Mộ Dung Phong không cảm thấy buồn ngủ, đi ngang qua cửa phòng của Vụ phó tưởng thì thấy phó tướng cũng chưa ngủ, hơn nữa hắn đang đắm mình dưới ánh trăng ở trong sân.
Mộ Dung Phong bước tới và ngồi xuống.
Vụ phó tướng cười haha: “Ta đang định đi tìm vương gia để nói chuyện, ngày mai ta muốn trở về doanh trại”.
“Không được” Mộ Dung Phong lập tức từ chối: “Điều kiện trong doanh trại không tốt bằng ở đây”
“Ở trong doanh trại thì đỡ lo hơn” Vụ phó tướng cau mày và nói.
Nữ quyến trong phủ của ngài bạo phát điên cuồng, cũng không bỏ qua cho một người đang bệnh tật sống dở chết dở như ta.
Nếu như còn ở lại nữa thì sẽ chết sớm mất.
Đương nhiên là Mộ Dung Phong hiểu được suy nghĩ của hắn: “Yên tâm đi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa”.
Vụ phó tướng nhe răng: “Không hẳn đâu, ta nghe nói cô nương tên Tri Thu kia rất được sủng ái.
Vương gia, ngài không thèm để ý đến hai vị phu nhân một cách đàng hoàng mà lại đi cưng chiều một mình cô ta.
Không thể tránh khỏi việc có người liều mạng noi theo.
Ta thấy thủ đoạn này còn mạnh mẽ hơn cả những cô nương người Miêu ở Nam Chiếu”
Trong lòng của Mộ Dung Phong hừ một tiếng, tất nhiên hắn không thể nói cho Vụ phó tướng biết hắn đang đánh cược với Lãnh Băng Cơ, cố ý làm như vậy để cho nàng xem.
Trong hai đêm này, Tri Thu quỳ gối bên giường và quạt giúp hắn, đầu gối cũng sắp hỏng rồi.
Đột nhiên hắn nhìn về phía Vụ phó tướng: “Không phải lúc đó người hôn mê sao? Ngươi biết cái gì rồi?”
Vụ phó tướng nhận ra mình lỡ lời, hắn cười nói: “Đoán, là đoán thôi.”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Mộ Dung Phong hơi nheo, mang theo một tia nguy hiểm: “Đoán sao? Ngươi có chắc là không nói dối không?”
Vụ phó tướng bị sự uy quyền của hắn áp bức, nên chỉ có thể nói ra sự thật: “Ừm, khi vương phi tới gặp ta, nhìn thấy Trị Thu cầm đàn ngọc, cho nên đã nhắc nhở ta rằng mục đích của nàng không đơn giản và đưa thanh tâm hoàn cho ta”
“Điều đó có nghĩa là người không bị hôn mê?”
Vụ phó tướng vội vàng xua tay: “Ta thề, lúc tiểu mỹ nhân của ngươi cởi quần áo để dụ dỗ ngươi, ta thật sự không có nhìn thấy.
Nếu ngài muốn đem cái nồi này úp lên đầu ta thì ta thà chết chứ không chịu khuất phục”.
“Có phải là Lãnh Băng Nguyệt giở trò hay không?”
“Chắc chắn tám chín phần, bởi vì Triệu ma ma không có năng lực để cho thị vệ trong sân của ta làm theo chỉ thị của bà ta”
Mộ Dung Phong không có đáp lời mà im lặng, ánh mắt lóe lên: “Lão Vu, ta hỏi người một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Ngươi nói xem người đã bao giờ trải nghiệm chuyện như thế này chưa.
Đó là trong lòng người nhớ nhung một thứ gì đó, chẳng hạn như một món ăn ngon, lấp đầy toàn bộ trí nhớ của ngươi.
Sau khi trải qua bao khó khăn, cuối cùng người cũng lấy được, người vẫn chưa ăn, nhưng đột nhiên lại mất cảm giác thèm ăn, thậm chí không muốn nếm thử nó nữa.
Hơn nữa, người còn phát hiện ra món ăn hàng ngày mà mình rất ghét, lúc đầu ngửi thấy đã cảm thấy buồn nôn, về sau lại cảm thấy mùi vị này cũng không khó chịu như vậy, thậm chí còn nhớ nhung và muốn nếm thử nó.
Có phải kiểu suy nghĩ này rất mâu thuẫn, rất kỳ lạ, chứng tỏ người đó là một người có mới nới cũ không?”.
Vụ phó tướng bật cười: “Đây thì được coi là vấn đề gì chứ, chính là do vương gia ngài chưa trải qua sự đời cho nên mới có câu hỏi ngây thơ này”.
Mộ Dung Phong nghe hắn trêu chọc mà lỗ tại nóng lên: “Ta đang nói đến đồ ăn”.
“Được rồi, chúng ta hãy nói về ẩm thực.
Những món ngon mà ngài đã nói giống như những món điểm tâm nhiều màu sắc được làm bởi các ngự trù ở trong hoàng cung, nhìn rất tinh xảo và hấp dẫn, ăn lại có vị ngọt và béo ngậy.
Ngài không thích mấy thứ đồ vật này, chẳng qua là bị vẻ bề ngoài của nó thu hút mà thôi.”
Dường như cũng có lý.
“Nhưng nếu trước đây người đã nếm qua, cảm thấy hương vị rất tuyệt vời thì sao?”
“Vương gia, ngài đã từng nghe về câu chuyện của canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc chưa?” Mộ Dung Phong lắc đầu: “Chưa nghe”.
“Có một vị hoàng đế đã gặp khó khăn khi ông ta ngự giá thân chinh, ông ta đói đến nỗi ngực dính liền với lưng, một người ăn xin đã đưa cho ông ta một bát cơm mà người đó mới xin được, đó là trộn lẫn cơm với rau xanh, đậu phụ rồi nấu lên.
Hoàng đế ăn ngấu nghiến, cảm thấy nó vô cùng ngon miệng, bèn hỏi người ăn mày đó là món gì, người ăn xin trả lời một cách thản nhiên, nói đó là canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc.
Ông ta thầm ghi nhớ trong lòng, sau khi trở về hoàng cung lại vẫn nhớ đến món ăn này, ông ta cố ý sai người trong ngự thiện phòng nấu cho ông ta ăn.
Kết quả là ông ta phát hiện ra nó rất khó nuốt, đó là do khi đói thì ăn cái gì cũng ngon, có thể là do trùng hợp ngẫu nhiên nên vương gia mới nhớ mãi không quên”
Mộ Dung Phong im lặng, nghĩ đến mùi vị béo ngậy ngọt ngào khác thường vào đêm hôm đó, tự dưng trong lòng lại dâng lên sự ham muốn đối với nữ nhân một cách dữ dội.
Có lẽ, thật sự như lời Vụ phó tướng đã nói, sự ám ảnh này chỉ là tác dụng của thuốc mà thôi.
Hắn lại hỏi một cách khiêm tốn: “Thế còn loại thứ hai thì sao?”.
“Loại thứ hai còn tốt hơn.
Loại nữ nhân này giống như đậu phụ thổi, mùi thì hơi thổi nhưng ăn thì rất ngon.
Sau khi nếm thử, có thể khiến ngài nhớ mãi không quên”
Đúng là có người giống như đậu phụ thối, Mộ Dung Phong không khỏi suy nghĩ, nhưng đậu phụ thối có mùi vị gì? Hắn thật sự chưa ăn bao giờ, ngửi thấy mùi đã buồn nôn rồi.
Vụ phó tướng nhướng mày một cách tự hào: “Có phải lời này của thuộc hạ rất sâu sắc có đúng không? Có phải vương gia cảm thấy mặt tướng giống như một người thầy và là một người bạn tốt?”.
Mộ Dung Phong đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Vụ phó tướng: “Ngươi đúng là một người thầy tốt, bạn hiền.
Bản vương cảm thấy người thật sự là một nhân tài, nhất định sẽ trọng dụng.
Người gặp nạn không chết, sau này đừng đến doanh trại nữa, suốt ngày đánh đánh giết giết rất nguy hiểm.
Phủ của ta đúng lúc thiếu một vị thống lĩnh thị vệ, ta cảm thấy người rất thích hợp với vị trí này”
Nụ cười trên mặt của Vu phổ tướng lập tức đông cứng lại.
“Vương gia, ngài không thể làm như vậy được, ngài không thể đang ở trong tình thể nước sôi lửa bỏng mà kéo ta xuống nước được? Làm sao ta có thể sống qua những ngày tháng ở vương phủ chứ? Vương gia..”.
Mộ Dung Phong đã ngẩng cao đầu bỏ đi rồi.
Cả một đêm, Lãnh Băng Cơ đã ngủ rất ngon.
Buổi sáng thức dậy, rửa mặt, chải đầu, ăn sáng chán chê, nàng cảm thấy mình vẫn thích cuộc sống ly kỳ giống như ngày hôm qua hơn, nhất là khi được tên thị vệ ngu ngốc kia đưa đi bay lên nóc nhà, cảm giác đó thật sự là vô cùng sảng khoái.
Máy bay thịt người miễn phí, có thể có một ngày được trải nghiệm lần nữa không?
Nhi Nhi vui vẻ bước vào phòng, miệng cười như nhặt được một thỏi vàng, còn còn tức giận nữa.
“Tiểu thư, tiểu thư”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn nàng ấy một cách lười biếng: “Giống như gà mái đẻ trứng, lòng đỏ trứng gà!”.
Nhi Nhi hưng phấn chớp chớp mắt, nói nhỏ: “Vương gia kêu nô tỳ lén hỏi tiểu thư, có muốn xem náo nhiệt không?”
“Xem náo nhiệt?” Lãnh Bằng Cơ nghiêng đầu: “Náo nhiệt gì?” Nhi Nhi phấn khích đến nỗi không kiềm chế được: “không biết ạ”
“Không biết mà em vui vậy sao?”
“Chủ yếu là do thái độ của vương gia, tiểu thư không thấy vương gia đối xử với người hơi khác thường sao?”
“Có sao?” Lãnh Băng Cơ không thể giải thích được: “Mỗi lần gặp mặt, không phải đều khiến hắn bỏ đi sao?”
Nhi Nhi rất buồn bực, nói một cách ủ rũ: “Tiểu thư thật sự là làm người mất hứng, nhìn dáng vẻ thần bí của vương gia, chắc là có chuyện tốt mới đi tìm người.
Nếu người không muốn xem thì em đi về”.
“Đừng!” Đột nhiên Lãnh Băng Cơ nhớ tới vụ án tối hôm qua của Tú Vân, thằng nhãi này muốn xen vào chuyện này sao?
“Bốp”, vứt chiếc đũa đi rồi xách váy chạy ra ngoài, y như con gà mái xòe cánh.
Nhi Nhi đuổi theo ở phía sau: “Vương gia nói ở trong xe ngựa chờ người!”.
Lãnh Băng Cơ lao ra khỏi vương phủ giống như một con gà mái nhỏ đang thưởng thức món ăn, khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu ở trước cửa lớn của vương phủ, nàng vội vàng kéo rèm và vọt vào trong.
Sau đó, một chân ở trên và chân kia ở dưới, nàng lùi nửa cơ thể chen vào trong.
Mộ Dung Phong đang ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa, giống như một pho tượng phật lớn, lạnh lùng mà ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhớ rõ là hắn không thích ngồi chung với mình, cho nên là phải thức thời một chút, không nên tự làm mình mất mặt.
“Có đi hay không!” Mộ Dung Phong sốt ruột mà hỏi.
“Cùng nhau sao?”
Ánh mắt của Mộ Dung Phong chớp động, trong nháy mắt có một tia sáng xẹt qua: “Đúng vậy, cùng nhau!”
Hai chữ này làm cho Lãnh Băng Cơ lại muốn tát mình một bạt tại, tại sao cái miệng luôn nhanh hơn đầu nửa nhịp chứ?.