Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Mộ Dung Phong đầu tiên là “phù” hít một hơi khí lạnh, sau đó nắm thật chặt thịt trên cánh tay, kìm nén cắn chặt răng, không có giãy dụa cũng không buông ra.
Quần áo mùa thu không dày, rất nhanh thì có mùi máu tanh tràn ngập trong cổ họng, có chút mặn.
Không khí tựa như cũng đọng lại, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có âm thanh “xèo xèo” của dầu vang lên khi thỏ bị lửa nướng
Ngực Lãnh Bằng Cơ phập phồng, ra sức thở hổn hển hai cái, sau đó chậm rãi há miệng ra, hả giận hơn nhiều.
Trước tiên đem nhặt con thỏ rơi vào trong lửa lên, dù sao, sức yếu, cái bụng đương nhiên vô ích, không ăn no làm sao có sức lực đánh nhau?
Chỉ với tính tình pháo kép này của Lãnh Băng Cô nàng lúc đó không có phát tác, chui lên nổ tung trời cũng đã rất cho người mặt mũi rồi.
“Cút, cách ta xa một chút”
“Ít nhất nàng phải cho ta một cơ hội giải thích chử”
“Việc này có cái gì để giải thích? Bên hồ, xe ngựa, thôn quê hoang vu, nhiều mạo hiểm kích thích hả? Cần gì phải trốn ta sao? Vốn dĩ không cần phải...A, trực tiếp mang nàng ta về Triều Thiên Khuyết, chỉ cần một câu nói của Phong Vương gia ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn dành chỗ cho các ngươi.
Ngươi lại đuổi theo ta làm cái gì? Ngươi đường đường là Mong Vương gia, tam thê tứ thiếp là vinh quang của nam nhân các ngươi, đồng con đồng cháu là bản lĩnh, ta cũng đã nói chúc mừng rồi, còn muốn ta làm sao nữa? Lại giúp các ngươi lo liệu nữa sao? Hay là kêu gào trợ oai đánh trống đếm một chút? Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, một lần nữa? Đếm như vậy có cảm giác không?”
Mộ Dung Phong đặt cằm ở cổ nàng, giọng nói không lưu loát: “Đêm đó ta uống rất nhiều rượu, nhận lầm nàng ta thành nàng, hơn nữa, mùi thơm hợp hoan tán trên người nàng ta, trong lúc nhất thời ta có lẽ mất đi lý trí..”
“Ngươi không cần giải thích cặn kẽ như vậy, ta không có hứng thú đối với hoạn tình giữa các ngươi” Lãnh Băng Cơ lạnh lùng ngắt lời của hắn: “Ba cái cớ của nam nhân không chung thủy: Say rượu, bị dụ dỗ, còn có thể tử thiểu ôn nhu.

Người trúng tất cả, còn có cái cớ nào mới mẻ một chút không?”
“Đây không phải là ta mượn cớ! Thực sự, cho tới bây giờ, ta cũng không biết lúc đó sự việc xảy ra như thế nào, sau khi tỉnh lại, hình như là ván đã đóng thuyền.

Ta rất hối hận, biết mình có lỗi với nàng, thế nhưng lại không biết giải thích với nàng thể nào nên đã đưa nàng ta vào trong điền trang.
Quả thật là bản vương không tốt, đã hứa với nàng mà không làm được.

Nàng đánh ta mắng ta, thế nào cũng được, thế nhưng nghìn vạn lần không nên tự mình buồn phiền có được hay không?”
“Được!” Lãnh Băng Cơ đồng ý cực kỳ thoải mái: “Muốn ta không tức giận, lập tức biến mất trước mắt ta, chỉ cần nhìn không thấy người, thế giới của ta lại yên tĩnh”
"Ta không đi, trừ khi nàng đi theo ta”
“Vậy được, ta đi”
Cánh tay của Mộ Dung Phong càng siết chặt: “Rốt cuộc ta phải làm thế nào thì nàng mới có thể tha thứ cho ta?”
Lãnh Băng Cơ từ bỏ giãy dụa, khàn giọng nói: “Mộ Dung Phong, người tội gì phải như vậy, người có kiêu ngạo của ngươi, ta có kiên trì của chính ta, ngươi không cần mất công chiều theo ta như vậy, như vậy người sớm muộn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, hôn nhân của chúng ta cũng không dài lâu”.
“Không” Mộ Dung Phong kiên quyết như đinh đóng cột: “Băng Cơ, ta không phải đang cố gắng lấy lòng nàng, chiều theo nàng.

Mà là trừ nàng ra, trên đời này ta sẽ không động lòng với bất cứ người nào nữa.

Sự kiêu ngạo lớn nhất của ta là nàng, kiên trì của nàng cũng là kiên trì của ta.

Quãng đời còn lại rất dài, lời của ta là lời thề hay là lời nói dối, cho ta thêm thời gian, ta sẽ chứng minh với nàng”
Mộ Dung Phong không phải là người dịu dàng, mặc dù lúc hai người năng tình mật ý, hắn cũng cực ít khi sẽ nói những lời âu yếm thề non hẹn biển.

Không thể không thừa nhận, lời của hắn có lực hấp dẫn rất lớn, nói xong lòng Lãnh Băng Cơ cũng không khống chế được mà mềm nhũn.
“Chứng minh? Chứng minh như thế nào? Bỏ Băng Nguyệt sao? Hài tử của nàng thì làm sao bây giờ? Ngươi có thể làm được sao? Ngươi có thể tàn nhẫn quyết tâm sao? Lãnh Băng Nguyệt nàng ta vốn dĩ chính là người người nuông chiều trong lòng, tình xưa nhen nhóm rất bình thường.

Nói cái gì mà không phải người tự nguyện, nếu không phải là người khó quên tình xưa, do dự thiếu quyết đoán, đa tình làm tình, làm sao đến mức này?”
Mộ Dung Phong im lặng một lúc: “Lãnh Bằng Nguyệt đã trở về Vương phủ, chuyện nàng ta có thai, phụ hoàng mẫu phi bọn họ cũng đều biết.

Trong lúc nhất thời, ta cũng không biết..."
Quả thực, nam nhân mà đáng tin thì lợn mẹ leo cây.
Lãnh Băng Cơ cười lạnh một tiếng, ngắt lời hắn: “Ngươi là tới đưa ta trở về phủ, hay là xát muối vào vết thương của ta? Nếu như người đã đón Lãnh Bằng Nguyệt về cũng đã chứng tỏ thái độ và quyết định của ngươi, còn có gì để nói nữa?
Trước đây, ta đã từng nói với người, ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc, Lãnh Băng Cơ ta không chung trượng phu với người khác, huống chi là nước lửa bất dụng Lãnh Băng Nguyệt.

Người luôn miệng nói sẽ cho ta một lời giải thích, hóa ra, đây là cái mà người gọi là giải thích, gạo nấu thành cơm, hài tử cũng có, khiến ta phải thỏa hiệp đúng không?
Mộ Dung Phong, người đoán sai rồi.

Ta vẫn là câu nói kia, sớm muộn có một ngày, ta và Lãnh Băng Nguyệt là người chết tại sống.

Nếu như người muốn thấy ngày này, vậy đưa ta trở về đi”
Người ta thường nói lời nói dối được coi trọng bởi người nghe, và lời thề được coi trọng bởi người nói ra điều đó.
Lời thề non hẹn trước kia giữa chúng ta thì coi là cái gì?
Thành ngữ sao?
Mộ Dung Phong ảo não cắn chặt hàm răng: “Ta thỏa hiệp với mẫu phi, đón Lãnh Băng Nguyệt trở về, có điều là ta tạm thời thích ứng.

Vừa mới nghe thấy người bị người của Phi Ưng Vệ mang đi, ta rất lo lắng cho an toàn của nàng, sợ đối phương sẽ làm điều bất lợi với nàng”.
Sợ đối phương đưa ta tới uy hiếp nàng sao? Mắt của người Phi Ưng Vệ lại không mù, lão bà mất thì thăng quan phát tài, Phong Vương gia người sợ là vô cùng ước ao.
Lãnh Băng Cơ chỉ cười cười không nói gì.
“Theo ta trở về đi, Băng Cơ, ta đồng ý với nàng, sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ oan ức gì.” Mộ Dung Phong gần như là năn nỉ nói: "Lãnh Băng Nguyệt cùng đứa bé trong bụng của nàng ta, ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý để bỏ”

“Vậy ta đảm bảo, ta tuyệt đối không thấy được ánh mặt trời ngày mai.

Phụ hoàng làm sao có thể cho phép một tai họa hại nước hại dân như ta sống trên đời này, hủy hoại nhi tử kiêu hãnh của hắn.”
Mộ Dung Phong ngẩn ra, Lãnh Băng Cơ lo lắng rất chân thực.
Hắn lập tức mất dũng khí.
“Nàng nói xem ta phải làm sao bây giờ? Chỉ cần có thể tha thứ cho ta, ta Mộ Dung Phong xin thề...”
Lãnh Băng Cơ lắc lắc con thỏ đang nướng dở trong tay, ngắt lời hắn: “Cẩn thận, con thỏ này chính là kết quả của việc lập lời thề bừa bãi.

Chàng xem, có giống bị sét đánh chảy không?”
Nàng cười tủm tỉm quay mặt lại nhìn Mộ Dung Phong, trong con người hiện lên nước mắt, còn có ngọn lửa, sáng lấp lánh, chỉ cần nháy nháy mắt sẽ có đốm lửa theo nước mắt bắn ra, rơi thành từng mảnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui