Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Ngày trước mặt nữ tế thẩm vấn nữ nhi, Lãnh Tướng cảm thấy, có chút khó khăn.
Ông kiềm chế cảm xúc, dứt khoát hỏi: “Ngày Tứ di nương gặp chuyện không may, con ở trong viện làm gì? Phải khai thật, không nên nói dối”
Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt lộp bộp một tiếng, nhất thời có chút hoảng loạn: “Bởi vì đã lâu không gặp, nên ngồi nói chuyện cũ một lúc.”
Sắc mặt của Lãnh Tướng nhất thời trầm xuống: “Tiết di nương đã khai rất rõ ràng, con còn muốn nói dối sao? Tìm nữ tử ở lầu xanh giả trang người khác, lừa gạt tiền tài của Tứ di nương, đến tột cùng là vì sao?”
Lãnh Bằng Nguyệt không ngờ, Tiết di nương vậy mà không đơn giản, một chút chuyện nhỏ như vậy đều bị bà ta đào bới, cuồn cuộn lộ ra.
Nếu đã tìm được nha đầu của thanh lâu, cũng không cần phải giấu giếm cái gì nữa.

Nàng ta sớm đã chuẩn bị xong lí do thoái thác.
“Con tìm người giả trang, chính là Tứ di nương trước khi tiến vào Tướng phủ đã từng sinh dưỡng nữ nhi.

Bà nói muốn gặp nàng ấy, giải quyết xong tâm sự trong lòng, con không đành lòng cự tuyệt nên sai người giả trang.

Ai biết bà ta đã biết con lừa bà ta, cho nên liền hung dữ tới tìm con lý luận, tranh cãi ầm ĩ hai câu liền đi”
Lãnh Tướng đều biết rõ ràng những chuyện của Tiết di nương khi còn sống, Tiết di nương đã đứng trước mặt ông thú nhận về nguyên do cãi vã giữa hai người.
“Vì sao con biết nhi nữ của Tứ di nương mất tích?”
“Trước đó nhi nữ bà ta vừa sinh ra đã chết rồi.

Di nương con vì không muốn bà ta buồn, liền lừa bà ta nói đưa cho một gia đình nông dân nuôi dưỡng.”
Mượn cớ rất hoàn mỹ.
Tiết di nương thấy mình khổ cực nghe được việc nàng ta không tổn thất gì, dễ dàng có lệ đã qua, tự nhiên không cam lòng.
“Nói dễ nghe như vậy, còn không phải là các ngươi liên hợp lại, lừa gạt tiền tài của Tứ di nương”
“Tứ di nương lo lắng nữ nhi sống không tốt, cho nên cố ý muốn biếu tặng một ít đồ vật quý để phòng thân, ta chẳng qua chỉ là biết thời biết thế mà thôi.”
Lãnh Băng Cơ từ đầu tới cuối đều không nói một lời, nghe nàng ta biện giải, ý vị thâm trường hỏi một câu: “Chỉ những thứ này?”.
Lãnh Băng Nguyệt cây ngay không sợ chết đứng: “Mọi người chẳng lẽ muốn đem cái chết của Tứ di nương đổ hết lên đầu ta sao? Di nương ta có ân với bà ta, cũng muốn bà ta được tốt, bà ta cảm ơn chúng ta còn không kịp thì sao, làm sao sẽ cùng chúng ta có ân oán?”
Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, vì sao bà ta hận người như vậy, nhất định muốn dồn người vào chỗ chết?”
“Nói bậy!”
“Vậy vết máu ứ đọng trên cổ ngươi từ đâu mà ra? Chắc không phải là do va chạm mà ra có phải không?”
Làn da Lãnh Bằng Nguyệt trắng nõn, vết thương nhỏ cũng vô cùng bắt mắt.

Hai ngày này nàng ta vẫn luôn che lấp rất kín, ai ngờ Lãnh Băng Cơ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy.
Nàng ta cũng không cần thiết phải cãi cọ: “Tứ di nương chợt nghe nói nhi nữ của bà ta là nhi nữ lầu xanh, trong lòng có nghi ngờ, nhất thời kích động, ép hỏi ta tình hình thực tế, cho nên ra tay nặng nề một chút.”
Lãnh Băng Cơ không nhanh không chậm, ngữ điệu bằng phẳng: “Mọi người đều biết, Tứ di nương tính tình tốt, yếu đuối, đối với Kim di nương còn có hai tỷ đệ các ngươi luôn luôn cúi đầu nghe theo, nói gì nghe nấy.

Trừ phi, có cừu hận thấu xương, bà ta sẽ không ra tay nặng nề như vậy”.
Lãnh Băng Nguyệt nhất thời liền nóng nảy: “Lãnh Băng Cơ, tỷ có ý gì chứ? Tứ di nương vì sao luẩn quẩn trong lòng, tất cả mọi người đều biết 3.

Ta biết tỷ có quan hệ tốt với Tứ di nương, tỷ cũng không nên vội vã trừ khử ta.

Nhưng cưỡng ép thế này, vậy mà đem cái chết của Tứ di nương cứng rắn nhét lên người ta, có phần quà để tiện rồi”.
“Phụ thân, hôm nay phụ thân có thể thấy được, nữ nhi ở trong Vương phủ, bị nàng ta chèn ép thế nào, bị cô làm hại rơi vào cảnh ngộ như vậy.

phụ thân phải làm chủ cho nhi nữ”
Lãnh Tướng ho nhẹ một tiếng: “Hay là, bởi vì Tứ di nương bỗng nhiên nghe được tin nhi nữ chết, trong lòng nhất thời nản lòng thoái chí.

Thế nhưng cùng Bằng Nguyệt có quan hệ gì đâu.

Việc này, Vương gia người xem, không cần phải...Lại tiếp tục truy cứu tiếp đâu?”
Mộ Dung Phong chậm rãi thả tay xuống mở nắp trà, bình tĩnh nhìn Lãnh Băng Nguyệt.

“Tứ di nương tử và ngươi không có quan hệ trực tiếp, vậy Tri Thu thì sao?
Cơ thể Lãnh Bằng Nguyệt chấn động, trong con người xẹt qua một tia hoảng loạn, rất nhanh liền che giấu: “Tri Thu chết thì có liên quan gì tới ta? Ta đã rời khỏi Vương phủ một thời gian dài, không cùng Trị Thu gặp mặt, lúc đó lại không có mặt ở Tướng phủ”
“Cũng là bởi vì như vậy, cho nên lúc đó tất cả mọi người ai cũng không hoài nghi lên người ngươi.

Mãi cho đến khi, vừa nãy, Tiết di nương tiết lộ lúc đó người đang ăn Tết với bà ấy, mới vừa rồi bản vương bừng tỉnh đại ngộ”.
Lãnh Băng Nguyệt hoàn toàn thương tâm mà nhìn phía Mộ Dung Phong: “Bằng Nguyệt thực sự không rõ, Vương gia đến tột cùng là có ý gì? Tri Thu chết, có liên quan gì tới Tứ di nương chứ?”
“Tri Thu sau khi chết bị chính tay Tứ di nương, đẩy ngã vào trong hồ.

Bà ta trước kia là đào võ của gánh hát, có một chút kĩ năng, thừa dịp Trị Thu không chú ý, từ phía sau nàng ta, dùng một chiếc khăn ướt bịt miệng nàng ta.
Bởi vì vóc dáng của bà ta không bằng Trị Thu, cho nên lúc ra tay, tay áo tuột xuống.

Tri Thu không có cách nào hô hấp và kêu cứu, liều mạng giãy dụa, cào lên cánh tay của và ta.

Trên cánh tay của Tứ di nương hiện lên bốn vết cào chính là chứng cứ”
“Hôm nay Tứ di nương đã chết, mọi người nói cái gì thì chính là cái đó.

Nhưng mà mặc dù là bà ta giết Trị Thu thì như thế nào? Có liên quan gì đến ta?”
“Tứ di nương với Tri Thu không thì không oán, lại đột nhiên hạ độc thủ với nàng ta như vậy, cũng là bởi vì, là bởi vì cô lấy nhị nữ của bà ta ra uy hiếp, ép buộc bà ta phải dựa vào mệnh lệnh của cô mà làm việc.
Mà lúc bà ta giết Tri Thu, liền yêu cầu người để bà ta gặp mặt nhi nữ một lần, cô không thể không dùng bạc để thuê người ở Lâm Lang Các để qua mặt bà ta.
Lúc bà ta phát hiện mình bị lừa, vô cùng hung hăng giận dữ truy hỏi người về tung tích của nhi nữ.

Ngươi liền cố ý dùng tin tức nhi nữ đã chết để kích thích bà ta, khiến bà ta vì vậy mà tự sát bỏ mình”
Lãnh Bằng Nguyệt cười một cách gượng gạo.
“Vương gia đây là nghe ai ở trước mặt ngài nói bậy? Trị Thu đó là nha đầu của ta, tại sao ta lại muốn giết nàng ta, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?”
“Nguyên nhân cụ thể, vậy thì phải hỏi chính ngươi.”
Lời nói của Mộ Dung Phong, khiến tất cả mọi người ở đây đều rất khiếp sợ, ngoại trừ Lãnh Băng Cơ.
Mộ Dung Phong nói nàng đang mang thai, không thích hợp làm lụng vất vả, tiêu hao tâm lực, chuyện này chỉ cần giao cho hắn đi làm, không cần phải tốn sức.

Đây là nói bóng nói gió, nhắm thẳng vào Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ cũng không giải thích, trái lại cũng nhàn nhã bưng lên một ly trà, khẽ nhấp một cái, nhuận họng.
Sắc mặt Mộ Dung Phong rất bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình gì, càng thêm vẻ bí hiểm, làm người khác đoán không ra, hắn là đã có dự định, hay là đang cố làm ra vẻ huyền bí?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui