Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Không có nhìn thấy bức tranh vẽ mỹ nhân như trong dự đoán, mà ngược lại là chỉ thấy bức tranh về một bộ xương khiến người ta thấy rùng mình.

Ban đầu, nàng ta vốn cố gắng tạo ra một tư thế tương đối quyến rũ và phong lưu, nhưng có lẽ vì được vẽ qua bàn tay của Lãnh Băng Cơ, chỉ có thể nói hình dạng của bộ xương đơn giản là quá kỳ dị.

Khó trách trong ánh mắt của đám người kia đều lộ ra vẻ kỳ quái.

Ngay khi bức họa này vừa được xuất hiện, lập tức làm dấy lên một trận mưa to gió lớn, ngay cả những khách mời nam bên kia cũng không nhịn được mà phải nhìn lướt qua bức họa kia một hồi, sau một lúc im lặng, cũng không biết là ai “Phì” một tiếng cười thành tiếng trước.

“Có phải ý nghĩa của bức họa này là mỹ nhân xương khô không?”
Sở Nhược Hề nghiêm nghị chỉ trích: “Lãnh Băng Cơ, ngươi đây là có ý gì?”
Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt mấy cái: “Ta ít đọc sách, nhưng thường hay nghe người ta nói vẽ hổ khó vẽ xương, nghĩ đến việc xương cốt là thứ khó vẽ nhất, cho nên ta mới nhìn vào bản thể của hiện tượng để có thể vẽ được nên bức tranh này.

Giống không?”
Sở Nhược Hề nhất thời á khẩu không trả lời được, nếu như ¡ giống tức là nàng ta sẽ thua.

Nhung nếu như nói không giống, Lãnh Băng Cơ nhất định sẽ yêu cầu nàng ta đưa ra chứng cứ chứng minh, nàng ta làm sao mà lấy ra chứng cứ được?
Với sự thông minh đó, lúc này mới có thể lĩnh ngộ được dụng ý của Lãnh Băng Cơ.

Giống hay không giống thì cũng không ai dám nói ra a.

Chẳng lẽ bây giờ lại bắt nàng ta lột da bỏ xương ra để so sánh sao?
Trong phòng khách nam đột nhiên có người cất cao giọng khen ngợi: “Giống, quả thật là rất giống!”
Có người cười nói: “Thẩm thế tử quả thật là biết cách quay ngược cùi chỏ vào trong nhỉ, rất biết cách nói chuyện lấy lòng Phong Vương phi đấy”
Hóa ra là Thẩm Phong Vân.

Thẩm Phong Vân lớn tiếng nói: “Ngươi thì biết cái gì?
Chúng ta thường xuyên tiếp xúc với loại kiện cáo án mạng này, cũng đã nhìn thấy rất nhiều bộ xương, hơn nữa bên trong nha môn ngỗ tác kia còn có cả một bộ xương để làm mẫu, cho nên cũng có chút nghiên cứu qua.

Bức họa này của Phong Vương phi người ngoài nghề xem náo nhiệt, nhưng người trong nghề xem môn đạo.

Một người trưởng thành có tổng cộng hết thảy 204 chiếc xương, tất cả mỗi một mảnh xương này nàng ấy đều đã dựa theo tỉ lệ rất nghiêm ngặt mà vẽ ra, có thể nói là sinh động như thật, rất có tính hình tượng, trừ phi rất thành thạo tinh thông trong kỹ thuật này, nếu không làm thế nào có thể vẽ ra bức tranh này được?”
Mọi người đều một hồi cảm thán không thôi, vội vàng quay mặt đi nghiên cứu lại bức họa kia.

Có người mắt tốt, chỉ vào chỗ xương bàn chân và bắt bẻ: “Chỗ này có phải sai rồi không, Phong Vương phi đã sơ suất mà vẽ thành sáu ngón chân, thừa mất một đoạn xương rồi”
Sai? Đùa à, ta đây đã dùng cả máy chụp X-quang để chụp qua đấy, làm sao có chuyện có thể sai lầm được?
Hơn nữa, sơ đồ khung xương này là môn học bắt buộc của khoa Y năm đó.

Mình đã mất ăn mất ngủ, tốn không ít tinh lực mới có thể luyện được kỹ năng này đó.

Lãnh Băng Cơ cười nhẹ, cũng không phá lệ: “Nhược Hề cô nương, ngươi nói xem, ván này ta và ngươi ai thua ai thắng?”
Sở Nhược Hề nghe thấy tiếng bàn tán của đám người xung quanh, lập tức thẹn quá hóa giận, tiến giật lấy bức họa của Lãnh Băng Cơ xuống: “Ngươi thế này là chơi xấu!”
Có người trong đám đông lập tức thấp giọng nghị luận: “Tổ tiên của Kim Ngô tướng quân, nghe nói ông ấy từ Hồng Động, Sơn Tây chuyển đến kinh đô?”
Chỉ một câu bỗng chốc làm cho nhiều người đột nhiên tỉnh mộng, rất nhiều người thầm giật mình.

Nghe nói người ở Hồng Động, Sơn Tây sinh ra đã có sáu ngón chân, khác biệt với người bình thường, lẽ nào Sở cô nương này cũng bị di truyền như vậy? Phong Vương phi cũng không phải sơ suất lơ là nhất thời mà là liệu sự như thần, chẳng lẽ nàng ấy đã đoán trước được những chuyện này sao?
Thế là tất cả mọi người đều trăm miệng một lời, tâm phục khẩu phục.

mà nói: “Giống, quả thật rất giống!”
Chuyện sáu ngón bẩm sinh này chính là một điểm yếu của Sở Nhược Hề, nàng ta đã vì vậy mà cảm thấy tự tỉ rất nhiều, không nghĩ tới ngày hôm nay vậy mà lại bị lộ khuyết điểm này ra trước mặt tất cả mọi người, khiến nàng ta lại càng thêm xấu hổ.

“Đây là trục cơ mưu lợi, không biết xấu hổ, không thể đếm xuể!”
Lãnh Băng Cơ mỉm cười, cũng không so đo mà chỉ xem đây là đang tạm thời dỗ dành một đứa nhỏ mà thôi.

Mẫu thân của Sơ Nhược Hề kéo tay nàng ta lại, có chút tức giận: “Được rồi, Nhược Hề, đừng làm loạn nữa”
Sở Nhược Hề giơ tay chỉ về phía Lãnh Băng Cơ: “Nương vẫn muốn ngăn cản ta sao, chẳng lẽ nương đã quên rằng nàng ta đã chửi bới sau lưng ta như thế nào rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ sửng sốt: “Ta và Sở cô nương đây vốn không quen không biết, hà cớ gì ngươi lại nói những lời ấy?”
Sở Nhược Hề không thuận theo không tha: “Đừng có ở nơi này làm bộ làm tịch, ngươi tưởng rằng ta không biết sao?
Đường đường là Phong Vương phi, với tay nghề làm ăn ta đương nhiên là tâm phục khẩu phục, nhưng ngươi vậy mà lại dùng những thủ đoạn bỉ ổi kia để tung ra những tin đồn thất thiệt bốn phía, vu khống danh dự của ta.

Nếu hôm nay không thể phân ra được người thắng người thua, ta không thể nuốt trôi cơn tức giận này!”
Lãnh Băng Cơ giật mình, chẳng trách Sở Nhược Hề ngày hôm nay lại có bộ dạng hung hăng dọa người như vậy, không biết thể thống, liên tục mạo phạm mình, hóa ra phía sau còn có ẩn tình thế này?
“Trước ngày hôm nay, ta thậm chí còn chưa biết đến Sở cô nương, càng không nói đến chúng ta vốn không thù không hận, vậy thì ta phải chửi bới ngươi để làm cái gì? Ngươi còn có lời gì, trước mặt tất cả mọi người ở đây cứ nói ra cho rõ ràng, kẻo để sau này oán hận chất chứa”
“Ta cùng ngươi không có chuyện gì tốt muốn nói, chỉ muốn ngươi thể hiện ra tài năng thật sự của mình để khiến cho ta tâm phục khẩu phục.

Nếu không, tức là ngươi mua chuộc danh tiếng, trong dòng dõi Thám Hoa này không đáng để nhắc tới”
“Cái gì gọi là tài năng thực sự? Nhân gian kỳ diệu tài năng kể không xiết, chẳng lẽ là tùy tiện vẽ mấy nét liền trở thành người đại tài sao?”
Sở Nhược Hề ưỡn ngực tự hào: “Đàn là ngọn nguồn của văn hóa, cờ là tu dưỡng nhân phẩm, sách có thể trị quốc an nước, họa thì là phẩm vị ý cảnh.

Bốn loại tài tình hợp lại bổ sung thêm sức mạnh cho nhau.

Học vấn, nhân phẩm, tài năng, và tư tưởng, thiếu một thứ đều không được, như thế mới gọi là đại tài”
Lãnh Băng Cơ hít sâu một hơi, thật sự cảm thấy đau đầu vì cái vị cô nương toàn cơ bắp này, cho nên khi nói chuyện cũng không có khách khí..

“Về kỹ năng chơi đàn của ngươi thế nào, ta không bàn luận tới, nhưng thấy tính khí ngươi quá nóng nảy không yên, ta nghĩ không thể tấu ra được sự linh hoạt kỳ ảo tao nhã, cao như núi trong như nước được.

Còn luận về tài hung hăng càn quấy ta không thể thắng được ngươi, Càng không chấp ngươi việc chơi cờ cần tính thản nhiên lỗi lạc”
“Vẽ tranh vốn dĩ chỉ là một trò tiêu khiển, ba phần ba phụ thuộc vào thiên phú, bảy phần phụ thuộc vào sự siêng năng, quen tay hay việc mà thôi.

Lại bị ngươi hiếu thăng mà lấy ra để so tài thắng thua, đối với ta không buông tha, nhất định phải ganh đua cao thấp, đây chính là ý cảnh trong miệng mà ngươi nói sao?”
“Có điều chỉ mới học qua một vài câu thơ mà đã muốn làm mấy bài ngâm gió ngợi trăng sao, người khác khen ngươi một câu tài nữ, ngươi kiên thật sự cảm thấy mình có tài đến kinh thiên vĩ địa? Hàng ngày chân không bước ra khỏi cửa, không phân biệt được ngũ cốc, không phân biệt được đâu là hươu đâu là ngựa, không hiểu được những nỗi khó khăn của người thế gian, vậy thì bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng, học vẹt mà thôi, chăm chỉ đọc sách, nói chuyện trên giấy thì có ích lợi gì?
Liên tục bị một loạt các câu hỏi vặn hỏi nói trúng tim đen, chỉ trích nàng ta một cách nghiêm khắc.

Sở Nhược Hề từ trước đến nay chưa từng bị người ta chỉ trích qua như thế này bao giờ, tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, nàng ta không biết lựa lời mà nói với Lãnh Băng Cơ: “Ngươi không phải là ếch ngồi đáy giếng, nhưng ngược lại là nếu ngươi thật sự có bản lĩnh chân chính thì ta chưa từng được chứng kiến qua.

chỉ biết lớn miệng nói thì tính là gì?”
Lãnh Băng Cơ cười lạnh, kéo bức tranh kia qua, cầm ngang cây bút than, cúi đầu xuống múa bút như bay, tô loạn lên bức tranh bộ xương kia một cách không có kết cấu.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối và khó hiểu.

Ở hàng ghế khách mời nam, Duệ Vương cúi đầu khế thì thầm với Mộ Dung Phong: “Nghe nói rằng Tam tẩu năm đó từng ở trên Kim Loan điện một thân nhanh mồm nhanh miệng bắt bẻ sứ thân Nam Chiếu đến mức không còn mặt mũi, đáng tiếc là năm đó không được thấy phong thái này của nàng ấy.

Hôm nay may mắn được chứng kiến, ai cũng có thể tưởng tượng được.


Hiên Vương cũng có chút nghiêng người nói: “Ta nghe nói lúc đầu là chính lão tam đã cầu xin phụ hoàng cho phép được cưới nàng, quả thật là một câu thành sấm.

Cũng có thể hình dung, tam ca của ngươi ở phủ thượng nhất định là rất sợ tam tẩu của ngươi.

Sớm tối bị quản thúc đến ngoan ngoãn”“
Mộ Dung Phong chỉ cười cười mà không nói gì, khi đó hắn còn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng bây giờ ngược lại rất lấy làm tự hào.

Chỉ mất một lúc sau, Lãnh Băng từ trong tay áo lấy ra một chiếc kéo rất nhỏ, cắt bỏ đi hơn nửa bộ phận trên của tờ giấy vẽ, đẩy tới trước mặt của Sở Nhược Hề: “Nếu như người đã từng được chứng kiến qua phong cách vẽ tranh như thế này, liền xem như ta thua”
Mọi người dò xét nhìn vào, chứng kiến Lãnh Băng Cơ vừa rồi đã vẽ bậy lên một cách rất lung tung, đúng là nàng ấy đã dùng bút than để vẽ thêm nhiều đường nét với sắc độ đậm nhạt khác nhau vào bức vẽ bộ xương.

Mà vừa vặn là chính những nét vẽ đó đã làm cho bức tranh này đột nhiên trở nên rất lập thể và sống động như thật.

Mà người đứng cùng một góc với Sở Nhược Hề trên người đều là kinh ngạc và thán phục: “Trời ạ, hóa ra là đứng”
Nhiều người cũng đổi cách nhìn về nó dưới nhiều góc độ khác nhau, đúng là những bức tranh này ban đầu quả thật rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng bây giờ qua bút pháp cải tiến thần kỳ, bộ xương kia vậy mà giống như đang đứng trên bàn, đầy đủ mà có cấp độ, hình tượng mà giống như thật.

Một nhóm người chưa bao giờ nhìn thấy qua phong cách vẽ kỳ lạ như vậy, tấm tắc lấy làm kỳ lạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui