Vương Phi Muốn Soán Ngôi


Edit: Cá Mực 99Lâm Chỉ cũng không được tự nhiên giống như Thẩm Âm Nhân, nàng còn đang lo không có cơ hội tiến tới để hiểu biết về vị Thành vương này, lúc này cơ hội liền đưa tới cửa, thế nhưng vừa rồi Thẩm Dụ nói Thành vương không phải người ngoài, nàng cũng không biết Nhị biểu huynh cùng Thành vương lại có quan hệ thân thiết như vậy.

Thẩm Dụ cùng Lâm Chỉ nói chút chuyện phiếm, lại hỏi Lâm Như Mộ hôm nay sẽ đến hay không, thời gian uống xong một chén trà nhỏ, Thẩm Dụ liền chịu không nổi ánh mắt giết người từ tiểu muội muội nhà mình, mở miệng đề nghị: "Bên ngoài náo nhiệt như vậy, chúng ta cũng đừng một mực ở trong phòng ngồi không, đi ra xem một chút náo nhiệt như thế nào?"Thẩm Âm Nhân lập tức phụ họa nói: "Được a.

"Lâm Chỉ cũng gật gật đầu, ngược lại nhìn về phía Ngụy Trạc hỏi: "Thành vương điện hạ cùng đi chứ?"Ngụy Trạc nguyên bản đối với mấy cái hoạt động này không có quá nhiều hứng thú, nhưng nhìn thấy bộ dáng Lâm Chỉ liếc nhìn hắn trong mắt sáng lên đầy vẻ mong đợi, hắn chậm rãi mở miệng: "Được.

"Thẩm Dụ cùng Ngụy Trạc đi ở phía trước, Lâm Chỉ cùng Thẩm Âm Nhân đi theo phía sau bọn họ ra cửa, Thẩm Âm Nhân cố ý đi chậm lại, vẻ mặt không tin được mà nhỏ giọng chất vấn: "Ngươi thế nhưng mời Thành vương cùng đi, ngươi còn nói ngươi thấy không thích bộ dáng của hắn!""Đừng nói bừa, ta thật không có.

" Lâm Chỉ vô lực phản bác, lại tiếp tục hạ giọng nói: "Chốc lát nữa ta muốn cùng Thành vương nói riêng mấy câu, ngươi giúp ta một chút.

"Nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp của Lâm Chỉ hướng mình chớp chớp, Thẩm Âm Nhân tràn đầy đau lòng, biểu tỷ nàng xinh đẹp lợi hại như vậy, thế nào liền muốn bắt lấy cái cây đại thụ đáng sợ là Thành vương a?Bốn người đi ra Vọng Vân Các, Thẩm Âm Nhân đột nhiên giữ nhị ca nàng lại nói: "Nhị ca, ngươi đi theo giúp ta một chút, một cái bông tai của ta hình như rơi ở trong phòng.

"Thẩm Dụ nhìn thấy bông tai Thẩm Âm Nhân quả thật chỉ còn lại một bên, vật tư mật như thế rơi ở bên ngoài quả thật không thích hợp, liền tùy ý Thẩm Âm Nhân lôi kéo một lần nữa vào Vọng Vân Các, trong chớp mắt ngoài cửa hành lang dài chỉ còn lại hai người Ngụy Trạc và Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ ngẩng đầu nhìn Ngụy Trạc, có chút lúng túng mở miệng nói: "Lúc trước không biết thân phận điện hạ, có chỗ thất lễ mong rằng điện hạ chớ trách.

"Ngụy Trạc trong thanh âm có chút quen thuộc có chút xa cách, "Không sao, Tam tiểu thư không cần để ở trong lòng.

"Ngụy Trạc mặc dù đứng ở kế bên, nhưng mà cảm giác lạnh nhạt quanh người hắn lại làm cho Lâm Chỉ cảm giác hai bọn họ cách xa ngàn dậm, Lâm Chỉ nhìn Ngụy Trạc có chút mất tự nhiên dời đi ánh mắt, một bộ còn có lời muốn nói nhưng lại không tiện mở miệng.

Ngụy Trạc cho tới bây giờ đều không phải người nói nhiều, trong ngày thường cảnh tượng như thế này hắn tất nhiên không trực tiếp bắt chuyện trước, thế nhưng hôm nay lại ma xui quỷ khiến hắn nghe được thanh âm của mình vang lên: "Tam tiểu thư có chuyện gì cứ nói đừng ngại?"Nghe thấy vậy, Lâm Chỉ ngẩng đầu ánh mắt nhìn về phía Ngụy Trạc, nàng thanh âm khẽ dịu dàng, hỏi: "Ta cùng với điện hạ hiện giờ có tính là quen biết không?"Ngụy Trạc đờ người ra theo bản năng nghĩ gật đầu, nhưng chợt nhớ tới ngày ấy ở ngoài nhã gian Yên Vũ lâu nghe thấy Lâm Chỉ cùng Giang Văn Bạch trò chuyện vui vẻ, vì thế hắn nói: "Ngày đó nghe thấy Tam tiểu thư cứu giúp Văn Bạch, hiện giờ lại nhiều lần cùng Tam tiểu thư gặp gỡ, tất nhiên cũng tính quen biết.

"Lâm Chỉ không nghĩ tới Ngụy Trạc sẽ chủ động đề cập đến Giang Văn Bạch, không khỏi cười đùa nói: "Ngày ấy ở ngoài thành Vu Châu nếu ta biết được Giang lão bản là người của điện hạ, tất nhiên sẽ giúp hắn đem miệng vết thương băng bó cẩn thận hơn một chút.

"Tuy rằng lời này rất dễ dàng bị xuyên tạc thành lựa lời nói cố ý lấy lòng Thành vương, bất quá Lâm Chỉ ngữ điệu nhẹ nhàng miệng hơi cười, biểu cảm trong sáng và thuần khiết lại không chút nào làm lòng người sinh ra phản cảm cùng hiểu lầm.

Ngụy Trạc thậm chí không tự giác được mỉm cười, trong thanh âm mang theo khoảng cách cũng thoáng nhạt đi một chút, "Tam tiểu thư ngày sau nếu rảnh có thể đi Yên Vũ lâu uống trà.

"Lâm Chỉ khẽ cười nói: "Ta mấy ngày trước đã tới đấy, chỉ tiếc ngày ấy quá vội không thể gặp gỡ điện hạ, nhưng trà mật hoa của Giang lão bản thật ra rất ngon điện hạ về sau cũng có thể nếm thử.

"Ngụy Trạc khẽ vuốt cằm, "Ân.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui