Vương Phi Muốn Soán Ngôi


Chương 01: Sống lại cho người đem Hoàng Hậu an tángEdit: Cá Mực 99 Mùa đông Thiên Cơ năm thứ 23, thời gian trận đại tuyết rơi kéo dài đã nhiều ngày, gió lạnh thấu xương khiến cho mọi thứ đóng băng.

Ngoài điện Thần Tinh, một thân ảnh nhỏ bé trên người mặc y phục màu trắng mặt hướng về phương Bắc đứng dưới tàng cây cổ thụ đã gần một canh giờ, bông tuyết màu trắng rơi trên vai nàng đã ngưng tụ lại thành một tầng băng tuyết mỏng, dung nhan xinh đẹp không son phấn lộ ra vẻ xanh xao thấy rõ.

Hành lang dài trong viện cách đó không xa có một tiểu cung nữ hơn mười tuổi nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé đang đứng dưới tàng cây cổ thụ, trải qua nhiều lần do dự vẫn quyết định thu hồi ánh mắt, bước chân đuổi theo các cung nữ đang đi phía trước, trong lòng thầm nói: "Hoàng Hậu nương nương, không phải nô tỳ không nhớ người đã đối tốt với nô tỳ như thế nào, nhưng thế sự thật sự là gian khổ, mong người bảo trọng thân thể thật tốt." Bông tuyết hỗn độn rơi xuống càng lúc càng lớn, Lâm Chỉ trong mắt nhìn về phương Bắc, nhưng bức tường cung điện cao đã ngăn cách hết tầm mắt, nàng không nhìn thấy được phụ mẫu cũng không nhìn thấy được hai ca ca của nàng, nước mắt nóng nóng hổi từ trong hốc mắt chảy ra, suy nghĩ cũng theo gió bay đi.

Lâm gia cả đời trung thành, chinh chiến sa trường vào sinh ra tử mấy chục năm, thu phục tây nam bình định Mạc Bắc, trên không thẹn với trời dưới không thẹn với dân chúng thiên hạ, nhưng hiện tại lại rơi vào kết cục thê lương nhà tan cửa nát, trong lòng Lâm Chỉ có oán nhưng càng nhiều hơn không cam lòng cùng hối hận, thì ra ngay từ đầu nàng đã sai lầm, nàng không nên vào cung lại càng không nên vọng tưởng chính mình có thể phụ tá người ngu ngốc trở thành một Hoàng Đế sáng suốt.

Một ngụm máu phun ra, màu đỏ tươi chói ngất giữa nền đất tuyết trắng xóa, nữa tháng trước Lâm Chỉ nhận được tin nhị ca của nàng Lâm Chiến gặp chuyện không may, có lẽ do huynh muội song sinh, khiến cho trái tim nàng ngày càng đau thắt nghiêm trọng, thân thể Lâm Chỉ cũng ngày càng sa sút, hiện tại đã là sức cùng lực kiệt, giữa những bông tuyết tung bay kia nàng tựa hồ nhìn thấy phụ mẫu cùng các ca ca đang vẫy gọi nàng, Lâm Chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại ngã xuống trên nền đất tuyết, cuối cùng nàng có thể không cần phải cố sức một mình nữa rồi —— "Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, các ngươi đi chậm một chút, Chỉ nhi xuống tìm các ngươi đây." Cái lạnh rét buốt thấu xương như muốn nuốt chửng nàng, Lâm Chỉ biết mình đã chết rồi, chỉ còn sót lại một tia ý thức cuối cùng có thể trong lát nữa sẽ theo thân thể mình cùng biến mất vĩnh viễn, nàng nhìn thân thể chính mính nằm trên nền đất tuyết trắng xóa không người quan tâm, trừ bỏ cái lạnh thì không còn một tia cảm xúc nào, Phượng Tê cung to như vậy mà hiện tại đến một cung nữ cũng tìm không thấy, có lẽ tất cả mọi người vội vàng tới chỗ Triệu quý phi bày tỏ lòng trung thành đi.

Không biết qua bao lâu, một trận tiếng bước chân đánh vỡ sự yên tĩnh của Phượng Tê cung, Lâm Chỉ nghe tiếng quay lại, chỉ thấy vài tên mặc hắc y được huấn luyện nghiêm chỉnh dẫn đầu đi vào, đi sau cùng là một nam tử với y phục nguyệt sắc cùng khuôn mặt tuấn mỹ vô song, trong lúc giơ tay nhấc chân tự nhiện lộ ra phong thái đặc biệt phong lưu, đến khi thấy rõ người tới Lâm Chỉ càng thêm nghi hoặc, đây không phải là vị Thành Vương Ngụy Trạc như lời đồn quyền lực có thể làm nghiêng đổ triều đình vô tâm vô tình sao, trước kia nàng có gặp qua Ngụy Trạc vài lần cũng không có qua lại giao hảo gì, không biết hiện tại hắn đến Phượng Tê cung có chuyện gì? Đến khi Ngụy Trạc đi vào trong viện nhìn thấy người nằm dưới tàng cây cổ thụ kia có chút ngoài ý muốn, một người trong đoàn người hắc y đến gần thân thể Lâm Chỉ đưa tay qua dò hơi thở của nàng, lập tức đứng dậy báo với Ngụy Trạc: "Vương gia, Hoàng Hậu nương nương đã ngừng thở." Ánh mắt Ngụy Trạc dừng lại trên khuôn mặt không còn chút huyết sắc kia, khẽ thở dài một tiếng: "Đáng thương cho Lâm gia một đời trung thành vốn không nên rơi vào kết quả như này, an bài người đem Hoàng Hậu an táng long trọng." Ý thức của Lâm Chỉ đã rất yếu, giờ phút này nàng muốn cố gắng nhìn rõ biểu cảm trên mặt Ngụy Trạc, hiện giờ Lâm gia tiếng xấu người người đều chê cười xa lánh, nàng thật không rõ vì sao người được đồn đại vô tâm vô tình như Ngụy Trạc lại là người duy nhất vì Lâm gia lên tiếng, nhưng không đợi nàng biết rõ lý do, chút ý thức còn sót lại đã tan biến, Lâm Chỉ đã chìm sâu vào trong bóng tối vô tận.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, Lâm Chỉ chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu, nhìn thấy tấm màn mỏng trên đầu, trong lúc nhất thời không phân biệt được là ảo hay thực.

Xốc chăn mỏng lên đứng dậy, Lâm Chỉ nhìn khắp bốn phía, nơi này rõ ràng là khuê phòng trong viện nàng ở trong thành Nhật Quang, quay đầu nhìn về chiếc giường lớn làm bằng gỗ trầm hương, Lâm Chỉ vươn tay mở ra ngăn ẩn ở đầu giường, bên trong ngăn ẩn có một búp bê thụy thú cũ kỹ đang nằm lặng lẽ hướng nàng cười, Lâm Chỉ cầm con búp bê kia khóe miệng không tự giác khẽ nhếch lên, năm đó khi nàng vào cung, lại quên đem theo món đồ chơi này, còn vì thế buồn chán một thời gian, không nghĩ tới bây giờ còn có thể nhìn thấy.

Cầm con rối thụy thú trên tay, trong lòng Lâm Chỉ càng thêm nghi hoặc, lúc này suy nghĩ của nàng có chút hỗn loạn, nàng rõ ràng đã chết ở trong hoàng cung kia, nhưng bây giờ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Trước cửa phòng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lâm Chỉ theo bản năng đi tới bên giường không dấu vết duỗi tay cầm chủy thủ được giấu dưới cái đệm cảnh giác nhìn về phía cửa, trong nháy mắt, cửa phòng bị đẩy ra, một tiểu nha đầu mặc váy xanh biếc đang đi đến, nhìn thấy Lâm Chỉ đứng bên giường liền kinh ngạc, hỏi: "Tiểu thư người đã thức dậy? Tối qua người ngủ trễ, sao buổi sáng người không ngủ nhiều hơn một chút?" Nhìn thấy người tới là ai, Lâm Chỉ tay cầm chủy thủ thả lỏng, cười nói: "Khi đã tỉnh rồi ta liền ngủ không được nữa." Tiểu nha đầu này chính là nha hoàn thân cận của nàng Kiêm Hà, ngày đó ở trong cung nhận được tin dữ của phụ thân cùng hai ca ca, Lâm Chỉ lo lắng một mình nàng ở trong cung không thể bảo vệ được cho Kiêm Hà, liền tìm cái cớ đuổi nàng về thành Thiên Quang, nghĩ đến sau này khi biết mình đã chết, không biết Kiêm Hà đã khóc thành dáng vẻ gì.

Lâm Chỉ dừng ánh mắt trên người Kiêm Hà, tuổi của người trước mắt mình so với khi từ biệt ở trong cung trẻ hơn rất nhiều, Lâm Chỉ vô thức đi đến bên cạnh gương đồng, trong gương phản chiếu dáng vẻ bản thân chính mình của mấy năm trước một bộ dáng trong khiết vô ưu vô lo.

Kiêm Hà thấy Lâm Chỉ ngồi xuống trước gương cho rằng tiểu thư muốn trang điểm, lập tức nói: "Nô tỳ đi múc nước cho người rửa mặt trang điểm." Nói xong liền xoay người bước nhanh ra cửa.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Kiêm Hà, Lâm Chỉ cười nói: "Ngươi đi chậm một chút, đã là một cô nương lớn có thể lập gia đình rồi, sao còn vội vàng hấp tấp như thế." Kiêm Hà dừng chân lại, quay đầu ngại ngùng nói: "Tiểu thư, người lại trêu đùa nô tỳ, nô tỳ chỉ mới mười lăm tuổi mới không cần lập gia đình đâu!" Lâm Chỉ che miệng cười khẽ ngừng trêu Kiêm Hà: "Đi múc nước đi, đi chậm một chút." Kiêm Hà vừa ra khỏi phòng, Lâm Chỉ liền thu lại nụ cười trên môi, Kiêm Hà năm nay mười lăm, vậy mình đã sống trở lại về ba năm trước, ánh mắt một lần nữa dừng trên dung nhan trong chiếc gương đồng kia, đưa tay khẽ vuốt lông mày và hai bên má, Lâm Chỉ nhắm mắt lại để che giấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt mình, đầu ngón tay khẽ run lên vì kích động, nàng đã trở về lại năm mười bảy tuổi khi tất cả mọi việc đều chưa xảy ra, hiện tại nàng có thể đảo ngược hết tất cả bi kịch? Mở mắt ra, nơi đáy mắt nàng vẻ do dự cùng rối rắm đã biến mất, người trong gương xuất hiện ánh mắt kiên định và vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng Lâm Chỉ hơi nhếch lên, dung nhan vốn đã diễm lễ lại thêm niềm tin nhất định có thể của mình mà phá lệ thêm chói mắt, nếu ông trời đã cho nàng cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, như vậy tất cả những người đã mắc nợ Lâm gia nàng sẽ tự tay đòi lại.------------------------------------Đôi lời từ edit: Lần đầu edit truyện, mọi người đọc có sai sót hãy nhắn cho mình nhé, có thòi gian mình sẽ xem và sửa lại một lần luôn.

Xiexie (~^o^~).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui