Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Huệ phi bán tính bán nghi với Lãnh Băng Cơ, cảm thấy nàng nhất định là đang giở trò bịp bợm, nên vẫn vô cùng tức giận.
Bà ta vuốt ve mặt Cẩm Ngu, đau lòng thở dài một hơi rồi nói: “Đứa trẻ ngốc này, con quá lương thiện rồi.

Có bản cung ở đây, đương nhiên sẽ làm chủ cho con, con không cần phải nhẫn nhịn nén giận như vậy
Lãnh Băng Cơ nghe vậy không khỏi cảm thấy cả người run lên, nổi cả da gà.
Nàng ta gọi bà ta tới chính vì muốn chống lưng cho nàng ta, trị tội Lãnh Băng Cơ, nàng ta giả vờ giả vịt nói một câu như vậy mà bà ta cũng tin? Nghĩ lại thì vị Huệ phi nương nương này có thể lừa trên gạt dưới tranh đấu trong cung mà vẫn còn tồn tại đến bây giờ đúng là may mắn, có lẽ là được nhờ Quốc công phủ nếu không thì thủ đoạn của bà ta vẫn còn kém xa Hoàng hậu.
Lãnh Băng Cơ cười lạnh một tiếng: “Nếu quận chúa cẩm Ngu đã thiện lương như vậy, còn khuyên Huệ phi không cần làm lớn chuyện, vậy mà người còn cố ý sau người mới Huệ phi nương nương tới đây để làm gì?”
Ra vẻ thanh cao, đúng là không biết xấu hổ.
Một câu này khiến Cẩm Ngu nghẹn họng tới nỗi chảy nước mắt.
“Ta sợ, lúc đó ta vừa nghe phó tướng nói, quả thật rất sợ hãi.

Bị kinh sợ như vậy đương nhiên là sẽ nhớ tới người thân nhất của mình rồi”
Huệ phi che chở Cẩm Ngu, nghe Lãnh Băng Cơ nói chuyện không thuận tại, cũng hừ lạnh một tiếng: “Cẩm Ngu sai người thông báo cho bản cũng là vì con bé ở Phong vương phủ đã chịu quá nhiều ấm ức rồi! Chỉ có bản cũng có thể làm chủ cho con bé.

Nếu như hôm nay bản cung không tới, việc này e là lớn sẽ hóa nhỏ, sau đó sẽ chẳng giải quyết được gì đúng không? Xem ra vương phi rất không hài lòng?”.
Quả thực nàng vừa mở miệng thì nói câu gì cũng đều sai.
Mộ Dung Phong máy mồi nói: “Nếu như mẫu phi cảm thấy Cẩm Ngu ở Phong vương phủ phải chịu ấm ức, thấy bọn con đối xử không tốt với muội thì đón muội ấy về cung đi.

Chờ đến khi chuyện này có kết quả, nhi thần đương nhiên sẽ báo cho mẫu phi biết”

Hắn đồng cảm nhìn về phía Lãnh Băng Cơ, Lãnh Băng Cơ lặng lẽ nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Mộ Dung Phong máy mồi nói: “Được, vậy nhi thần sẽ sai người tới thôn trang, đưa Lãnh Bằng Nguyệt trở về thỉnh tội với mẫu phi, để mẫu phi tùy ý xử trí”
Huệ phi nghe vậy càng tức giận: “Con cho là mẫu phi sẽ nể mặt Tướng phủ không dám xuống tay đúng không?”
Mộ Dung Phong thành thật gật đầu, thẳng thắn nói một câu: “Đúng vậy.”
Mẫu Phi càng phẫn nộ hơn: “Dám hay không dám, chúng ta cứ chờ xem”
Mộ Dung Phong lại đổ thêm dầu vào lửa, hắn nói: “Không liên quan tới con”
“Nương nương, người tuyệt đối đừng vì Cẩm Ngu mà bất hòa với biểu ca.

Cẩm Ngu không sao, còn không phải chỉ là mù thôi sao? Cẩm Ngu chỉ là buồn bã vì sau này không thể đi theo hầu hạ nương nương nữa, một gánh nặng như Cẩm Ngu, cho dù gả cho biểu ca cũng chỉ khiến biểu ca thêm ghét bỏ.

Người đừng làm khó huynh ấy nữa.

Nếu không Cẩm Ngu cũng không còn mặt mũi nào để ở lại đây nữa”
Mẹ nó chứ, còn không chịu đi sao? Ngươi không phải không có mặt mũi, mà là mặt dày không biết xấu hổ thì đúng hơn.
Cẩm Ngu lấy lùi làm tiến, ra vẻ đáng thương năn nỉ.

Huệ phi cũng cảm thấy không thể nể mặt được nữa: “Bản cũng đã đồng ý sẽ làm chủ cho con, thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Con gái nhà họ Lãnh quả thực khinh người quá đáng rồi!”
Mắt thấy lửa giận ngày càng cháy dữ dội.

Cẩm Ngu nức nở khóc lóc tỏ ra đáng thương, Lãnh Băng Cơ cũng khoanh tay đứng im nhìn, không nói lời nào, Thẩm Phong Vân muốn khuyên can nhưng lại không thể nào nói nổi.
Mẫu tử hai người đều vô cùng ương ngạnh, không ai chịu nhún nhường ai.
Khi còn đang giương cùng bạt kiểm, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng một tiếng hô vang, hùng hậu vững chãi, vừa nghe đã thấy được sự uy phong lừng lẫy.
Đôi mắt Thẩm Phong Vân sáng rực lên: “Cảnh khuyển tới rồi!”
Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, chỉ có Lãnh Bằng Cơ và Thẩm Phong Vân âm thầm trao đổi ánh mắt, cả hai đều hiểu rõ trong lòng nhưng không ai nói ra, khóe môi khẽ gợn lên một đường cong rất nhỏ.
“Cảnh khuyển gì cơ?” Mộ Dung Phong nghi hoặc hỏi.
Nói rồi, một tên sai dịch trong nha môn kéo môn con chó lớn cao bằng nửa người vọt tới phía mọi người.
Ai nấy đều vội vàng né tránh, con chó kia làm như không thấy, trực tiếp bổ nhào vào lòng Thẩm Phong Vân, hưng phấn liếm láp mặt hắn.
Thẩm Phong Vân duỗi tay xoa xoa đầu nó, ý bảo tạm thời đừng nóng vội: “Hổ Tử, ngồi xuống”
Con chó lớn kia lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Thẩm Phong Vân với vẻ mong chờ.
Sai dịch đổ đầy mồ hôi nói: “Vừa tới cổng phủ, nó đã ngửi thấy mùi của ngài nên hùng hổ vọt tới, không thể ngăn lại được”
Thẩm Phong Vân đắc ý vuốt ve đầu Hổ Tử, lúc này mới giải thích với Mộ Dung Phong: Biểu tẩu đã từng nhắc tới với ta, chó không chỉ dùng để săn mồi và làm cảnh vệ, nó có khứu giác linh hoạt, thính giác và thị giác cũng rất nhạy, sau khi trải qua huấn luyện có thể dùng để truy tìm tung tích, lùng bắt và phân biệt.
“Ta lập tức sai người chọn ra mấy con chó săn, mời người có kinh nghiệm huấn luyện thêm, hiện giờ đã thấy thành quả, hơn nữa đi theo ta trong quá trình điều tra phá án đã lập không ít công lao, lùng bắt tội phạm càng khiến người ta rửa mắt mà nhìn”
“Hôm nay nghe nói tới vụ án này, ta lập tức sau người đưa Hổ Tử tới đây.

con rối kia được làm bằng cách khâu phá, chắc hẳn trên người vẫn còn lưu lại mùi vị.

Chỉ cần Hổ Tử ngửi qua là có thể tìm được chủ nhân dễ như trở bàn tay”
Huệ phi nửa tin nửa ngờ nói: “Thật sự linh nghiệm như vậy sao?”
“Nếu như nương nương không tin thì có thể tùy tiện vứt một thứ trên người ra thử xem”
Huệ phi đưa khăn tay cho cùng nhân bên cạnh, sau đó chuyển cho Thẩm Phong Vân.

Thẩm Phong Vân nhận lấy, quơ quơ trước mũi Hổ Tử, Hổ Tử ngửi ngửi một chút, sau đó Thẩm Phong Vân thu hồi lại khăn, vỗ vỗ đầu nó.

Thẩm Phong Vân buông dây thừng ra, ra lệnh một tiếng: “Đi đi!”
Hổ Tử lập tức vui vẻ xông ra ngoài.
Lúc này, nó không chút do dự nhào thẳng về phía Linh bà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui