Tác giả: Bỉ Mạt Nhan
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Trạng thái: Đang ra
Số chương: 38
Tần suất cập nhật: 3 giờ/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Trích đoạn:
-Phương Bắc gặp đợt hạn hán lớn, hai năm trời không mọc nổi một ngọn cỏ.
Bắc Vương không nỡ nhìn dân chúng lầm than, đành ra ngoài vay mượn lương thực nơi khác, còn thu xếp cho người già và trẻ nhỏ tạm trú trong phủ.
Nào ngờ nạn dân xảo nhân lúc vương gia đi vắng cướp hết lương thực dự trữ, mấy người còn lại trong phủ đành ăn chút cơm thừa canh cặn để sống qua ngày.
Bắc vương phi bị mấy bà vú bỏ đói đến chết, thi thể vẫn ở trong khuê phòng, mọi người định bụng chờ vương gia quay về mới báo tin.
…
Giản Ninh lẳng lặng mở mắt ra, bên tai nghe tiếng con gái khóc nỉ non, quay ra nhìn thì thấy đó là một cô bé mặc bộ quần áo rách rưới.
Cô bé mặt mày vàng vọt, hiển nhiên là không được ăn uống đầy đủ.
“Cô khóc cái gì?”
Cô vừa mở miệng mới thấy cổ họng đau rát, giọng nói khản đặc, khó chịu nhất là cơn đói cồn cào trong bụng…
Chết tiệt, đói quá…
Cô bé kia giật nảy mình, tiếng khóc ngưng bặt, vươn tay thử sờ mặt Giản Ninh, đến khi xác nhận mình sờ vào vật còn sống mới lao bổ vào lòng Giản Ninh gào lên: “Vương phi, người còn sống, người vẫn còn sống…”
sstruyen mời các bạn đọc tiếp..
Tác giả : Bỉ Mạt Nhan
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Trạng thái: Đang ra
Số chương: 38
Tần suất cập nhật: 3 giờ/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Trích đoạn:
-Phương Bắc gặp đợt hạn hán lớn, hai năm trời không mọc nổi một ngọn cỏ.
Bắc Vương không nỡ nhìn dân chúng lầm than, đành ra ngoài vay mượn lương thực nơi khác, còn thu xếp cho người già và trẻ nhỏ tạm trú trong phủ.
Nào ngờ nạn dân xảo... quyệt, nhân lúc vương gia đi vắng cướp hết lương thực dự trữ, mấy người còn lại trong phủ đành ăn chút cơm thừa canh cặn để sống qua ngày.
Bắc vương phi bị mấy bà vú bỏ đói đến chết, thi thể vẫn ở trong khuê phòng, mọi người định bụng chờ vương gia quay về mới báo tin.
…
Giản Ninh lẳng lặng mở mắt ra, bên tai nghe tiếng con gái khóc nỉ non, quay ra nhìn thì thấy đó là một cô bé mặc bộ quần áo rách rưới.
Cô bé mặt mày vàng vọt, hiển nhiên là không được ăn uống đầy đủ.
“Cô khóc cái gì?”
Cô vừa mở miệng mới thấy cổ họng đau rát, giọng nói khản đặc, khó chịu nhất là cơn đói cồn cào trong bụng…
Chết tiệt, đói quá…
Cô bé kia giật nảy mình, tiếng khóc ngưng bặt, vươn tay thử sờ mặt Giản Ninh, đến khi xác nhận mình sờ vào vật còn sống mới lao bổ vào lòng Giản Ninh gào lên: “Vương phi, người còn sống, người vẫn còn sống…”
sstruyen mời các bạn đọc tiếp..