Vương Phi Mười Ba Tuổi

Nhướng mày, Lưu Nguyệt nhất thời buông Hiên Viên Triệt vừa bám vào được vách núi, đế hài (đế giày) dày dưới chân, đột nhiên lòi ra một lưỡi dao mỏng manh sắc bén, cắm sâu vào vách núi, cổ tay vung lên, tàm ti rút lại vào tay.
“Con nhóc quỷ sứ này, trên người rốt cục còn giấu bao nhiêu thứ loạn thất bát tao (loạn thất bát tao: tầm xàm ba láp ^^) như vậy nữa hả?” Dùng kiếm chống đỡ, Hiên Viên Triệt nhìn động tác của Lưu Nguyệt, nhất thời nhướng mày, nhìn nàng, nhếch miệng nói.
Tiểu Vương phi của hắn, hằng ngày nhìn thật bình thường, nhưng mỗi khi tới thời điểm mấu chốt thì cả người đều là vũ khí.
“Đây là tiền cược cho tính mạng đó.” Lưu Nguyệt cực kỳ tự nhiên trả lời.
Hiên Viên Triệt nghe vậy hơi nhíu mày, cũng không định đi hỏi Mộ Dung tướng quân phủ, liệu có cần phải trang bị chỉnh tề cả người như vậy để giữ mạng hay không, lập tức vươn tay hướng Lưu Nguyệt, nói: “Đi nào.”
“Ta cõng chàng.” Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt, trầm giọng nói.

Một chưởng trên vách núi kia, Hiên Viên Triệt đã bị trúng độc, giờ phải vận dụng nội lực, sẽ không tốt lắm. Nàng cõng hắn, tuy chậm một chút, nhưng tuyệt đối có thể khiến hai người an toàn hạ xuống mặt đất.
Hiên Viên Triệt nghe vậy, chậm rãi nở nụ cười, thân thế rướn lên cầm lấy tay Lưu Nguyệt, khẽ thầm cười bên tai: “Ta còn chưa có vô dụng đến mức đó, đi theo ta.”
Một tay ôm chặt Lưu Nguyệt, trường kiếm rút ra, Hiên Viên Triệt ôm nàng thả người rơi xuống, chân đạp liên tục vào vách núi đá lởm chởm, từ từ phi thân xuống.
Vạt áo đỏ sậm phất phới, như một hắc ưng tung hoàng trời đất.
Nghênh đón gió thổi, tóc đen tung bay.

Lưu Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy, biết khinh công thật tiện lợi, nếu nàng cũng có thể luyện khinh công đến trình độ như Hiên Viên Triệt, thì thật là tuyệt vời.
Một thân nhẹ nhàng, Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt đứng vững tại chân núi.
Ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, lúc này chỉ còn một điểm nho nhỏ mờ mờ khuất sau làn mây.
Lưu Nguyệt nhướng mày, quả nhiên nhanh hơn nàng nhiều, lòng nghĩ vậy, tay liền cầm lấy tay hiên viên viên triệt, màu đen, toàn bộ cánh tay đã chuyển sang màu đen.
Ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hiên Viên Triệt, đôi môi vốn đỏ mọng giờ cũng tái đi, hơi chuyển đen, đây là do liều mạng dùng nội lực sau cú chưởng kia.
“Không chết được.” Hiên Viên Triệt thấy vậy, khẽ cười với Lưu Nguyệt một cái.
Lưu Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt, một mũi kim chừng lóng tay đâm vào đầu ngón tay hắn, chỉ thấy một dòng máu đen đặc chảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận