Vương Phi Muốn Soán Ngôi


Edit: Cá Mực 99Mặc dù cách xe ngựa, nhưng tiếng khen ngợi từ dân chúng hai bên đường vây xem truyền vào bên trong xe không ít, trong xe ngựa Kiêm Hà nhịn không được xúc động nói: "Dân chúng ở đế đô này rất nhiệt tình, năm rồi trở về thăm người thân cũng không gặp được cảnh náo nhiệt như vậy."Lâm Chỉ tựa vào trên nệm êm, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp lại giống như che giấu không muốn ai biết sự tình ở bên trong, nàng nói: "Cho dù chỉ là hư danh, ngươi không đi tranh thủ cũng không có người sẽ chủ động dâng lên cho ngươi."Kiêm Hà cái hiểu cái không nhìn tiểu thư nhà nàng, tò mò hỏi: "Tiểu thư, người trở về đế đô cũng không có chút mất hứng?"Lâm Chỉ thấy bộ dáng lo lắng của Kiêm Hà, bật cười, "Không hề không vui, chỉ là có chút tiếc nuối thôi." Vốn nàng còn tưởng rằng có thể ở trong thành Nhật Quang cùng cha mẹ trải qua một thời gian lâu chút.Kiêm Hà cũng không hiểu rõ lời tiểu thư nhà nàng có việc gì tiếc nuối, chỉ có thể an tĩnh hầu ở bên người Lâm Chỉ không nhiều lời nữa.Xe ngựa rất nhanh liền lái vào ngõ Tử Quy dừng ở cửa phủ An Định Hầu, Bạch Lộ cùng Lâm Niệm An được phái đi và đoàn người hầu tôi tớ từ Thẩm phủ an bài đưa qua sớm đã đứng chờ ở trước cửa.Lâm Chỉ xuống xe ngựa ngẩng đầu nhìn tấm bảng tên bốn chữ phủ An Định Hầu này, chợt cảm thấy như cách một thế hệ, ở kiếp trước sau khi nhị ca chết trận Ngụy Lân liền hạ chỉ trực tiếp chém hết người trong phủ đệ này, nàng ở trong cung cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thê lương rách nát ấy, hiện giờ người nhà vẫn khỏe mạnh sống tốt, nàng trừ bỏ việc phải bảo vệ thật tốt nơi đây thì còn cầu gì hơn a?Đi theo Lâm Như Mộ đi vào Hầu phủ, bên trong phủ tất nhiên đã được chuẩn bị dọn dẹp sạch sẽ trước, sân trước sạch sẽ tao nhã chằng chịt hoa cỏ sinh khí dạt dào, Lâm Như Mộ quay đầu nhìn Lâm Chỉ nói: "Đi đường mệt mỏi, hôm nay muội trước nghỉ ngơi thật tốt một phen, sáng sớm ngày mai cùng ta đi vấn an ngoại tổ phụ."Lâm Chỉ gật đầu đáp ứng, cùng Lâm Như Mộ nói chút chuyện xong liền dẫn Bạch Lộ Kiêm Hà đi về viện Ánh Nguyệt Trai của mình trước, trong Ánh Nguyệt Trai ở giữa viện có một mảnh hồ sen rất rộng, trong ao trừ bỏ hoa sen cá chép, mỗi khi gặp trăng tròn trong ao sẽ xuất hiện ảnh ngược của trăng tròn như bức tranh hấp dẫn lòng người, cũng vì vậy viện này được gọi là Ánh Nguyệt Trai.Đi vào phòng, Lâm Chỉ thay đổi một thân y phục thoải mái đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, bỗng nhiên thấy búp bê Tiểu Thụy được Kiêm Hà lấy ra đặt ở trên giường, Lâm Chỉ đứng dậy cầm nó lên, nặn nặn cái lỗ tai tròn trịa của nó khiến tâm trạng cũng không tệ, lại nghĩ đến vừa rồi ở trên phố đối mặt với ánh mắt xa lạ từ Ngụy Trạc, nàng đột nhiên bắt đầu có chút chờ mong tương lai ở đế đô.Hôm sau trời vừa sáng, Lâm Chỉ liền theo Lâm Như Mộ cùng nhau đi Thẩm phủ vấn an ngoài tổ phụ ngoại tổ mẫu còn có hai vị cữu cữu, Thẩm thái phó mặc dù đã gần bảy mươi tuổi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, cùng lão phu nhân sáng sớm liền vô cùng cao hứng ở trong phủ chờ hai đứa cháu ngoại đến.Sau khi hành lễ vấn an với trưởng bối, Thẩm thái phó cùng hai vị cữu cữu giữ lại Lâm Như Mộ nói chuyện, còn Lâm Chỉ liền theo Thẩm lão phu nhân đi hậu viện, Thẩm lão phu nhân lôi kéo Lâm Chỉ ngồi ở bên cạnh mình, phân phó hạ nhân đem điểm tâm và trái cây đã chuẩn bị tốt toàn bộ bưng lên, từ ái nhìn Lâm Chỉ, không khỏi xúc động nói: "Năm đó cha mẹ con mang theo các con đi thành Nhật Quang lúc đó Như Mộ sáu tuổi, con cùng Chiến nhi mới vừa ba tuổi, hiện giờ cuối cùng đã trở về hai đứa, ta rốt cục có thể an tâm một ít."Lâm Chỉ lập tức cười nói: "Ngoại tổ mẫu, về sau con cùng đại ca liền có thể thường xuyên đến thăm người.""Ta cũng không dám trông đợi vào a." Thẩm lão phu nhân cười ha hả, "Như Mộ nếu đã trở lại nhất định phải vào triều làm quan, lấy tư chất của Như Mộ về sau nói không chừng so với hai cữu cữu của hắn còn muốn cao hơn, đợi đến sang năm con cũng nên lập gia đình, ngoại tổ mẫu cũng không giữ được con bên cạnh thời gian dài."Triều đại phàm nam tử đủ hai mươi, nữ tử tròn mười tám, đều có thể lập gia đình, Lâm Chỉ năm nay mười bảy, qua năm sau liền đến tuổi lập gia đình.Lâm Chỉ lôi kéo ngoại tổ mẫu làm nũng nói: "Chỉ cần người sống lâu trăm tuổi, tất nhiên có thể giữ con ở bên thời gian rất lâu."Thẩm lão phu nhân bị Lâm Chỉ chọc cho cười ra tiếng, "Hảo hảo, ngoại tổ mẫu nhất định sống lâu vài năm cùng tiểu Chỉ nhi nhà ta." Thẩm lão phu nhân lại nói, "Mẫu thân ngươi không ở trong đế đô, nhưng có một số việc không thể chậm trễ, mấy ngày nữa ta để cho hai vị thẩm thẩm con hảo hảo xem xét vài vị nam tử thích hợp, sau khi sang năm tiểu Chỉ nhi nhà ta nên tìm người tốt lập gia đình."Lâm Chỉ vội nói: "Người vẫn là để hai vị thẩm thẩm trước tiên an bài cho đại ca đi, con còn nhỏ không nóng vội đâu."Thẩm lão phu nhân tiếp tục cười ha hả nói: "Con cùng Như Mộ một người cũng không thể thiếu, trước sau hai vị thẩm thẩm con cũng không có việc gì làm, để cho các nàng cùng nhau an bài cho hai đứa con."Lâm Chỉ: ".

.

.

.

.

."--------------------------------------------------------------------------------------Lúc này edit xem lại, thì thấy chỉ có 114 chương TToTT, nên mọi người đừng quan tâm tới 135 chương edit ghi nhé, chắc hoa mắt đếm nhầm rồi đó ^^..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui