Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Mộ Dung Phong vẫn bình tĩnh.

Về đến Vương phủ, vẫn ẵm nàng như vậy, đi thẳng đến Triều Thiên Khuyết.

Nhi Nhi lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không dám hỏi.

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng đặt Lãnh Bằng Cơ xuống giường, quay mặt lại sai Nhi Nhi đi lấy nước và khăn.

Nhi Nhi hoảng hốt làm theo, tay vẫn còn run rẩy.

Mộ Dung Phong nhẹ giọng hỏi: “Muốn ta thay y phục cho nàng hay là để Nhi Nhi làm?” Không muốn! Để người thay à! Đừng có hàng! Lãnh Băng Cơ lo lắng nắm chặt cổ áo bị rách, tức giận nhìn hắn: “Ta chỉ muốn ngủ!”
“Được được, ngủ đi, một lát ta lau mặt cho nàng xong sẽ đi ngay”
Lãnh Băng Cơ sụt sịt: “Đi ngay bây giờ”
Mộ Dung Phong ngoan ngoãn đứng lên: “Được rồi, vậy ta đi đây.

Nàng nhớ lấy nước lạnh vào mắt để tránh nó sưng lên như cái lục lạc đó.”
Lúc này còn bày đặt ra vẻ quan tâm? Lãnh Băng Cơ nghiến răng: “Không cần chàng lo”
Mộ Dung Phong chán nản mím môi đi ra khỏi phòng.

Đi về phía đối diện với Nhi Nhi.

Nhi Nhi mang chậu nước vào cũng không dám nói chuyện với hắn, như chuột gặp mèo, cúi đầu chui vào nhà bên gốc bức tường.

Sau đó nàng mới hỏi tiểu thư “Sao tiểu thư lại khóc? Sao lại mặc y phục nam nhân thế này? A, tại sao y phục lại bị rách hết? Đã xảy ra chuyện gì?”
Sau đó Lãnh Băng Cơ nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên đường gặp phải một con chó điện, nó vừa sủa vừa cắn ta.”
Nhi Nhi đột nhiên sững sờ: “Vết thương có nặng lắm không? Tiểu thư bị thương ở đâu? Trời ạ, sao trên cổ lại có vết bầm? Con chó này sao nỡ xuống tay như vậy? À không đúng, sao nỡ xuống mồm như vậy?”
Mộ Dung Phong đỏ mặt tim nhảy loạn, ngoảnh mặt lại lắng nghe.

Lãnh Băng Cơ chế nhạo: “Không sao, cũng may vương gia đến kịp lúc.”
“Tạ ơn trời đất.

Tiểu thư sau này ra ngoài phải dắt Nhi Nhi theo đó.

Hai tên thị vệ kia thật là không đáng tin chút nào.

Người thì cao, ngựa thì to mà lại vô tích sự, đến lúc quan trọng vẫn là có vương gia là tốt nhất!”
“Đem người theo làm gì? Ngươi đánh lại được con chó sao?”
“Cho dù không đánh được, Nhi Nhi cũng có thể đưa mình ra làm thể thân, để nó cắn nô tì”
Lãnh Băng Cơ cười vang khắp phòng, thật là cái đồ ngốc đáng yêu mà Lúc này Mộ Dung Phong mới thấy nhẹ nhõm.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy có điều không đúng.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay rõ ràng là nữ nhân này sai, bản thân nghe hồi báo từ hai thị vệ mới dẫn binh đi hỏi tội.

Sao quay đầu lại, giờ lại trở thành lỗi của mình thế này.

Không hiểu sao mình lại thận trọng nhìn sắc mặt nàng ta như vậy làm gì.

Nàng ta muốn khóc thì cứ khóc.

Lãnh Băng Nguyệt cũng đã không ít lần khóc trước mặt mình.

Tự nhiên lại căng thẳng, nàng ta nói gì cũng làm theo để làm gì?
Càng nghĩ càng khó chịu.

Nghĩ đến một màn kinh động lòng người ở Lâm Lang Các.

Nhớ đến những lời mà Lãnh Băng Cơ nói.

Trong lòng lại như lửa đốt, thật hận không thể cuồng loạn đến cùng.

Người đàn ông đã chiếm đoạt nàng ấy là ai? Ta, Mộ Dung Phong, một ngày nào đó sẽ giết hắn! Nhất thời cảm thấy tức giận, sải bước như bay ra khỏi Triều Thiên Khuyết, quát: “Người đâu!”
Vụ phó tưởng vội vàng chạy đến: “Vương gia có gì sai bảo?”
Mộ Dung Phong nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Cũng nhanh nhẹn đấy?”.

Vu phó tướng duỗi tay chân: “Đối phó mấy người cũng không thành vấn đề!”.

“Có ngứa tay không?” Vụ phó tướng khum tay: “Có nhiệm vụ à?”
Mộ Dung Phong nghĩ đi nghĩ lại: “Thôi bỏ đi, không dẫn người theo, nếu không không đủ cho Bổn vương nhét kẽ răng.

Bổn vương tự đi, đánh cho sướng tay!”.

Vụ phó tướng đuổi theo: “Vậy một tướng sẽ không ra tay.

Chỉ cầm đao theo hầu sau lưng ngài cũng không được sao?”
Mộ Dung Phong khịt mũi: “Đi! Giết vài tên ác nhân cho hả giận.”
Vụ phó tướng hai mắt sáng ngời, nhìn thoáng qua cũng biết hẳn là vương phi nương nương lại cho vương gia ăn cục tức rồi.

Hắn thông minh không vạch trần vương gia, chỉ cầm đao đi phía sau, hào khí ngất trời: “Đi thôi!”
Lãnh Băng Cơ đã ngủ một giấc, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Sự bốc đồng nhất thời của Mộ Dung Phong đã phá vỡ thế cân bằng mà hai người đang cố gắng duy trì.

Mối quan hệ hợp tác trở nên không còn đơn thuần như trước kia nữa.

Vừa nghĩ đến hắn lại không khỏi tim đập nhanh, mặt ửng đỏ.

Lãnh Băng Cơ không biết làm thế nào để đối mặt với Mộ Dung Phong, mà Mộ Dung Phong cũng không biết làm thế nào để đối mặt với Lãnh Băng Cơ.

Hai người người này nè, người kia trốn.

Ở cùng một vương phủ mà không dám gặp mặt, mối quan hệ cũng thật lạ kỳ.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Nhi Nhi nhìn ra ngoài công của Triều Thiên Khuyết rồi lại quay mặt nhìn chủ nhân của mình.

Nàng nghiêm túc nói: “Tiểu thư, mấy ngày nay nô tỳ phát hiện Vương gia cứ lén lút thế nào ấy.

Ngài ấy hay giả bộ đi ngang qua cửa cung chúng ta, rồi lặng lẽ nhìn vào.”
Lãnh Băng Cơ hừ lạnh: “Hắn và Lãnh Băng Nguyệt đã trải qua sống chết, tất nhiên là khi đến Tử Đằng tiểu trúc sẽ nhanh chân hơn rồi.

Ngươi đừng tự mình đa tình nữa.”
Nhi Nhi vò đầu bứt tại: “Nhưng nô tì cảm thấy vương gia đang nhìn trộm tiểu thư.

Lúc nãy, ngài ấy đã đi qua đi lại trước cổng hết ba lần rồi.”
Lãnh Băng Cơ nhìn lên trời, có chút buồn bực: “Ngươi nghe nói đến bệnh cho điện chưa?”
Nhi Nhi ngẩn người một chút rồi vừa lắc đầu lại vừa gật đầu.

“Hắn ta sợ sau khi ta bị chó điên cắn, ta sẽ bị lây bệnh cho điện, Nên cứ đi ngang của Triều Thiên Khuyết là phải đi chậm, nhìn trước ngó sau.

Đề phòng ta nổi cơn điện nhào ra cắt hắn.” Nhi Nhi không tin: “Vương gia nói ngài ấy cũng bị chó cắn, còn cắn vào miệng nữa.

Chẳng lẽ sẽ không bị lây bệnh cho điện sao?”.

Lãnh Băng Cơ hơi nheo mắt: “Ngươi nghe ai nói?”
“Vụ phó tướng nói.”
Lãnh Băng Cơ nghẹn lời.

Tên Mộ Dung Phong này thật không biết giới hạn, bị chó cắn vào miệng sao? Cảnh tượng đẹp đẽ thơm tho như vậy, không sợ người trong phủ chê cười sao?
Quả nhiên thiên hạ vô địch không biết xấu hổ, mình cũng không phải là đối thủ.

Nàng rất nghiêm túc khuyên nhủ: “Vậy lần sau khi vương gia đi ngang qua cổng cung ta, ngươi nhất định phải trốn hắn thật xa.

Người bị bệnh chỏ điện thích cắn người ta lắm!”
Nhi Nhi còn đang khó hiểu: “Tiểu thư này, lần trước tiểu thư cùng Tề nhị công tử ra ngoài là đi đâu vậy? Sao lại để bị chó điên cắn? Nghe nói Tề Nhị công tử lúc trước hay đến vương phủ chơi, nhưng bây giờ Vương gia nghe đến tên ngài ấy liền đóng cửa không tiếp.

Khá là tức giận.

Chẳng lẽ là chó nhà Tề Công tử nuôi à?”
Mẹ ơi, tại sao Nhi Nhi này lại tò mò đến vậy? Thích nhất là hỏi đến tận cùng, cái gì không nên hỏi cũng hỏi cho bằng hết.

“Việc này người phải tự mình hỏi Vương gia mới được”
“Vương gia đã tới Tử Đằng tiểu trúc rồi.

Nghe nói hai ngày nay, nhị tiểu thư vô cùng đắc ý.

Hôm nay còn bảo nhà bếp chuẩn bị tiệc rượu, cùng với Tri Thu người đàn người nhảy.

Hầu hạ Vương gia rất thoải mái?”
Lãnh Băng Cơ buồn bực cong môi: “Thật đáng tiếc ta không thể bay qua tường thành, bằng không ta phải đi xem hai nữ nhân đó phối hợp hài hòa như thế nào.”
Nhi Nhi tròn mắt: “Tiểu thư, lẽ nào tiểu thư không ghen chút nào sao?”
Tại sao lại phải ghen?
Con rùa mà ta vẽ trên lưng hắn ta vẫn còn đó, Ta chỉ muốn xem Mộ Dung Phong lúc cởi quần áo trước mặt Lãnh Băng Nguyệt của hắn có xấu hổ không thôi.

Lãnh Băng Cơ thở dài bất lực: “Uống giấm vừa phải vừa phải có thể làm mềm mạch máu, ngăn ngừa cao huyết áp, tăng cảm giác thèm ăn, dưỡng da đẹp mắt.

Tuy nhiên, nếu uống quá nhiều giấm có thể gây kích ứng đường tiêu hóa và có thể làm hỏng răng.

Vì vậy, một lượng vừa phải là tốt nhất”
Cách giải thích này khiến Nhi Nhi hơi bối rối.

Bên ngoài có người đang vào hậu viện, lén lút nhìn cổng Triều Thiên Khuyết, sau đó quay mặt đi.

Nhi Nhi trừng mắt: “Làm gì đó hả?”
Người đó dừng bước: “Có Thẩm Thế tử của phủ Quốc Công xin cầu kiến Vương phi nương nương.

Nhi Nhi ồ lên một tiếng.

Vẫn bán tín bán nghi hỏi: “Vậy sao vừa gọi người liền chạy mất?”
Người khách ngập ngừng không nói nên lời.

“Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Hắn còn phải đi báo lại với vương gia Người đàn ông ngượng ngùng không biết giải thích thể nào cho phải Lãnh Băng Cơ hờ hững xua tay, không muốn làm hắn khó xử.

Sau khi chỉnh trang y phục nàng liền đi thẳng ra tiền sảnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui