Vương Phi Mười Ba Tuổi

Con mẹ nó, không vu oan được Tả tướng, làm nàng phí mất cả buổi tối tính toán, cố ý lệnh Huyết Ảnh vệ hôm nay đến đây vừa ăn cướp vừa la làng, liền bị Độc Cô Dạ ‘quang minh chính đại’ huỷ đi, còn phải tạ ơn hắn cứu giúp nữa chứ.
Chết tiệt chết tiệt!
Xem ra, nàng không còn trông cậy gì nữa, Hiên Viên Triệt đành phải tự lực cánh sinh hôm nay thôi.
Lạnh lùng gật đầu, Độc Cô Dạ phóng ngựa đi tới, cũng không nói thêm gì, một tia kiêu ngạo đắc ý cũng không có, chỉ lạnh nhạt.
Chỉ là, hai mắt hắc lam bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt, ánh sáng mặt trời qua tàng cây chiếu xuống, lưu quang tràn ngập trong mắt, đẹp đến bất khả tư nghị (bất khả tư nghị: không thể nói được gì.)
Lưu Nguyệt thấy vậy, khẽ nhướng mày, quên đi quên đi, dù sao Độc Cô Dạ cũng là một phen hảo ý, tuy rằng hảo ý thật không đúng lúc, việc hôm nay cũng đã qua.
“Khởi bẩm Bát hoàng tử, không thể đuổi theo thích khách.” Võ tướng thị vệ từ trong rừng rậm trở về, sắc mặt xấu hổ đứng trước Bát hoàng tử cùng Lưu Nguyệt.
“Các ngươi đồ nuôi phí cơm…..”
“Quên đi, với thân thủ bọn họ, các ngươi đuổi theo chỉ có chết thôi.” Bát hoàng tử còn chưa mắng xong, Lưu Nguyệt đột nhiên thản nhiên lên tiếng.
Nói đùa chứ, tất cả đều là Huyết Ảnh vệ của nàng, chỉ bằng chừng này võ tướng và thị vệ mà đuổi theo được, nàng về sẽ chặt đầu đám kia hết.
Đám võ tướng cùng thị vệ nghe vậy, nhất tề cảm kích nhìn Lưu Nguyệt.
Mà ngay sau đó, ba thị vệ của Độc Cô Dạ khi nãy đuổi theo, cũng nhất tề trở về, hướng Độc Cô Dạ lắc lắc đầu nhẹ, không ai nhận ra.
Độc Cô Dạ thấy vậy, hơi hạ mắt, liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái, trong đó có tia hiểu rõ, mà cũng có tia mờ mịt.
“Booong, Booong……” Đúng vào lúc này, âm thanh báo động đột ngột xuyên qua rừng rậm, truyền tới rất nhanh.
Bát hoàng tử vừa nghe thấy, nhất thời biến sắc, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng gặp chuyện.”
Võ tướng cùng thị vệ chung quanh cũng nhất tề biến sắc.
Lưu Nguyệt nhìn phương hướng Hiên Viên Dịch xa xa một cái, Hiên Viên Triệt chính là đi cùng với hắn, bây giờ gặp chuyện, vậy ý tứ là có người động thủ rồi.
Trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, trong lòng lại hiểu rõ, ám sát Hiên Viên Triệt, tội danh này không lớn lắm, tuy nhiên cũng đủ diệt đám Liễu hoàng hậu và Tả tướng.
Bất quá, nếu Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Dịch cùng đi một đường, ám sát Thiên Thần hoàng đế, tội danh so với ám sát Hiên Viên Triệt lớn hơn nhiều, vậy thuận tiện tung ra hư chiêu, tuỳ tiện tấn công Hiên Viên Dịch, sau đó chủ yếu tấn công Hiên Viên Triệt, chỉ cần phong phanh lộ ra một tia chứng cứ, Tả tướng sẽ vĩnh viễn không thể xoay người. (xoay người: thay đổi sự tình.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui