo và kiêu ngạo như nhìn thấy hết thảy thế gian này như vậy.
Lại khiến hàng chữ này nổi bật lên hẳn.
Đó là ánh mắt ngạo mạn, càn rỡ nhìn thiên hạ.
Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày, chưa thấy người mà khí thế đã khủng khiếp như vậy rồi.
Mà Vân Triệu đứng bên cạnh Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, không có ngẩng đầu nhìn thần sơn ngạo mạn kia, mà chỉ chăm chăm nhìn vào sự nguy nga lộng lẫy trước mắt.
Chỉ thấy bắt đầu từ dưới chân bọn họ.
Có một con đường bạch ngọc trải ra, kéo dài đến thẳng chân núi.
Bậc thang bạch ngọc cao cao, từng bậc từng bậc kéo dài.
Trong ánh mặt trời chói mắt, bạch ngọc trở nên lấp lánh rực rỡ, đầy vẻ thần thánh nguy nga.
Bậc thềm bạch ngọc cao cao hướng về phía trước, quanh co không biết có đến bao nhiêu bậc.
Mà ở bậc thềm cuối cùng, một cung điện cao àu vàng đứng sừng sững ở đó.
Chỉ dùng từ “khí thế nguy nga” hoàn toàn không đủ để hình dung khí thế của nó.
“Huy hoàng tráng lệ”, cũng không đủ để thể hiện rõ sự tôn quý của nó. (Nguyên văn “Kim bích huy hoàng”, “kim” của vàng, “bích” của ngọc -> cực kỳ tráng lệ lộng lẫy)
Đó là một loại đơn giản không cầu kì.
Nhưng đơn giản như vậy, lại càng tỏa ra sự cao cao tại thượng duy ngã độc tôn (= “Ta là người cao quý hơn cả”) và sự kiêu ngạo vốn có tiềm ẩn trong tận xương tủy.
Đây không phải là khí thế mà mấy chục năm, hay thậm chí mấy trăm năm có thể tạo thành.
Đây là trải qua hàng ngàn năm tôi luyện.
Từ vô số đời đế vương hun đúc.
Mới có thể tạo thành khí chất kiêu ngạo và chính trực toát ra từ trong xương cốt như vậy.
Đó là sự tôn quý được thời gian trui rèn, qua ngàn năm tích lũy mà thành.
Vừa nhìn thấy trong tầm mắt, đã cảm nhận ngay sự áp bách đập thẳng vào mặt.
Không phải là cố ý đặc biệt làm vậy.
Mà là bản thân cung điện đã có khí thế không giận mà uy như vậy rồi.
Vân Triệu khẽ rùng mình một cái, chậm rãi quay đầu hướng Hiên Viên Triệt, cũng đã nhìn thấy Bích Tinh cung nguy nga rồi, đối mắt nhìn nhau.
Hai người từ trong ánh mắt đối phương cũng nhìn ra được sự kinh hãi tương tự.
Thế lực ngàn năm trước mắt này, thành công của bọn họ, con đường đế vương của bọn họ.
Giống như sự đối lập của quý tộc được truyền thừa từ ngàn năm và một phú hộ nhà giàu mới nổi vậy.
Gặp người khách quan nhìn, lúc đặt cả hai đứng cùng một chỗ.
Sự khác biệt rõ rệt này không cần nói cũng biết.
Bây giờ, Vân Triệu có chút hiểu được tại sao Minh Đảo lại không muốn Lưu Nguyệt thành thân với Hiên Viên Triệt rồi.
Một đế vương tương lai được kế thừa từ ngàn năm quý tộc, gả ột tên nhà giàu mới nổi.
Đối với cái nhìn của bọn họ, tuyệt đối là sự sỉ nhục.
Khiến cho toàn bộ Minh Đảo đều cảm giác bị sỉ nhục.
Cho nên, bọn họ mới trăm phương ngàn kế ngăn cản.
Cảm thấy không xứng, nhìn thế nào cũng là không xứng.
Khóe miệng giật giật, Vân Triệu chậm rãi nháy mắt một cái.
Mà Hiên Viên Triệt thì mặt không chút thay đổi, trừ sự kinh hãi mới hiện lên một chút vừa rồi, hắn suy nghĩ gì sau đó thì không ai nhìn ra được.
Hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Mỗi người một suy nghĩ, không khí trong nháy mắt trầm mặc.
“Thật xinh đẹp.” Trong sự trầm mặc này, Ma Yết đột nhiên lên tiếng, một câu nói đầy cảm thán phát ra, phá vỡ sự yên tĩnh.
Linh Ngọc và Ly Lạc đứng bên cạnh Ma Yết vừa nghe thấy vậy, đều không khỏi trợn mắt.
Cho dù đầu óc của bọn họ không tốt đến thế nào đi nữa.
Nhưng lúc nhìn thấy Bích Tinh Cung này cũng không dám cười đùa nói giỡn, trong lòng chỉ có sự sùng kính và vô cùng tự hào.
Mà đây là lần đầu tiên bọn họ hắn nghe thấy câu đầu tiên của một người khi nhìn thấy Bích Tinh cung, lại là khen nó xinh đẹp, mà không cảm thấy sự uy nghiêm của nó.
Thật không biết người này có phải là đầu óc có vấn đề không.
Cư nhiên lại chỉ cảm thấy Bích Tinh cung xinh đẹp.
Mà ba chữ kia của Ma Yết vừa nói ra, giống như phá vỡ một lời cấm chú.
Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, bốn người đồng loạt hít sâu một hơi.
Trăm miệng một lời nói: “Đi thôi.”
Lời vừa nói ra, bốn người liếc mắt nhìn nhau, tất cả sự phức tạp trong đáy mắt đều biến mất, ngẩng cao đầu đi tới Bích Tinh Cung cao cao tại thượng kia.
Con đường này, đã đi được đến đây rồi.
Còn có gì để cho bọn họ e ngại, thoái lui và chần chừ nữa chứ.
Ánh dương ló dạng, từng tia nắng vàng tung bay.
Bích Tinh cung thần thánh đang ở trước mắt, sự kế thừa ngàn năm truyền lại đó đang đứng sừng sững ở đó.
Bậc thang bạch ngọc, tổng cộng có một ngàn chín trăm chín mươi chín bậc.
Đây là con đường đế vương cao nhất tồn tại trên thế gian này.
Cất bước đi lên, trầm ổn mà thong dong.
Một nhóm bảy người của Lưu Nguyệt, từng bước từng bước đi lên.
Một bước cuối cùng lên tới đỉnh bậc thang.
Mọi người chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, cánh cổng của cung điện màu vàng sừng sững nguy nga đứng giữa không gian cao lớn trong ánh mặt trời, dường như chói đến mức khiến cho người khác muốn hoa mắt.
Mà trên đỉnh của cung điện cao cao đó, có ba chữ thật to được đúc bằng ngọc lưu ly màu xanh bích, dưới ánh mặt trời tỏa ra những tia sáng chói mắt.
Bích Tinh cung.
Cung điện đệ nhất thiên hạ.
Nhàn nhạt nhìn lướt qua cung điện tôn quý nhất thiên hạ này, Lưu Nguyệt quay đầu cười với Hiên Viên Triệt một cái.
Hai người nắm tay nhau, liền bước tới cửa cung điện.
Phía sau, Âu Dương Vu Phi ánh mắt phức tạp chậm rãi đuổi theo.
Mà Vân Triệu thì lại trầm ổn, Ma Yết thì cao hứng, phấn chấn, Linh Ngọc và Ly Lạc vẫn duy trì sự tôn kính, đi theo.
Cửa cung điện nguy nga, xa hoa mà uy nghiêm.
Lưu Nguyệt vươn tay ra, còn chưa đụng tới cánh cửa màu vàng.
Cửa lớn nặng nề to lớn đột nhiên chậm rãi mở ra.
“Cót két.” Một âm thanh nhỏ trầm ổn phát ra theo tiếng gió thổi qua, Bích Tinh cung, chậm rãi hiện ra trước mắt mọi người.
Ngọc trắng làm nền, ngọc đen được đúc xen kẽ.
Không có những hoa văn dát vàng đầy tục khí, càng không có cảnh đại điện chất đầy vàng thỏi, phỉ thúy, mã não, lưu ly…linh tinh.
Chỉ có ngọc thạch tự nhiên đơn thuần, là đá quý thánh khiết nhất thế gian.
Nhưng vẫn khiến cho người khác không thể nào xem thường.
“Ngày thứ chín, rất tốt.”
Cửa đại điện mở ra, kèm theo giọng nói âm lãnh của Tả hộ pháp, vang lên trong đại điện, càng tăng thêm sự lãnh lẽo vô hạn và sự uy hiếp.
Chỉ thấy trước mắt mọi người, nơi cao nhất trên đại điện.
Một đài ười bậc thang, dựng hai cái ghế phi ưng thủy tinh, Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp đang ngồi trên đó.
Lúc này, Tả hộ pháp hai mắt lạnh lùng quét qua mấy người họ, cuối cùng khóa chặt trên người Âu Dương Vu Phi, lạnh lùng nói.
“Tên to gan dám giả mạo Vương tôn đêm qua đã bị tử hình tại chỗ.
Đối với sự xuất hiện của những tình huống như vậy, Vương tôn cho rằng là chúng ta sơ suất, cho nên Vương tôn xin lỗi ngươi.”
Lời nói lạnh lùng rơi xuống, sắc mặt Âu Dương Vu Phi trong nháy mắt thay đổi, lập tức cúi thấp đầu.
Tất cả mọi người trong đại điện không thấy được vẻ mặt hắn.
Chỉ có thể nhìn thấy cánh tay trong áo bào có chút run rẩy.
“Không cần xin lỗi, không cần đâu.”
Giọng nói thấp thấp vang lên, Âu Dương Vu Phi dường như rất vui mừng, giọng nói kia có chút run run.
“Lời cần nói đã hết, bây giờ đừng phí lời nữa, lên đi.”
Lãnh đạm quét qua Âu Dương Vu Phi một cái, Tả hộ pháp lạnh lùng đứng lên, ánh mắt khóa chặt Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đứng giữa đại điện, trầm giọng nói.
Cùng lúc này, Hữu hộ pháp không nói một lời cũng đứng phắt dậy.
Giương lợi kiếm trong tay lên, trầm giọng quát: “Muốn lật đổ Vương tôn, có thể, Vương tôn đang ở chủ điện Bích Tinh cung phía sau chờ các ngươi.
Chỉ cần các ngươi qua được cửa ải này của chúng ta.
Liền tùy ý các ngươi muốn làm gì thì làm.”
Dứt lời, hai âm thanh nhỏ vang lên, cũng là lúc Tả, Hữu hộ pháp đồng thời xuất kiếm đánh ra.
Tả, Hữu hộ pháp chính là hộ vệ thân cận nhất của Vương tôn Minh Đảo.
Cũng là cửa ải cuối cùng của Vương tôn.
Âu Dương Vu Phi biết, mấy người Lưu Nguyệt cũng biết.
Cho nên một đường tranh thủ từng giây tới đây, cũng là bởi vì ba cửa ải trước không tính là gì cả.
Khó khăn nhất chính là nơi gần Vương tôn nhất này.
Âm thanh bén nhọn xé rách không khí, khiến cho Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Lưu Nguyệt, Ma Yết trong nháy mắt thân thể căng thẳng.
Cao thủ xuất chiêu, một chiêu thôi cũng biết sâu cạn.
Tả, Hữu hộ pháp chỉ mới giương kiếm phá không, mà sát khí cường đại và sức mạnh đó.
Cũng đã điên cuồng phóng ra, như biến thành thực chất bắn tới phía bọn họ.
Năm ngón tay, nắm thật chặt chủy thủ trong tay.
Ngày đại hôn ở Thiên Thần, bọn họ cũng nhìn thấy Tả, Hữu hộ pháp xuất thủ.
Sợ là phải tập hợp sức mạnh của cả bốn người Hiên Viên Triệt, nàng, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu mới có thể tiếp chiêu được hai người bọn họ.
Mà đó chỉ là lúc bọn họ không dùng toàn lực, chưa dùng vũ khí.
Hôm nay, hai người mạnh nhất trên Minh Đảo này lại liên thủ xuất chiêu, chỉ sợ là phải liều mạng đến cùng rồi.
Bốn người nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái.
Hiên Viên Triệt, Ma Yết giành một bước, đứng trước người Lưu Nguyệt.
Mà Vân Triệu thì lui về sau một bước, đồng thời giơ tay túm Âu Dương Vu Phi đang nhìn mặt đất, đứng ra phía sau Lưu Nguyệt.
Hai trước, hai sau, một ở giữa.
Năm người lập tức tạo thành thế trận.
Về phần Linh Ngọc và Ly Lạc, thì tương đối sảng khoái, nhanh như chớp chạy qua đứng bên cạnh, khoanh tay đứng nhìn.
Hai người bọn họ cũng không dám chọc vào hai người cấp trên lợi hại nhất Minh Đảo này.
“Thật thú vị, rốt cục cũng không phí công ta tới đây lần này.”
Xoa nắm đấm vào lòng bàn tay, Ma Yết cười hắc hắc.
Trong ánh mắt là sự hưng phấn và vui mừng khi gặp đối thủ mạnh.
Đương nhiên, trừ Ma Yết chưa biết qua sự lợi hại của Tả, Hữu hộ pháp ra.
Còn lại không có người nào hưng phấn nổi, chỉ có vô cùng nghiêm túc.
Căng như dây cung, kiếm ra khỏi vỏ.
Sát khí thế trận của năm người tụ lại, chống lại hai cao thủ lợi hại nhất Minh Đảo.
“Nhiều lời cũng vô ích, vậy thì dùng thực lực nói chuyện đí.
Trường kiếm trong tay Hiên Viên Triệt đang dẫn đầu vung lên, một kiếm phá không, liền đáp lại.
Không khí chạm vào nhau, hai luồng sát khí tụ lại trong không trung.
Đại chiến, hết sức căng thẳng.
“Để cho bọn họ qua đây đi.”
Trong nháy mắt khi hai phe sắp thực sự giao chiến với nhau.
Chủ điện sau những lớp lớp màn che phía sau Tả, Hữu hộ pháp, đột nhiên vang lên giọng nói trầm ổn lại xen lẫn sự uy nghiêm vô hạn.
Giọng nói trầm ấm này, nhanh chóng truyền khắp không khí trong đại điện, mọi thứ đột nhiên bất động.
Âu Dương Vu Phi ngẩng phắt đầu, sự không dám tin tràn ngập trong ánh mắt.
Mà Tả hộ pháp thì sắc mặt lại trầm xuống, liền quay đầu lại: “Vương tôn, sao có thể như vậy được?”
“Không cần ngăn cản, để cho bọn họ đến đây đi.”
Giọng nói điềm đạm lần nữa vang lên, rất bình thản, hiền hậu.
“Vương tôn?” Hữu hộ pháp liền nắm chặt trường kiếm trong tay.
Sự tức giận và không cam lòng trên khuôn mặt, hiện lên rõ ràng, nhưng phía sau lại không có tiếng nói trả lời.
Thấy vậy, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không khỏi quay đầu lại nhìn nhau một cái.
Tả, Hữu hộ pháp mạnh, bọn họ đều biết.
Cửa ải này, ai thắng ai thua, không biết chắc được, cùng lắm cũng có thể là lưỡng bại câu thương.
Mà bây giờ, Vương tôn Minh Đảo này lại tự động bỏ qua cửa ải cuối cùng này.
Hắn đây là…
“Ầm.” Một tiếng ầm lớn vang lên.
Một kiếm phá không, ngọc thạch kiên cố trên mặt đất, bị một kiếm đầy tức giận của Tả hộ pháp, chém nứt một đường dài bằng sải tay.
Tả, Hữu hộ pháp đang đứng sững trước mặt đám người Lưu Nguyệt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng lại không dám phản kháng mệnh lệnh của Vương tôn Minh Đảo.
Hung hăng trợn mắt nhìn đám người Âu Dương Vu Phi một cái, xoay người, đi về phía tấm màn sau đài cao.
Phía dưới, Âu Dương Vu Phi thấy vậy, trước tiên thu hồi kiếm lại, liền đi theo.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu thấy vậy, cũng đưa mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo.
Mà Ma Yết thì khuôn mặt bất mãn.
Tưởng đâu có thể cùng cao thủ so chiêu một lần, vậy mà bị một câu nói chặn đứt, thật là tức chết mà.
Nhưng mà cũng không có ai để ý đến sự tức giận của hắn, Ma Yết đành phải xoa xoa mũi, đi theo.
Hai tên nhóc, cũng theo sát phía sau.
Tiền điện Bích Tinh Cung, vốn tưởng rằng sẽ xảy ra một trận chiến không phải ngươi chết thì ta vong.
Ai ngờ chỉ nhờ một câu nói của Vương tôn Minh Đảo, mà liền được hủy bỏ.
Màn che dày cộm được kéo ra.
Chánh điện Bích Tinh Cung sau tấm màn che hoàn toàn hiện ra trong mắt mọi người.
Nếu nói rằng Tiền điện nghiêm túc mà khí thế.
Thì Chánh điện lại là “không có cách nào dao động”.
Không biết tại sao lại dùng từ này để hình dung, nhưng đây chính là cảm giác hiện lên đầu tiên của đám người Lưu Nguyệt khi nhìn nhìn thấy.
Không có cách nào dao động, sức mạnh vô song.
Cũng không có nhiều thời gian để quan sát kỹ vẻ thần thánh mỹ lệ của Bích Tinh cung.
Tiến vào Chánh điện.
Ánh mắt của mấy người Lưu Nguyệt nhất tề dừng lại ở người mặc áo bào màu lan trắng đứng trước vương tọa trong đại điện, hai tay chắp sau lưng, quay lưng về phía bọn họ.
Đó chính là Vương tôn Minh Đảo.
Khí tức uy nghiêm, trời sinh thông tuệ.
Đây cùng với Vương tôn giả trong rừng cây kia, quả thực khác nhau như trời và đất.
Không cần nhìn thấy chính diện, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng cảm nhận được.
Bên cạnh Vương tôn Minh Đảo đang đưa lưng về phía bọn họ, một người trung niên mặc ngân y cũng đang đứng đó, mặt mũi có vài nét giống với Liên Phi.
Mà dọc hai bên trái phải đại điện, không có một bóng người.
Tất cả văn thần võ tướng của Minh Đảo đều không ở đây.
Không biết là do Vương tôn Minh Đảo không cho tới, hay bởi vì chuyện những đứa trẻ sơ sinh của Thánh điện, mà không chạy tới.
“Vương tôn, bọn họ đều tới rồi.” Tả, Hữu hộ pháp đều tiến lên một bước, giọng nói không cam lòng, hành lễ một cái với bóng lưng của Vương tôn Minh Đảo.
Sau đó, một trái một phải đi tới hai bên trái phải của ghế Vương tôn, phân ra.
Nghe thấy lời bẩm báo này của Tả hộ pháp, Vương tôn Minh Đảo đứng chắp tay đưa lưng về phía mấy người Lưu Nguyệt chậm rãi xoay lưng lại.
Gương mặt gầy gầy, thần sắc hiền hòa.
Không phải là khuôn mặt đầy khí phách, kiêu ngạo, lại càng không phải là ánh mắt dữ tợn dưới đôi mày dựng đứng.
Vô cùng thanh quý, giống như người ở chốn thần tiên.
Cả người ưu nhã, đơn giản, ẩn chứa sự uy nghiêm từ sâu bên trong.
Đại điện trong nháy mắt tĩnh lặng.
Lưu Nguyệt chưa bao giờ tưởng tượng được Vương tôn Minh Đảo, người bức ép nàng đến bước đường này, mấy phen xém chết, cư nhiên lại phiêu dật xuất trần như vậy.
Tướng mạo này so với tưởng tượng của nàng thật là một trời một vực.
Còn bên cạnh, đám người Hiên Viên Triệt, Vân Triệu hiển nhiên cũng có một chút kinh ngạc.
Hai con mắt ôn nhuận nhưng không mất sự uy nghiêm quét qua mấy người họ, đầu tiên là rơi vào trên người Lưu Nguyệt.
“Lưu Nguyệt?”
Nhìn Lưu Nguyệt một cái thật sâu, Vương tôn Minh Đảo gật gật đầu: “Rất giống Nạp Lan Thủy, nhưng mà khí thế làm sao lại kém xa thế?”
“Nhưng lại càng giống một vương giả, không phải sao.”
Trưởng tộc Ngân gia đứng sau Vương tôn Minh Đảo khẽ khom người với Vương tôn Minh Đảo, nói tiếp một câu.
Nghe vậy, Vương tôn Minh Đảo lại lắc lắc đầu: “Sát khí quá nặng, đánh mất sự trung dung, nhưng mà so với sự mềm yếu thì vẫn tốt hơn.”
Dứt lời, nhìn Lưu Nguyệt cả người đầy lãnh khốc, sát khí tỏa ra từ tận xương tủy.
Chậm rãi hỏi: “Vì sao không quay về?”
“Vì sao phải quay về?” Lưu Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại.
“Không được làm càn.” Tiếng nói Lưu Nguyệt còn chưa dứt, Tả hộ pháp lại quát lạnh một tiếng.
Lưu Nguyệt liếc Tả hộ pháp một cái, cũng không thèm để ý.
“Đây là quy củ của Minh Đảo.” Vương tôn Minh Đảo phất tay với Tả hộ pháp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.
“Quy củ có thể bỏ.” Đối chọi gay gắt.
Nghe câu trả lời không chút suy nghĩ của Lưu Nguyệt.
Vương tôn Minh Đảo lại khẽ dừng lại trong nháy mắt, tầm mắt quét qua Lưu Nguyệt, rơi vào trên người Hiên Viên Triệt bên cạnh nàng.
“Thì ra là vì người này?
Không tệ, quy củ có thể bỏ, nhưng người thì làm sao bỏ được?
Lưu Nguyệt, ngươi quên rồi.
Mẫu thân ngươi, thúc bá huynh đệ, gia gia, tổ tông ngươi, toàn bộ đều ở đây, quy củ có thể không cần, nhưng những người này ngươi cũng không cần luôn sao?”
Lưu Nguyệt nghe vậy khẽ cau mày: “Ta và bọn họ không có cảm tình.”
Vương tôn Minh Đảo vừa nghe, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Âm thanh không giận mà uy nói: “Tốt, đã như vậy, người đâu, giết Nạp Lan Thủy đang chịu phạt treo ngược thay con gái ở hình nhai.”
“Vâng.” Phía sau tấm rèm che lập tức có tiếng người vang lên.
“Ngươi dám.” Lưu Nguyệt lập tức nổi giận.
Đối với những người khác của gia tộc Nạp Lan, nàng thật không có tình cảm gì, thấy cũng chưa thấy qua, thì lấy đâu ra tình cảm chứ.
Đối với Minh Đảo thì lại càng hận nhiều hơn.
Nhưng Nạp Lan Thủy thì khác, đó là mẫu thân của nàng, là mẫu thân của thân thể này, vậy cũng chính là mẫu thân của nàng.
Nàng có thể tuyệt tình với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không bao gồm Nạp Lan Thủy.
Binh khí xuất thủ, Lưu Nguyệt sắp lập tức trở mặt.
Âu Dương Vu Phi bên cạnh thấy vậy vội vàng vươn tay, đè tay Lưu Nguyệt xuống, khẽ lắc đầu với nàng.
Vương tôn Minh Đảo thấy vậy, sự tức giận chợt nổi lên kia cũng có chút lắng xuống.
Nhìn Lưu Nguyệt chậm rãi nói: “Nếu đã không bỏ được, vì sao không quay về? Đây không phải là kẻ thù của ngươi, mà là quê hương của ngươi.”
Giọng nói có chút trầm, đặc biệt là hai chữ quê hương cuối cùng.
“Quay về? Không phải kẻ thù? Ta cho rằng chúng ta từ trước đến nay chỉ là kẻ thù.”
Khóe miệng Lưu Nguyệt hiện ra một nụ cười lạnh giễu cợt.
Buồn cười, từ đầu đến giờ, đều là đuổi cùng giết tận, còn không phải là kẻ thù.