Gió mát trên cao, Thánh điện bạch ngọc nguy nga đứng sừng sững.
Phía trước là một cây cầu bạch ngọc cong cong, nối liền Bích Tinh cung và Thánh điện.
Mà dưới cầu bạch ngọc đó là nơi thực thi hình pháp nặng nhất ở Minh Đảo, Hình nhai.
Cây cầu vắt ngang vách Hình nhai.
Khiến cả trời đất như tràn ngập hơi thở thần thánh.
Nhưng Hình nhai màu đen kia lại phủ đầy hắc khí.
Vô số bụi gai sắc nhọn vươn ra từ trên vách núi màu đen.
Giống như một con nhím khổng lồ.
Phô diễn thân thể đáng sợ của nó ra giữa trời đất.
Đầy âm trầm và khủng bố.
Hình nhai không quá sâu, đứng ở trên cầu, có thể thấy rõ ràng tới đáy của nó.
Mà bên dưới Hình nhai đó, ngay cả những người thường đi qua đây, biết bên dưới có gì, cũng thường thấy rồi.
Nhưng mỗi lần đi qua, vẫn thấy nơm nớp lo sợ như cũ.
Ở dưới đáy vực đó là vô số cây chông sắp xếp chỉnh tề, cắm xuyên sâu vào đất, đầu vót nhọn hoắc chĩa thẳng lên trời.
Thân lớn bằng cánh tay trẻ mới sinh.
Được mài bóng và sắc bén.
Dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, ánh mặt trời rọi vào càng tăng thêm sự âm hàn nguy hiểm của nó.
Được con người cắm chi chít khắp mặt đất như gai lưỡi.
Mà trên những mũi nhọn đó dường như còn lưu lại những vết máu màu đỏ đen.
Bên cạnh chông nhọn, là những đống xương trắng nằm tán loạn dưới đáy vực.
Trên trời, những con chim rỉa xác bay quanh.
Địa phương thần thánh như thế, lại tồn tại một nơi âm trầm như vậy.
Lại càng tăng thêm hơi thở rét lạnh tiêu điều, xơ xác.
Đứng ở trên cầu bạch ngọc, đám người Vương tôn Minh Đảo, Âu Dương Vu Phi thấy cảnh trước mắt, thần thái trên mặt đều khó coi.
Lúc này, trên vách Hình nhai vốn trống không.
Treo mấy trăm người của Vương tộc Nạp Lan.
Từng người từng người bị treo ngược trên vách núi bằng dây thừng, bên dưới đầy gai nhọn, nhìn thần sắc tương đối uể oải.
Nhưng tràn đầy phẫn nộ.
Tiếng tức giận chửi rủa, từ trên vách núi truyền đến.
Theo gió bay qua, tung lên chín tầng mây.
Vương tôn Minh Đảo thấy vậy, dưới chân vấp một cái, dường như chân cũng đứng không vững nữa.
Cũng may Âu Dương Vu Phi dìu hắn phản ứng nhanh nhạy, vội vàng vịn chặt Vương tôn Minh Đảo.
Thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vương tôn Minh Đảo nghe Âu Dương Vu Phi an ủi không nói gì.
Treo trên Hình nhai chính là tất cả mọi người của Vương tộc Nạp Lan nhất mạch, là tất cả a.
Trừ hắn và Lưu Nguyệt ra, không thiếu một ai.
Trong đó có thê tử, con cái, huynh đệ tỷ muội, cha mẹ thân thích của bọn họ…
Tất cả, tất cả đều bị trói ở chỗ này, toàn bộ đều bị treo ở Hình nhai này.
Chỉ cần Thánh Tế sư ra tay một cái, thì chờ đợi bọn họ chính là địa ngục.
Cho dù là Vương tôn Minh Đảo đã từng thấy qua vô số tình huống tàn khốc.
Đã sớm luyện thành khuôn mặt băng lãnh như Thái Sơn trước mọi thứ, thần sắc không mảy may lay động.
Lúc này dường như cũng không cách nào tự kiềm chế nổi.
Nếu không phải bởi vì hắn dùng kế vây khốn bọn họ, dùng thuốc gây mê tạm thời bọn họ.
Thánh Tế sư làm sao có thể đắc thủ? Làm sao có thể?
Hắn hại nhiều hậu bối (đời sau) của Minh Đảo như vậy còn chưa xong.
Hôm nay còn muốn khiến người tộc mình, tất cả tộc nhân Nạp Lan tộc, chết sạch toàn bộ, mới…
Những người bị treo ngược trên Hình nhai bằng thừng đung đưa theo gió thổi.
Rõ ràng đang ở tình thế nguy hiểm, nhưng những tiếng mắng mỏ tức giận vẫn vang lên không dứt bên tai, người của cửu tộc Nạp Lan tộc chết cũng không cúi đầu.
Trên mặt Vương tôn Minh Đảo không có biểu tình gì, nhưng toàn thân đều run rẩy.
Mà toàn thể bá quan văn võ Minh Đảo xông lên phía sau bọn họ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Không khỏi đồng loạt hít một hơi lạnh.
Minh Đảo nhiều năm như vậy, chưa từng có chuyện giết toàn bộ cửu tộc một ai ở Hình nhai.
Ngày hôm nay, mở màn lại là Vương tộc, chuyện này…
“Là Vương Minh Đảo mà lại ruồng bỏ Minh Đảo, thật đáng xấu hổ.”
Trong lúc khiếp sợ này, một giọng nói vạn phần thần thánh, dường như có thể khiến người ta nghe được mà sinh lòng sùng bái vang lên.
Mọi người ngẩng đầu.
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời.
Ở một đoạn khác của cầu bạch ngọc.
Trên bậc thang bạch ngọc của Thánh điện thần thánh, một người mặc trường bào màu trắng, như không nhiễm chút bụi trần, đón gió thu đứng sừng sững phía trên đó.
Trên đầu dùng quan bằng bạch ngọc buộc mái tóc đen.
(Quan: mũ trùm búi tóc nam, cắm trâm xuyên qua để giữ, làm bằng vải, kim loại hay ngọc quý)
Dung nhan không phải là tuấn mỹ, khoảng chừng bốn năm chục tuổi.
Nhưng toàn thân mang hơi thở xuất trần.
Nhìn như bất kỳ trần ai thế tục nào cũng không vương vào được.
Ngoại trừ dùng hai chữ thần thánh để hình dung ra, thì thật sự là không có từ ngữ nào khác chính xác hơn.
Nhìn như là người từ cõi trời đi xuống, nhưng lại có thể làm chuyện tàn nhẫn và lãnh khốc như vậy.
Sự đối lập này, quả thực khiến cho người khác cảm thấy luân lý đã đảo điên hết thảy.
Gió thu nổi lên, áo bào trắng tung bay.
Thánh Tế Tự cả người lạnh băng nhìn Vương tôn Minh Đảo trên cầu.
Chỉ là ánh nhìn lạnh băng mà vẫn toát ra sự thần thánh được, quả thực khiến cho người ta không biết phải làm sao.
Lời nói lạnh băng vang lên xong, trong trời đất không có một chút tiếng động.
Tất cả mọi người đưa mắt tập trung lên người Vương tôn Minh Đảo.
“Rốt cuộc là ai phản bội ai?
Chỉ dựa vào suy nghĩ nhất thời mà tùy ý giết cả một thế hệ mới trên Minh Đảo, bây giờ bất kỳ chỉ trích gì trên đảo này cũng không tới phiên ngươi lên tiếng.”
Tả hộ pháp bị khiêng tới đây, thấy vậy chậm rãi nói một hơi.
Từ trên mặt đất bò dậy, nhìn như run rẩy, nhưng từ ngữ lại sắc bén, lạnh giọng quát lên.
Hữu hộ pháp bên cạnh cũng run rẩy lau đi vết máu ở khóe miệng.
Vừa khó khăn đứng lên, vừa hai mắt lạnh băng nhìn Thánh Tế sư, giọng nói lạnh như hàn băng ngàn năm.
“Vương tôn ta đừng chỉ nói là không phản bội Minh Đảo, Người từ trước tới bây giờ làm gì cũng đều suy nghĩ cho tất cả dân chúng Minh Đảo, bảo vệ toàn bộ Minh Đảo.
Cho dù là Vương tôn có phản bội Minh Đảo thật đi nữa.
Thì trên Minh Đảo này bất cứ người nào cũng có tư cách chỉ trích, cũng có tư cách căm thù và hành động.
Nhưng, chỉ có ngươi là không, chỉ có ngươi là không có tư cách này.”
Thanh âm lạnh như băng rơi xuống, trưởng tôc Ngân gia bên cạnh cũng được Linh Ngọc đỡ lên.
Xoay người nhìn bá quan văn võ Minh Đảo phía sau, trầm giọng nói: “Vương tôn đối đãi với mọi người như thế nào, là người thế nào.
Bổn tọa tin tưởng trong lòng mọi người đều đã rõ.
Không cần bổn tọa ở đây mà giải vây và tức giận giùm Vương tôn.
Mà Thánh Tế sư hiện tại là loại người gì, bổn tọa tin tưởng cũng không cần phải nói nhiều.
Những ai có mắt đều có thể tự nhìn thấy.”
Lời này vừa nói ra, văn võ bá quan mới vừa rồi còn im lặng, bất giác từng người bắt đầu kề tai nhau xầm xì.
Mặc dù nói không lớn.
Nhưng nhìn thần sắc có thể thấy rõ ràng, là đứng về phía Vương tôn Minh Đảo.
Trưởng tộc Ngân gia thấy vậy khuôn mặt trầm thống mở miệng lần nữa: “Minh Đảo ta ngàn năm truyền thừa, có một quy định cũng kéo dài theo ngàn năm đó.
Đó chính là đã đánh cược thua thì phải chịu, làm người thì phải giữ chữ tín.
Hôm nay, thắng chính là thắng, thua chính là thua.
Đừng ỷ rằng có nhiều người là có thể tùy ý làm bậy.
Mọi người cũng đừng quên, bên ngoài còn có mấy chục vạn hùng binh Thiên Thần bao vây Tam đại đảo phụ.
Vẫn luôn chờ ở đó như hổ rình mồi.
Hôm nay chúng ta có thể giết tên phản đồ Âu Dương Vu Phi này.
Nhưng chờ đợi chúng ta sẽ là cả Minh Đảo bị tiêu diệt
Với lại mọi người cũng đều biết, hiện nay Minh Đảo đang hỗn loạn vô cùng, liệu có thể chống lại mấy chục vạn hùng binh đang vây khốn đó không?”
Nói rất nghiêm túc.
Nói mấy câu đã đem sự thắng thua của Vương tôn Minh Đảo và Âu Dương Vu Phi dẫn ra những chiến thuyền đang bao vây bên ngoài, phóng đại thế cục trước mắt.
Vừa nói xong như vậy, những người trong lòng vẫn còn bất mãn.
Hoặc là cho rằng nhân lúc này giết chết đám người Âu Dương Vu Phi, chuyện sẽ giải quyết xong.
Vậy thì Vương tôn bọn họ căn bản không cần phải đem ngọc tỷ và Vương vị nhường lại cho người khác, nhất thời có chút kinh ngạc.
Ngay sau đó là chần chừ.
“Vương tôn tất cả cũng vì Minh Đảo, vì mọi người không bị chiến tranh liên lụy.
Người người có thể hưởng thái bình và an lạc.
Cho nên mới đưa ra quyết định không có lợi ình.
Nhưng, lại không nghĩ rằng có một số người âm thầm hãm hại, khiến cho người nhà cửu tộc bị người ta dùng thủ đoạn vây hãm như vậy.
Bổn tọa cảm thấy rất khó chịu.
Nói xong một lời này, trưởng tộc Ngân gia thở dài một hơi.
Mà trên mặt từng văn võ đại thần đối mặt với hắn cũng lộ ra sự hổ thẹn.
Mà Thánh Tế Tự ở phía xa nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên một tia băng lãnh.
Tai thính nghe được tiếng hừ lạnh của Thánh Tế sư, trưởng tộc Ngân gia trong nháy mắt tăng tốc, trước khi Thánh Tế sư kịp mở miệng.
Nhanh chóng lần nữa cướp lời trước: “Bổn tọa tin tưởng rằng Vương tôn sẽ không trách mọi người.
Cùng tin tưởng rằng sự thật luôn luôn thắng.
Lúc này mọi người tin hay không cũng không sao, có giúp hay không cũng không sao.
Chỉ là, tốt nhất không nên nhúng tay vào.
Nếu không lúc hối hận, đừng trách bổn tọa không nhắc nhở các người.”
Lời vừa vang lên xong, trưởng tộc Ngân gia cũng không nhìn chúng thần một cái, quay đầu đi, đối mặt với Thánh Tế sư ở bên kia cầu bạch ngọc.
Âu Dương Vu Phi bên cạnh thấy vậy, lặng lẽ dựng ngón tay cái với trưởng tộc Ngân gia.
Lúc này lòng người rất quan trọng.
Cho dù những đại thần kia không tin Vương tôn bị thua.
Nhưng chỉ cần bọn họ do dự, chỉ cần bọn họ không giúp ai là tốt rồi.
Chỉ bằng lời nói ngắn gọn của trưởng tộc Ngân gia, đã dẹp tan được sóng ngầm mãnh liệt phía sau lưng không biết khi nào sẽ có nguy cơ dâng trào, thật lợi hại.
Quả nhiên, sau khi Âu Dương Vu Phi giơ ngón cái lên.
Những đại thần lập tức lui về phía sau.
Nhất trí không nhúng tay vào.
Thánh Tế sư mang cốt cách thần tiên kia thấy vậy, cười lạnh một tiếng: “Hay cho tên trưởng tộc Ngân gia nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng mà ngươi nói đúng, sự thật thì luôn luôn chiến thắng.
Chúng ta liền xem thử cuối cùng là ai phản bội ai.”
Dứt lời, mũi chân giẫm lên mặt đất bạch ngọc trước mặt một cái.
Người Nạp Lan tộc ở phía bên phải của Vương tôn Minh Đảo trên Hình nhai.
Đột nhiên thét chói tai một tiếng, thân trụ nhọn hoắc đang cố định bọn họ, đột nhiên buông lỏng.
Thân hình bọn họ lập tức rơi thẳng xuống những mũi chông ở đáy vực.
“Không.”
Vương tôn Minh Đảo từ lúc đứng ở chỗ này một câu cũng không nói, thấy vậy sắc mặt đại biến, thét vang một tiếng.
Thân hình chợt lóe muốn xông lên.
Âu Dương Vu Phi đã sớm dự liệu trước, vội vàng bắt được Vương tôn Minh Đảo.
Giữ chặt lại.
Mà những người Nạp Lan tộc từ trên Hình nhai rớt xuống, bị dược khống chế cơ thể.
Hoàn toàn không có cách nào giãy dụa và hành động được.
Chỉ có thể vô lực nhìn những mũi nhọn ở đáy vực ngày càng gần mình.
Trong nhất thời, tiếng kêu sợ hãi, cuồng nộ, những tiếng kêu thê thảm hỗn loạn quấn với nhau một chỗ.
Gió thu hỗn loạn, tạo ra âm thanh càng lạnh lẽo và tàn khốc.
Thân hình rơi xuống cực nhanh.
Mắt thấy họ sắp sửa xuyên vào những mũi nhọn ở đáy vực.
Đột nhiên, những người trên vách núi chỉ thấy trước mắt hỗn loạn.
Dưới đáy vực, mấy cái bóng đen bắn ra những mũi tên màu đen quấn dây thừng đen.
Như một điệu múa trên không trung, quấn chặt lấy những người Nạp Lan tộc đang rơi xuống.
Ngay sau đó thân hình xoay tròn lại, thu những sợi thừng đen vừa phóng ra lại.
Mười mấy người rơi xuống, liền bị giữ lại ở giữa không trung, kéo đi.
Rơi vào một sân cỏ hẹp bên cạnh không có chông nhọn.
Tất cả sự việc này diễn ra không đến một khắc.
Những người đứng trên vách núi đều thấy rõ ràng.
Mười mấy người Nạp Lan tộc mới vừa rồi bị rơi xuống đáy vực, giờ cũng đã yên ổn đứng trên bãi cỏ không có chông nhọn.
Mà bên cạnh bọn họ, Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đang huy động roi thừng trong tay.
Văn võ bá quan trên vách núi không khỏi sửng sốt.
Đây không phải là mấy tên phản đồ vừa rồi đi theo Âu Dương Vu Phi sao, bây giờ sao lại…
Mà Vương tôn Minh Đảo cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người tỉnh táo lại rồi.
Hắn vừa rồi một lòng chú ý đến sinh tử của cửu tộc Nạp Lan, mà không chú ý đến mấy người Hiên Viên Triệt từ lúc nào đã không thấy bóng dáng nữa.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy nháy mắt với Vương tôn Minh Đảo.
Thân phận trước mắt của hắn trong tình cảnh này không dễ chen lời vào, cũng không thể thể hiện thái độ gì, hắn cái gì cũng không thể làm.
Người thân của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt thế nào cũng sẽ đi cứu.
Huống chi còn được lưu lại cảm tình lớn như vậy, cớ gì không làm.
Thánh Tế sư vẻ mặt lạnh băng không nghĩ rằng từ dưới vách núi nhanh như vậy đã có người mai phục.
Sau khi chậm rãi nhìn lướt mắt qua, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vu Phi bên cạnh, cười lạnh một tiếng: “Bổn Tế tự vẫn không biết là.
Vương tôn Minh Đảo chúng ta từ lúc nào lại có giao tình tốt với hoàng đế Thiên Thần như vậy rồi.
Lại cần hắn xuất thủ cứu người Nạp Lan tộc.”
Mà Vương tôn Minh Đảo trầm tĩnh lại không để ý đến lời khích bác ly gián của Thánh Tế Tự.
Hai mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt Thánh Tế Tự, chậm rãi nói: “Thiên tác nghiệt, do khả hoạt, tự tác nghiệt, bất khả hoạt.
(Trời ra tai vạ, còn có thể tránh; tự mình gây tai vạ, không thể sống nổi – Trích Tứ thư)
Thánh Tế Tự, ngươi nên thu tay lại đi.
Chúng ta đều là tội ác đầy người rồi, không nên làm ác thêm nữa.”
Tiếng nói Vương tôn Minh Đảo vừa dứt, trong mắt Thánh Tế Tự hiện lên một tia châm chọc.
Cười lạnh nói: “Bổn Tế tự không phạm tội ác, tất cả những gì ta làm đều vì hòa bình thịnh thế này.”
Một lời nói ra, Thánh Tế Tự cười lạnh với Vương tôn Minh Đảo và Âu Dương Vu Phi: “Đừng tưởng rằng có mấy người hỗ trợ như vậy là có thể thay đổi cái gì.
Bổn Tế tự vốn muốn là ném từng nhóm người Nạp Lan tộc các ngươi xuống.
Xem ngươi còn có thể kiên trì đến khi nào mới thừa nhận ngươi sai và Bổn Tế tự đúng.
Chẳng qua, bây giờ xem ra, ta vẫn không đoán trước được những nhân tố ngoài ý muốn.
Nhưng mà không sao, lưu lại mười mấy người này không sao cả.
Vương tôn, đây, là ngươi ép ta.”
Dứt lời Thánh Tế Tự cười với Vương tôn Minh Đảo một tiếng, tràn đầy đùa cợt và châm chọc.
Ngay sau đó hung hăng giẫm lên mặt đất bạch ngọc dưới chân.
Vách núi màu đen lập tức phát ra âm thanh trầm đục.
Ngay sau đó những mũi tên nhọn đang nhô ra, từng cái từng cái rút trở về lại vách núi.
Những người Nạp Lan Vương tộc bị treo trên mũi chông nhọn.
Nhất thời mất chỗ dựa, liền rớt xuống phía dưới.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy trong sơn cốc hình vuông, những người Nạp Lan tộc bị treo ngược khắp ba mặt vách núi.
Những người đứng trên vách núi , nhìn thấy rõ ràng từng người từng người bị treo liên tiếp rơi xuống thảm chông nhọn dưới kia.
Trong khoảnh khắc, giống như thả bánh sủi cảo vào nồi, tự do và liên tiếp.
Đó là sự rơi xuống khiến lòng người xem như bị lăng trì.
Một người tiếp một người.
Nhìn thấy người của tộc mình, huynh đệ tỷ muội mình, cha mẹ người thân mình.
Đang ở trước mắt mình từng bước từng bước rơi vào chỗ chết.
Sự tàn nhẫn này, khiến người ta hít thở không thông.
Tiếng thét chói tai thê lương liên tiếp vang lên ở vách núi.
“Cha ơi, cứu con…”
“Mẹ ơi…”
“Đại ca cứu đệ, cứu đệ…”
“Ca ca…”
Gió thu vốn đã vô tình, nhưng những tiếng kêu thê lương thảm thiết này, sánh cùng gió thu lạnh lẽo, càng thêm vô tình vô nghĩa.
Vương tôn Minh Đảo đứng trên vách núi, hai mắt khóa chặt Thánh Tế Tự đang mỉm cười ở đối diện.
Khóe mắt không chút dao động.
Nhưng lòng bàn tay thì đầy mồ hôi.
Mấy người Hiên Viên Triệt có thể cứu một người, hai người, có thể cứu mười mấy hai mươi người.
Nhưng nhiều như vậy, từ các góc khác nhau rơi xuống.
Người Nạp Lan tộc rơi xuống từ khắp phương hướng như vậy, bọn họ làm sao cứu?
Làm sao có thể cứu tính mạng của nhiều người như vậy.
Năm ngón tay của Vương tôn Minh Đảo cắm thật sâu vào lòng bàn tay, chỉ khẩn cầu mấy người Hiên Viên Triệt có thể cứu thêm được vài người, cứu thêm được bao nhiêu nữa thì tốt lắm rồi.
Tiếng kêu thảm thiết ở vách núi vang dội trời xanh.
Văn võ bá quan trên vách núi dường như không dám nhìn, đồng loạt nghiêng đầu đi.
Bọn họ sai rồi, bọn họ sai rồi.
Cho dù Vương tôn phản bội bọn họ, nhưng người của Nạp Lan nhất tộc không có, giữa bọn họ không có thù oán gì.
Bọn họ lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn…
Tiếng kêu thảm khốc vang lên bên tai, khiến cho người ta hộc máu tại chỗ, lệ dâng như suối.
Nhưng mà, trong lúc chúng thần trên vách núi hối hận muốn đứt ruột.
Thì dưới đáy vách núi tối đen, đột nhiên ánh bạc chớp động.
Vô số bóng dáng màu bạc bay vút ra, ngân quang giống như con giao long bay giữa không trung, quấn lấy những người Nạp Lan tộc rơi xuống.
Giữ chặt bọn họ, kéo ngay trước khi họ kịp đâm vào những mũi chông.
Đoạt bọn họ về từ trong tay Diêm vương.
Đó là… đó là…
Là Ma Yết dẫn đầu thiết vệ ngân gia.
“Hay lắm…”
Tả hộ pháp hai mắt hằn đỏ, nếu không phải bị Âu Dương Vu Phi kiềm chế đã muốn xông ra, vừa thấy tình huống như vậy, không khỏi vui mừng rống to.
Mũi chông sắc nhọn, chỉ hữu dụng với những người không thể động đậy.
Muốn đối phó với những thiết vệ được huấn luyện của Ngân gia, thì chẳng còn tác dụng gì.
Nhìn thấy những người Nạp Lan tộc từng người từng người được kéo đi giữa không trung.
Nhóm bá quan văn võ được xem như không nhúng tay vào, cũng rối rít trầm trồ khen ngợi, vui mừng.
Trưởng tộc Ngân gia đứng bên cạnh Vương tôn Minh Đảo.
Thấy vậy tay nắm thành quyền quơ một cái, rốt cục cũng tới kịp, cuối cùng cũng tới kịp rồi.
Hắn biết là Thánh Tế Tự xảo quyệt.
Vì vậy vừa ra khỏi Bích Tinh cung, liền lập tức cho Ly Lạc đi truyền lệnh.
Lập tức nhìn lại Thánh Tế Tự sắc mặt đã bắt đầu không tốt, lạnh lùng nói: “Đối phó với ngươi đã không còn vệ sĩ Thánh điện…”
Lời nói còn chưa dứt, nhưng trong đó hàm chứa ý tứ gì.
Không cần nói cũng biết.
Mắt lạnh quét qua tất cả sự việc phát sinh trước mắt.
Thánh Tế Tự mang hơi thở thần thánh, trong đôi mắt màu đen xẹt qua một tia âm trầm.
Cười lạnh một tiếng, tầm mắt lần nữa lại quét qua đám người Âu Dương Vu Phi, chậm rãi nói: “Vẫn còn thiếu một người, không biết Vương kế nhiệm của Nạp Lan tộc, đang ở đâu…”
Dứt lời, chậm rãi di dời tầm mắt, nhìn một thân ảnh lẻ loi trên vách núi.
Duy nhất trên mặt vách núi đó không có chông nhọn hay bụi gai, bóng loáng như mặt kính.
Nơi đó, chỉ treo một người.
Toàn máu thịt mơ hồ lẫn lộn, đã không nhìn ra là còn sống hay là đã chết.
Những người trên vách núi nhìn theo tầm mắt Thánh Tế Tự.
Không khỏi đờ đẫn.
Đó là Nạp Lan Thủy, là mẫu thân của Vương tôn Minh Đảo kế nhiệm.
Chịu phạt ở Hình nhai.
Không phải là treo ngược ở chỗ này chờ ngã chết, đói chết.
Mà là mỗi ngày có người chiếu cố ba bữa, nhưng lại là bị treo ở đó suốt ngày đêm.
Mặc uỗi đốt, mặc cho chim mổ, mặc cho côn trùng độc cắn phá.
Hình phạt này chỉ cần sám hối, thật lòng hối hận, biết mình phạm sai lầm, sau khi nhận thức rõ được rồi thì Thánh điện sẽ cho người cởi trói xuống.
Mà theo bọn họ biết, Nạp Lan Thủy đã bị treo ở đây hơn mười ngày rồi.
Cư nhiên vẫn chưa kéo xuống, vẫn còn bị treo ở đó.
Như vậy chính là nàng không thừa nhận mình sai, nàng kiên trì giữ niềm tin của mình.
Mi tâm nhíu chặt, mọi người im lặng như tờ.
Mới vừa rồi cửu tộc Nạp Lan đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả Thánh Tế sư.
Mà hiện tại, sau khi những người Nạp Lan tộc rơi xuống được người bên dưới xông ra tiếp được.
Nạp Lan Thủy sớm đã bị treo ở đây, vừa lộ ra.
Mà lúc này cách nàng không xa, có một thân ảnh di chuyển trên vách núi trơn nhẵn, đang cố gắng đến gần.
Đó là, Lưu Nguyệt.
Dùng tay trèo lên núi trơn nhẵn, sẽ bị trượt xuống vách núi.
Lưu Nguyệt chỉ có thể dựa vào Thiên Tàm Ti giữ lại, mới có thể đi lên tiếp.
Lúc này, nghe thấy âm thanh lạnh như băng kia truyền đến, trong lòng Lưu Nguyệt rùng lên.
Biết là thời gian đã hết, nàng bị phát hiện rồi.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy Thánh Tế Tự cười lạnh lùng một tiếng: “Thần thánh sẽ không khoan thứ cho những người phạm sai lầm mà không biết hối cãi, Nạp Lan Lưu Nguyệt, đã biết có ngày hôm nay, hà tất gì lúc đầu lại làm.”
Âm thanh lạnh băng không lớn, nhưng giống như một tiếng sấm đánh vào vách núi.
Dư âm chấn động.
Nạp Lan Thủy đang cúi thấp đầu không biết sống chết, giống như bị một lời như sấm nổ này làm cho thức tỉnh.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, chậm rãi mở mắt ra.
Tầm mắt rủ xuống, vừa hay nhìn thấy hình ảnh Lưu Nguyệt đang ở một góc bò tới phía nàng.
Nạp Lan Thủy không khỏi sửng sốt, sau đó, mặt mày đầy vết máu, bắt đầu lay động, cả người giống như được rót thêm sinh lực.
“Nguyệt nhi…Nguyệt nhi…”
Lẩm bẩm gần như không thể nghe thấy, nhưng tai Lưu Nguyệt, lòng Lưu Nguyệt lại nghe thấy rõ ràng.
“Đừng cử động, con tới cứu Người.” Lưu Nguyệt quát lạnh một tiếng, tăng tốc leo tới.
Mà Thánh Tế Tự ở xa thấy vậy, khóe miệng cong lên ý cười, chân đạp nhẹ lên mặt đất.
Lập tức, chỉ thấy nơi vách núi treo Nạp Lan Thủy không có chông nhọn gì, mặt núi chậm rãi nứt ra, lộ ra một cái động lớn đen thui.
Kéo dài suốt một mặt chân núi.
Làm cho người ta không có chỗ nào để đặt chân xuống.
Vách núi này giờ đã không thể tiếp cận từ chân núi lên, cũng không có bờ ghềnh nào để bám vào cả.
Đại động đen thui, nhìn không ra bên trong ẩn cái gì.
Chỉ là tràn ngập khí tức khó chịu, gay mũi, nhanh chóng tràn ra ngoài.
“Hắc dược, ngàn vạn lần đừng để rơi xuống, sẽ bị nuốt…”
Đang lúc mùi này vừa bay ra, Ly Lạc vốn ở chân núi sắc mặt nhất thời đại biến, hét to với Lưu Nguyệt.
Đó chính là độc tố mà Dược Vương từng thể hiện ở Thiên Thần.
Một giọt là có thể hủy mười dặm, không còn một ngọn cỏ.
Mà bây giờ lại nhiều giống như một đầm sâu, trời ơi…
Lời Ly Lạc vừa nói ra, tất cả quần thần kinh hãi, ngay cả Âu Dương Vu Phi sắc mặt cũng thay đổi.
Mà Hiên Viên Triệt đang ở vách núi khác lại phi thân lên, bay về phía Lưu Nguyệt.
“Ta nói rồi, thần thánh sẽ không khoan thứ cho những người không biết hối cải, ngươi muốn cứu nàng, vậy thì xuống địa ngục mà cứu đi.” Thanh âm lạnh băng lại vang lên.
Cây chông treo Nạp Lan Thủy rụt lại, Nạp Lan Thủy nhất thời mất nơi chống đỡ, rơi nhanh xuống.
Lưu Nguyệt cả kinh, đây không phải là chuyện đùa, vội vàng đạp chân một cái, liền phóng lại chỗ thân hình Nạp Lan Thủy đang rơi xuống, hết sức duỗi tay ra.
Thiên Tàm Ti đã kéo dài hết cỡ rồi.
Lưu Nguyệt như con lắc lay qua, đầu ngón tay khó khăn lắm mới nắm được chéo áo Nạp Lan Thủy đang rơi xuống, nhưng không đủ để kéo cả người lên.
Đã đến đầu cuối của Thiên Tàm Ti rồi.
Trơ mắt nhìn Nạp Lan Thủy chỉ còn cách mình vài ly rơi xuống, sát ngay cạnh người nàng.
Lưu Nguyệt trong nháy mắt mắt đỏ như máu, nghiến chặt hàm răng.
Mà Nạp Lan Thủy lại cố hết sức ngẩng mặt lên, trong đôi mắt tràn ngập ý cười và yêu thương nói:
“Hãy…sống thật…tốt…con gái của ta…”
Lời vừa nói ra, người đã rơi qua khỏi phạm vi của Lưu Nguyệt, rơi xuống hắc động kia.
“Nương…” Giữa gió núi sắc nhọn, Lưu Nguyệt nhịn không nổi nữa, gào lên một tiếng.
Thiên Tàm Ti trong tay vừa thu lại, xoay người liền muốn đuổi theo Nạp Lan Thủy đang rơi xuống kia.
Âu Dương Vu Phi trên đỉnh núi và Hiên Viên Triệt đang điên cuồng đuổi chạy tới vừa thấy như vậy, trong nháy mắt tim muốn nhảy lên cổ họng, nếu cùng đuổi theo xuống…
Đột nhiên trong khoảng khắc Lưu Nguyệt muốn xoay người đuổi theo.
Trên đỉnh núi một thân ảnh bay nhanh mà đến, như tia chớp, xẹt qua người Lưu Nguyệt, một phát bắt được Nạp Lan Thủy đang rơi xuống.
Bàn tay đập lên vách núi, mượn lực mà bay ngược lên lại.
Trường bào màu bạch kim dưới ánh mặt trời, làm chói mắt tất cả mọi người.
Thân ảnh kia, thật quá quen thuộc.