Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lãnh Băng Cơ nuốt nước bọt trong miệng: “Vậy chàng nghĩ là đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn chằm chằm mặt nàng, vô cùng nghiêm túc: “Là hắn sao? Lãnh Băng Cơ nhất thời không hiểu gì hết: “Hắn nào?”
Mộ Dung Phong rũ mắt xuống nhìn bụng nàng, lặp lại lần nữa: “Là hắn quay lại tìm nàng sao?”
Lãnh Băng Cơ mặt cắt không còn giọt máu, trở nên trắng bệch, cười một cách đau khổ: “Nói trắng ra, chàng vẫn là không tin tưởng ta, đúng không?”
Hơi thở của Mộ Dung Phong bắt đầu trở nên nặng nề: “Ta từng nhắc nhở bản thân, sau này sẽ không kinh suất giống như lần trước, cũng cố gắng không nóng nảy với nàng như thế, muốn thử tin tưởng nàng.

Nhưng ta không thuyết phục nổi bản thân mình!”
Lãnh Băng Cơ nắm chặt tay lại, trong lòng trào lên một cảm giác lạnh lẽo, gắng sức căng khóe miệng: “Đó là bởi vì, trong lòng Mộ Dung Phong chàng, ta vẫn luôn là Lãnh Băng Cơ không giữ đạo làm vợ, ong bướm nhắng nhít.

Hình tượng này đã cắm rễ trong lòng chàng rồi, không có cách nào xóa bỏ.

“Cũng giống như tên trộm vậy, khi chàng nhìn thấy hắn từ trong phòng của ngài đi ra, điều đầu tiên mà ngài nghĩ nhất định là hắn đã trộm đi đồ vật của chàng”
“Vậy nên, bất luận ta có làm gì, cho dù là ở cùng Thẩm Phong Vân hay Tề Cảnh Vân, chàng cũng sẽ cảm thấy ta có lòng dạ khác, đừng nói đến một người đàn ông xa lạ nửa đêm vào phòng của ta?”
“Điều này ta không thể trách chàng, có nhận thì mới có quả, suy cho cùng vẫn là do ta không rõ ràng khiến chàng vẫn luôn cánh cánh trong lòng.

Sự thật này chúng ta đều không có cách nào thay đổi, buông nhau ra là cách giải thoát tốt nhất.”
“Mộ Dung Phong, đưa ta thư ly hôn đi, khi giữa hai chúng ta không còn sự trói buộc của cuộc hôn nhân này, chàng sẽ không cần phải bận tâm tới những điều này nữa đâu.

Không liên can tới nhau nữa, chàng sẽ không cần lo lắng kẻ khác cười nhạo mình”
Mộ Dung Phong không thể kìm nén sự buồn bực trong lòng thêm được nữa: “Ta chỉ muốn một lời giải thích từ nàng thôi mà!”
“Ta có giải thích thì chàng cũng sẽ không tin.

Ta rất trân trọng đoạn tình cảm giữa chúng ta, thậm chí có thể đem quá khứ đau khổ nhất trong lòng bày tỏ với chàng.

Tiếc rằng, chẳng có ích gì cả, cho dù có xóa bỏ tất cả lớp ngụy trang của ta, thể hiện con người chân thật nhất của ta trước mặt chàng đi chăng nữa, chàng cũng chỉ cảm thấy sự giả tạo”.

“Nàng không phải là ta, làm sao nàng biết ta không tin nàng?”
“Nếu như chàng tin tưởng ta, chàng còn phải đóng giả làm thị vệ theo dõi ta và Thẩm Phong Vân à?”
Mộ Dung Phong nghẹn lại, hôm qua đã nghĩ kĩ nói lời từ biệt, lúc này đây lại không biết phải mở miệng thế nào.

“Bây giờ nghĩ lại, lúc đó ta thật ngốc, hai tên thị vệ đó thường ngày còn không dám nói chuyện với ta, hôm đó sao lại to gan như vậy, dám ôm eo của ta nhảy trên nóc nhà? Thì ra, là chàng đeo mặt nạ thay thế hắn.

Nghĩ chắc lúc đó Thẩm Phong Vân cũng nhận ra rồi, có điều không vạch trần thôi.

Chỉ có ta giống kẻ ngốc, bị lừa cho quay vòng vòng”.

Mộ Dung Phong mím chặt môi: “Ta thừa nhận, khi nghe tên thị vệ bẩm báo, nói nàng cùng Thẩm Phong Vân ra ngoài thành, lòng ta thực sự rất khó chịu, không biết hai người đang làm gì.

Vậy nên nhất thời nông nổi đeo chiếc mặt đó cùng đi theo”
“Chàng không phải tò mò, ngài chỉ là đang nghi ngờ.

Chàng muốn ẩn ở góc tối, thăm dò xem ta và Thẩm Phong Vân ở cạnh nhau ra sao, giữa bọn ta có bí mật nào không thể nói cho người khác biết hay không.

Vậy mới nói, chàng căn bản không có sự tín nhiệm cơ bản nhất đối với ta.

Chàng mệt, ta cũng mệt”
Đây là lần đầu tiên hai người thảo luận một vấn đề khiến hai bên đều muốn nổi điên mà vẻ ngoài lại tỏ ra bình tĩnh như thế.

Rõ ràng trong lòng hai người họ đều đầy sự căm phẫn lẫn tức giận, nhưng lại không châm chọc kiêu khích, nổi giận lôi đình như hồi trước nữa.

Mộ Dung Phong muốn nói không phải vậy, nhưng nghĩ lại, bản thân mình thực sự chưa từng tin tưởng nàng ấy, trước nay chưa từng.

Ta lúc nào cũng đầy rẫy sự nghi ngờ dành cho nàng ấy.

Một hiểu lầm được giải quyết, thì lại có liên tiếp những hiểu lầm khác.

Rồi đến một ngày, khi những hiểu lầm này tích tụ lại với nhau, Lãnh Băng Cơ không đưa ra được lí do khiến bản thân ta tin tưởng, bản thân không còn tức giận ngùn ngụn giống như trước đây, mà là nỗi giày vò, đau khổ không thể nói ra trong lòng, giống như tự mình trói mình vậy.

Hắn mong Lãnh Băng Cơ giải thích, nhưng bản thân luôn luôn có thể xoi mói ra lí do này nọ để phản bác lại lời giải thích của đối phương.

Có thể thực sự giống như những gì mà nàng ấy nói, bản thân từ trước tới nay vẫn luôn coi nàng là kẻ xấu.

Hắn im lặng trong chốc lát.

Lãnh Băng Cơ cắn chặt môi, không cho phép bản thân chùn bước.

Nàng tưởng rằng nói những lời này ra, bản thân sẽ trút được gánh nặng, được giải thoát, nhưng thực tế trong lòng lại nặng trĩu, rất khó chịu.

Nàng quay người cầm lấy giấy bút, bày trước mặt của Mộ Dung Phong, nhét bút vào trong tay hắn.

“Nàng quả thực muốn đi?”.

“Ta đã có thai 4 tháng rồi, bụng đã nhìn rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, nhất định sẽ dấy lên sóng to gió lớn.

Chàng thả ta đi là đang tha cho ta một mạng”
“Nhưng nàng đi đâu? Sẽ có ai chịu trách nhiệm với nàng?” Mộ Dung Phong nghiến răng: “Với cái tính cách của nàng, cũng chỉ có bổn vương có thể chịu đựng nổi.

Một người phụ nữ bị phu quân rời bỏ, bước chân ra khỏi cửa lớn phủ Phong Vương, không có ai chịu cưới nàng cả”
“Ta không cần ai chịu trách nhiệm thay ta, cuộc sống của ta do ta làm chủ.

Ta cũng không thèm sống dựa vào đàn ông, vương gia không cần lo lắng”
Đối tay cầm kiếm bắn cung vững vàng như núi kia có chút run, do dự viết xuống nét bút đầu tiên.

Mực đậm không tan hết, đen sì cả một vòng.

Lãnh Băng Cơ cười một cách miễn cường: “Nét bút cứng cáp, chữ đẹp!”
Mộ Dung Phong nhấc bút lên, lòng đầy buồn bực: “Nàng đừng có hối hận!” “Ai hối hận người đó là con rùa!”
Mộ Dung Phong trước nay được người khác nâng lên cao cao tại thượng, trẻ tuổi ngông cuồng, ngạo mạn hơn người.

Câu nói của Lãnh Băng Cơ khiến hắn cảm thấy bản thân bị người đời vứt bỏ như phế phẩm, nhận lấy sự xúc phạm vô cùng lớn, cắn răng thoát cái đã viết xong, sau đó liền ném bút lông đi.

“Bây giờ, đã vừa lòng chưa?”
Nam cưới vợ, gái gả trồng, đều nghe theo ngài cả, Mộ Dung Phong.

Rõ ràng mạch lạc, lác đác vài nét bút.

Lãnh Băng Cơ nâng niu thư ly hôn, mặt mày vui vẻ: “Không giống như trong tưởng tượng của ta, ta tưởng phải dài dòng văn tự, tỉa tót từng câu chữ một, ví dụ như Ly biệt từ đây, đường ai nấy vui, nguyện người kia tìm được bến đỗ kiểu vậy.

Ai biết được lại đơn giản vài từ như vậy, chẳng lãng mạn gì hết”.

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng, bàn tay nắm chặt rồi lại lới lỏng, quai hàm cũng chặt lại: “Không biết tốt xấu!”
Quay người liền đi, đập cánh cửa kêu to đến “rầm” một cái.

Cửa cánh đóng cánh mở, giống như một ông già chậm chạp, già yếu, kêu cót két vài tiếng rồi mới dừng lại.

Lãnh Bằng Cơ vẫn nhìn, sau đó khịt khịt mũi không thương tiếc, sờ sờ cổ của mình: “Cái mạng chó này cuối cùng bảo toàn rồi! Đáng chúc mừng vậy mà, buồn cái gì chứ?”
Tờ thư ly hôn trong tay rung rung.

Mộ Dung Phong kìm nén lửa giận trong lòng, còn chưa có chỗ nào chút giận thì gặp Vụ phó tướng truy lùng tên trộm trở về tay không.

“Có nghe nói thành Thượng Kinh gần đây nơi nào có lũ trộm cướp làm loạn không?”
Vụ phó tướng nhìn đại tướng của hắn sắc mặt cũng chẳng khác gì, nghĩ tới kẻ trộm vừa mới chạy ra khỏi phủ liền không thấy bóng dáng đâu, lắc đầu nghiêm túc: “Hôm trước gặp được Thẩm thể tử, ngài ấy nói gần đây thành Thượng Kinh trị an rất tốt, nói ta cảm ơn ngài”
Mộ Dung Phong ngửa tay, muốn đánh người: “Gần đây hồi phục thế nào rồi? Hay là hai chúng ta đẩu vài đường không?”
Vụ phó tướng rùng mình một cái: “Phong cảnh đẹp như này, trăng sáng vằng vặc như vậy, cứ đánh đánh giết giết phí phạm cảnh đẹp lắm.

Hay là, chúng ta ngồi xuống cùng uống một ly?”.

Mộ Dung Phong không phản đối.

Vụ phó tướng chạy đến hầm rượu của Vương phủ ôm hai vò rượu ra ngoài, hai người ngồi trên nóc nhà, mỗi người ôm một vò vừa uống vừa ngắm nhìn ánh trăng lộng lẫy.

Một lúc sau, rượu vào, lời nói ra cũng trở nên chân thật.

“Vương Phi nương nương từng đặc biệt căn dặn, vết thương của ta mới lành, không được uống rượu, vương gia nhớ giấu kín giúp ta”
Mộ Dung Phong ngước cổ uống một hụm to: “Chỉ là một người phụ nữ, ngươi sợ nàng ấy làm gì? Nàng ấy ăn được ngươi chắc?”
“Nàng ấy là Vương Phi nương nương, cái mạng này của ta nằm trong tay nàng ấy, ta đương nhiên sợ” “Sau này không phải nữa rồi”
“Ỷ gì vậy?”
“Bổn vương bỏ nàng ấy rồi”
Hũ rượu trong tay Vụ phó tướng trượt xuống, thuận theo nóc nhà mà lăn xuống, rơi xuống mặt đất vỡ vụn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui