Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lãnh Băng Cơ đang tập trung chữa trị vết thương cho Vượng ma nên không để ý, Nhi Nhi hoảng sợ kêu lên: “Tiểu thư, cẩn thận!”.

Nàng nghe thấy âm thanh thì ngẩng mặt lên, sau đó nhìn thấy có thứ gì đó bén tia lửa đạng ném về phía mình, nàng nhanh.

chóng phản ứng lại, vung tay lên, trực tiếp ném lọ thuốc trên tay về phía quả pháo, quả pháo nổ đoành ngay giữa không trung.

Lãnh Bằng Cơ lập tức hiểu ra, chắc thằng nhóc này đã ném pháo sáng vào nồi cháo, pháo nổ khiến cháo đổ ra làm bỏng Vương ma.

Đứa nhỏ này khi còn ở trong phỉ rất bướng bỉnh, thường xuyên dùng những trò đùa giỡn chơi khăm Lãnh Băng Cơ, không ngờ ở vương phủ mà vẫn còn táo tợn như vậy.

Pháo nổ trên không trung, cách thằng nhóc đó không xa, những mảnh vụn pháo đập vào trên mặt thằng bé khiến da thịt bị trầy xước.

Nó thét lên một tiếng rồi bắt đầu khóc lóc.

“Đồ đê tiện, người dám bắt nạt tiểu thiếu gia ta, ta sẽ nói với di nương, để di nương luộc da ngươi!”
Lãnh Băng Cơ phớt thằng bé.

Nó ở trong phủ luôn vô pháp vô thiên, giờ thấy Lãnh Băng Cơ không cầu xin tha thứ như mọi khi thì lập tức thẹn quá hóa giận, nó hung dữ như một con hổ nhỏ lao về phía nàng, định giơ chân đá.

Nhi Nhi đương nhiên không đành lòng nhìn tiểu thư nhà mình bị đánh, nhưng cũng không dám làm gì tên bá vượng này, vì vậy nàng ta chỉ có thể tiến lên một bước, đỡ cú đá này thay Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Thanh Kiều đã tám tuổi, hơn nữa lại ăn uống rất tốt, cú đá này khiến Nhi Nhi đau đến nhe răng trợn mắt, cả người nàng lùi lại hai bước, dựa vào Lãnh Băng Cơ..

Tiểu bá vương chưa định dừng lại thì Lãnh Băng Cơ bỗng đột ngột đứng dậy, nàng tức giận vén váy lên đạp vào mông nở một cái, khiến nó ngã xuống đất, sau đó quay mặt lại trách móc Nhi Nhi: “Nếu không dám ra tay thì tại sao lại dám đứng ra đỡ?” Nhi Nhi chờ một hồi lâu mới bớt đau: “Ngài ấy là chủ nhân, nô tỳ..”
Chủ nhân cái rắm!”, Lãnh Băng Cơ tức giận đến mức chửi bới: “Chủ nhân của người chỉ có một mình ta! Sau này nếu có ai chọc giận người thì phải đánh trả lại cho ta!
Lãnh Thanh Kiều lần đầu tiên bị thiệt như vậy, nó ngồi dưới đất khóc lóc om sòm rồi mắng nhiếc.

Xảy ra chuyện nên hạ nhân lập tức chạy tới Tử Đằng Tiểu Trúc để bảo cho Lãnh Bằng Nguyệt và Kim di nương.

Kim di nương biết tin nữ nhi bị thương nên sáng sớm hôm nay bà ta đã mang Lãnh Thanh Kiêu tới thăm, hai mẹ con thì thầm to nhỏ nên cố tình đẩy Lãnh Thanh Kiêu ra ngoài, khi nghe thấy con trai bảo bối của mình bị tức giận thì vội vàng chạy tới.

Lãnh Thanh Tiêu nằm trên mặt đất, trên mặt có nước mắt nước mũi xen lẫn máu me, nhìn có chút đáng sợ.

Kim di nương đau lòng đến mức thét lên, bà ta gào khóc đến thấu tâm can: “Ai lại độc ác thế này, sao có thể khiến con bị thương như thế chứ?”
Lãnh Thanh Kiêu trợn mắt nói dối, nó mách tội giơ tay chỉ vào Lãnh Băng Cơ: “Chinh tiện nhân này đã dùng pháo đốt con bị thương, còn dám đá con nữa”.

Trận khóc lóc đã khiến lối vào chính viện bị đám hạ nhấn vây kín, cả đám cho dù ở xa hay gần đều tới xem náo nhiệt.

Kim di nương lấy khăn lau sạch bụi bẩn trên khuôn mặt Lãnh Thanh Kiều, thấy trên mặt thằng bé bị trầy xước thì bà ta lập tức VÕ đùi: “Thằng bé dù sao cũng là đệ đệ của ngươi, tiểu thư, sao người có thể như vậy được? Như thế này chính là hủy dung đấy!”
Lãnh Bằng Cơ giơ tay chỉ vào Vương ma, lạnh lùng nói: “Thằng bé bây giờ đã tám tuổi rồi.

Không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện, vậy mà vẫn không biết nặng nhẹ, làm phỏng Vương ma.

Là tỷ tỷ, ta không được dạy dỗ thằng bé sao?”
“Nói bậy!” Lãnh Thanh Kiêu phủ nhận: “Chính là lão nô này không cẩn thận.

Liên quan gì tới ta? Kim di nương vừa khóc vừa lau nước mắt nhìn đám người hầu trong phủ: “Ta biết vương gia rất yêu thương muội muội của ngươi, thế nên người mới không vừa mắt mẹ con ta, thấy vậy mẹ con chúng ta không đành lòng.

Nếu có muốn đánh mắng thì cứ hướng về phía ta, dù sao đệ đệ ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ.

Làm sao ngươi có thể ra tay như thế được chứ? Sao người lại còn đổ tội cho thằng bé.

Trước mặt mọi người, Vương mà người thử sờ lương tâm mình mà nói một câu công bằng xem.

Thật sự là thiếu gia hại ngươi sao?”
Vương mà chỉ cảm thấy trên mặt và cổ đau rát, bà ta liếc nhìn Kim di nương một cái, sau đó nhanh chóng củi đầu nói nhỏ: “Lão nô, lão nô quả thực không cẩn thận.

“Là thế sao!”, Kim di nương giơ tay lấy khăn trong túi ra tỏ vẻ đáng thương lau nước mắt: “Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, có thể làm chứng cho mẹ con chúng ta.

Vượng ma này là nô tài của vương phi, vậy mà thậm chí còn không nhịn được nói một câu công bằng, đúng là mồm miệng dối trả.

Thật đáng thương, con trai ta và Bằng Nguyệt ở tướng phủ bị ngươi, trên người tràn ngập vết thương, mỗi ngày đều bị người mắng chửi.

Chỉ trách di nương như ta không có bản lĩnh, cho dù nữ nhi nhà ta đã gả đi rồi nhưng vẫn phải nhẫn nhịu chịu đựng ức hiếp”.

Sau một hồi khóc lóc kể lể, còn miêu tả Lãnh Băng Cơ là đại tỷ xấu xa tội ác tày trời.

Mọi người trong phủ đều xì xào, nhìn nàng với vẻ đầy chán ghét, nhưng vì sợ thân phận của nàng nên không dám lên tiếng trách móc.

Lãnh Bằng Nguyệt cũng được Tri Thu khập khiễng đỡ tới, người còn chưa tới nhưng đã vội rơi nước mắt: “Đều do nữ nhi không tốt, nữ nhi không nên tranh giành khiến tỷ tỷ ghen tị, liên lụy tới đệ đệ phải chịu đòn đau”.

Ba mẹ con nhất thời ôm nhau, khóc đến đứt từng khúc ruột, Tri Thụ cũng ở bên cạnh lau nước mắt, Kim di nương vừa khóc vừa trách móc, xung quanh càng ngày càng có nhiều người, Lãnh Băng Cơ đang cười lạnh bàng quang ngồi một bên càng trở lên kiêu ngạo và độc đoán hơn.

Kim di nương luôn giỏi đảo lộn trắng đen, nói năng bậy bạ, lúc ở tướng phủ Lãnh Băng Cơ đã được tính giáo rồi, nếu không thì danh tiếng trưởng nữ tướng phủ vô cùng kiêu căng ngạo mạn của nàng làm sao lại lan truyền khắp thủ đô được chứ.

Bây giờ ngay cả Lãnh Bằng Cơ và Lãnh Thanh Kiêu đều được di truyền khả năng này từ Kim di nương, ba người bọn họ hợp lực, khóc lóc một hồi, thật sự vô cùng cảm động.

Bọn họ muốn danh tiếng của Lãnh Băng Cơ trong vương phủ ngày càng xấu, ngày tháng sau này cũng trở nên khó khả.

Nhi nhi gấp đến mức chỉ vào Vương ma tức giận chất vấn: “Người được lắm, đúng là loại ăn cây táo rào cây sung! Tiểu thư nhà ta tốt bụng trị thương người, đắc tội với mẹ con nhà bọn họ.

Vậy mà người lại không có lương tâm nói bậy, đổ oan cho tiểu thư, sao lòng dạ ngươi lại như thế? Ngươi thử sờ lòng mình xem có thẹn với lương tâm không”.

Vương ma rụt đầu vào ngực, không dám phản bác một lời.

Lãnh Băng Cơ xem trò vui một hồi thì thấy mệt mỏi, nàng quay vào nhà bưng một đĩa đồ ăn nhẹ ra, ngồi xếp bằng trên bậc thang, nhà nhả cắn một miếng bánh, uống một ngụm trà, trông rất thoải mái.

Lãnh Thanh Kiêu dụi dụi mắt liếc nhìn đồ ăn vặt trên đĩa của Lãnh Băng Cơ, nó lập tức khó chịu, bởi vì bảnh đậu mà nàng đang ăn bây giờ chính là thứ mà hắn rất thích.

Dù có xấu xa đến đầu thì dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, vừa rồi lăn lộn một lúc lâu, lại còn đói bụng, nên nó lao về phía Lãnh Băng Cơ, trực tiếp cướp lấy nửa cái bánh mà nàng đã ăn rồi ném xuống mặt đất, nó dùng đầu ngón chân nghiền nát miếng bảnh rồi chửi ầm lên.

“Lẽ nào người không biết bánh đậu vàng này là món ta yêu thích sao? Tiện nhân như ngươi cũng xứng ăn hả? Ngày sau tiểu thiếu gia ta thấy người lần nào là đánh người lần đó!”
Lãnh Băng Cơ không lo lắng hay khó chịu, nàng cười tủm tỉm hỏi: “Chẳng lẽ đồ người thích thì chúng ta không thể ăn sao? Thứ này là ta dùng tiền mua đấy!”.

“Cái rắm! Ngươi lấy tiền ở đầu ra!”, Lãnh Thanh Kiều tức giận, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng, thịt trên mặt cũng run run: “Di nương nói sau này tiền bạc trong tướng phủ sẽ là của ta, mỗi tháng cho ngươi hai trăm văn tiền đã là khai ẩn lắm rồi, ngươi ăn nổi thử này sao?”
Cho dù là nô tài hạng ba của vương phủ hay tay chạy vặt trong bếp thì một tháng cũng được 500 văn tiền, còn chưa tính tới thưởng Tết, huống chi là đám nô tài hạng nhất có mặt mũi.

Vậy mà đại tiểu thư tướng phủ lại chỉ nhận được hai trăm văn tiền tiêu vặt một tháng?
Thảo nào vị vương phi này bình thường lại keo kiệt như thế, sau khi vào vương phủ cũng không có chút tiền thưởng nào.

Kim Thị không ngờ rằng tình hình lại thay đổi đột ngột như vậy, bà ta quá sợ hãi nên không quan tâm đến việc giả vờ khóc lóc nữa, mà vội đứng dậy khỏi mặt đất, bước tới bịt miệng Lãnh Thanh Kiêu: “Trẻ nhỏ nói bậy thôi?”
Lãnh Băng Cơ đứng dậy, lấy khăn lau đầu ngón tay, nàng mỉm cười nhìn xung quanh rồi lớn tiếng nói: “Diễn kịch tới đó cũng được rồi đấy, đừng có làm quả.

Nhớ tới trước kia ngươi là tiểu thư xuất thân từ nhà thượng thư.

Khi ta, ca ca và mẫu thân lên kinh thành đã bị ngươi ép đến cùng đường? Khi đó người gia thể to lớn, làm sao có thể bị một đứa thân có thể cô không nơi nương tựa như ta ức hiếp được chứ?
Cha không thương, mẹ không yêu, làm sao ta lại có bản lĩnh lớn như thể được chứ? Cả tưởng phủ chính là thiên hạ của mẹ con ngươi, vì thế mới khiến cho tính cách của thằng bé trở lên độc đoán, kiêu ngạo như vậy.

Chuyện hôm nay nếu ta phải tranh luận thêm vài câu, thì sẽ bị nói là tính toán với một đứa trẻ, thế nhưng trời đất có mắt, vừa.

nhìn đã biết được.

Hai nô tỳ trong việc của ta, một người bị bị pháo đốt bỏng mặt, người còn lại bị đạp dấu chân vẫn còn in trên vảy.

Các người ác nhân cáo trạng trước, nếu muốn tiếp tục diễn khổ nhục kế thì xin cứ tự nhiên, nhưng thử lồi ta không thể ở lại chơi cùng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui