Vương Phi Mười Ba Tuổi

“Ăn cái này.” Lưu Nguyệt thấy vậy, tay lấy một viên thuốc màu trắng bên hông, đưa tới miệng Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nhìn mắt Lưu Nguyệt, dù nàng không nói nhiều nhưng bên trong đầy lo lắng, lập tức hé miệng nuốt viên thuốc, chẳng cần biết nó là giải dược hay độc dược, khoanh chân ngồi tại chỗ, cười nói với Lưu Nguyệt: “Cho ta nửa canh giờ.” (1 canh giờ = 2 tiếng)
Chừng này độc hắn không để vào trong mắt, nhưng hắn không muốn khiến Lưu Nguyệt lo lắng.
Lưu Nguyệt thấy vậy, cũng không nói nhiều, cầm lấy trường kiếm trong tay Hiên Viên Triệt, cũng ngồi xuống bên cạnh, thủ hộ cho hắn bức độc.
Mấy bụi cỏ ở đây, cái nào cái nấy cao gần bằng người, hai người ngồi xuống, nhìn từ xa như không có ai, chỉ có cỏ dại trải dài tít tắp.
Không gian tràn ngập hơi thở thơm mát của thiên nhiên, trời thật xanh, mây trắng trôi lửng lờ, hôm nay thời tiết thật đẹp.
Lưu Nguyệt ôm trường kiếm ngồi bên người Hiên Viên Triệt, nhìn máu đen từ trên đầu ngón tay hắn từng giọt từng giọt chảy ra, cả người không nhúc nhích, như một pho tượng đá.
“Rắc.” Một tiếng động rất nhỏ, con rắn xanh biếc nhỏ xíu, nhìn lướt qua rất khó thấy, đã bị mũi kiếm đâm dính trên mặt đất, cả người giãy đành đạch, rồi ngưng hẳn.
Mũi kiếm rút lên, trở về, vô thanh vô tức.
Một chút cũng không quấy rầy đến Hiên Viên Triệt đang bức độc kế bên.
Vẫn ngồi như một pho tượng, Lưu Nguyệt chống cằm quan sát Hiên Viên Triệt, thật là đẹp mắt, càng nhìn càng thấy đẹp, thực thích.
“Vèo.” Một tiếng chạy qua rất nhỏ, Lưu Nguyệt vốn trầm tĩnh như một pho tượng, đột nhiên tai khẽ động, hai mắt đang nhìn Hiên Viên Triệt quan sát bốn phía.
Ngoài tiếng gió thổi qua bụi cỏ, không còn thanh âm nào khác, thực tĩnh, thực tĩnh lặng.
Hai mắt hơi nheo lại, Lưu Nguyệt cầm trường kiếm lên, trong mắt hiện tia huyết tinh, đây không phải tiếng gió, chung quanh có người.
Cái loại hơi thở này, không lừa được nàng.
Khoé miệng chậm rãi mỉm cười, một nụ cười thiết huyết máu tanh nở rộ, năm mười tuổi, nàng đã xưng vương trong rừng rậm Amazon rồi, cả vùng toàn cỏ dại này, chính là địa bàn thân thuộc của nàng, dám tại đây dùng chiêu đó đùa với nàng à.
Thân hình lặn yên không một tiếng động rời đi, Lưu Nguyệt như một con báo, lặng lẽ, chậm rãi, không một tiếng động dần biến mất trong bụi cỏ cao ngất.
Không thể để cho những người này tới gần Hiên Viên Triệt, nếu dám quấy rầy hắn bức độc, dù cho các ngươi toàn bộ xuống địa ngục hết, ta cũng không hết giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui