Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Ở trong sân không có nhà vệ sinh, miễn cho mùi khó chịu ngút trời.

Lãnh Băng Nguyệt ngày bình thường dùng thùng phân, hạ nhân cần phải đi vài nước chân đến nhà vệ sinh ở không xa để giải quyết.
Lãnh Băng Nguyệt trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với hắn ta: “Hôm nay thời gian mà chàng đến cũng không ngắn rồi, cũng đừng có gây thêm phiền phức, bị người khác gặp được nữa, vẫn là nhanh chóng đi ra khỏi phủ đi”.
Phương Phẩm Chị cảm thấy cũng đúng, tự mình ăn mặc một thân nữ trang, nếu như đi nhà vệ sinh nữ, vạn nhất bị người khác gặp được thì cũng không hay.

Vậy thì các biệt với Lãnh Bằng Nguyệt, đi ra khỏi Vương phủ thôi.
Ra cửa quẹo phải, đi qua hai cái giao lộ, liền cảm thấy không nhịn được nữa rồi, tìm cái phố nhỏ, tìm nơi xó nhỏ có góc cạnh ngó ngó nghiêng nghiêng bên trái bên phải không thấy ai, mới cởi cái quần xuống, bắt đầu đi tiểu.
Đi tiểu mới được một nửa, sau lưng đột nhiên lại có người quát lớn: “Này, làm cái gì đấy?
Lập tức dọa hắn nhảy dựng cả lên, tranh thủ thời gian mặc lại cái quần, quay người nhìn lại, nhìn thấy có người hứng về phía mình mà đi tới, bộ dạng xun xoe cuống quít, vội vội vàng vàng mà chạy thoát.
Trong Tế Hà viện, Đại Mạt đi vào căn phòng của Cẩm Ngu.
Cẩm Ngu đang ngồi ở trước bàn trang điểm trong trước trông sau, nghe được có tiếng bước chân của nàng ta, đầu cũng không quay lại hỏi: “Thế nào rồi?”.
"Thật là giống y hệt như phán đoán của quận chúa ngài, nha đầu Kim phủ đó đã ở lại trong căn phòng của Lãnh Băng Nguyệt để dùng cơm, bởi vì đồ ăn quá mặn, đã uống nhiều nước, thế nên đi ra khỏi viện liền không nhịn được mà tìm ngay một nơi nào đó để tiểu tiện.

Người của chúng ta nhìn thấy là thật, hắn ta là đứng mà đi tiểu”
Cẩm Ngu có chút câu dẫn ra khóe môi: “Lãnh Bằng N 4yệt này còn thật sự gan to bằng trời mà, vốn là, còn cho rằng chỉ là cùng với cái nha đầu kia ma kính giải khát, vậy mà lại không thể ngờ được rằng, đó là giả phượng hư hoàng, lừa dối trời đất”
“Ngài nói xem, hắn ta và Trắc phi nương nương thật sự là có cái gì đó ấy ạ?”
“Còn phải nói sao hả? Thời gian ở bên trong xung chúng ta ai mà không từng chứng kiến cơ chứ? Nhưng phàm là cung nhân ở trong cùng hay là thị vệ thì đều có một chút ý tử như vậy sao, âm thầm mà mày qua mắt lại, không phải giống như là Lãnh Bằng Nguyệt bây giờ hả? Cái người này thường xuyên ra vào Vương phủ, mỗi lần đều là cái bộ dạng lén lén lút lút, còn có Triệu ma ma kia trần cửa nữa, không phải tự thông thì là cái gì?”
“Vậy thì lá gan của nàng ta chẳng phải cũng lớn quà rồi sao? Nếu như để Vương gia biết được, thì hai người đó làm gì còn đường sống nữa chứ?”
“Vốn dĩ, có Lãnh Băng Cơ ở đây, thì sớm muộn cũng sẽ không để cho nàng ta đường sống thôi.

Cái loại nam nữ hoan ái như này thì sẽ bị nghiện, trên đời này mạo hiểm thanh bại danh liệt, vạ kiếp bất phục, người thân hoan còn ít hay sao? Lại nói hai người này biện pháp quả thật là có chút kín, cho dù Mộ Dung Phong hay là Lãnh Băng Cơ gặp được thì như thế nào chứ, ai mà sẽ hoài nghi cái người tô son trát phần như thế lại có thể cùng một với hán tử?”
Đại Mạt lặng lặng yên yên, một chút do dự: “Vậy ngài nói xem, Vương gia bình thường từ trước đến nay đều không đặt chân đến Tử Đằng tiểu trúc, thì sao lại có thể trùng hợp như thế, khiến cho Trắc phi nương nương có thai được cơ chứ?”
Cẩm Ngu cười lạnh một tiếng nói: “Biết rồi còn cổ mà hỏi.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đâu? Có cần phải đến vạch trần bộ mặt thật của nàng ta trước mắt Vương gia không?”
“Tại sao lại phải vạch trần cơ chứ? Lãnh Băng Nguyệt có thai, nhưng điều mà Lãnh Băng Cơ quan tâm giống như vạn tiễn xuyên tâm vậy, tức giận với Vương gia như thế, xem náo nhiệt vẫn còn chưa đủ sao, nếu như Lãnh Băng Nguyệt xong đời rồi, thì người vui vẻ nhất không phải là Lãnh Băng Cơ hay sao? Lãnh Bằng Nguyệt đối với bốn quận chúa mà nói, không có bất kỳ sức cạnh tranh nào, sống chết của nàng ta thì có liên quan gì đến ta chứ".
“Vậy cứ để nàng ta xuân phong đắc ý như vậy ạ? Còn muốn đem quận chúa ngài dẫm đạp ở dưới chân nữa.

Ngài xem xem lời mà hôm nay nàng ta nói đó, tức giận cỡ nào cơ chứ”.
Cẩm Ngu tháo kim châm ở bên trong búi tóc xuống, đặt ở trong tay mà vuốt ve: “Đương nhiên sẽ không rồi, ta muốn để nàng ta trở thành cái đạo ở tòng tay của ta, hung hăng mà tiến vào bên trong trái tim của Lãnh Băng Cơ.

Đi đi, nói cho Lãnh Băng Nguyệt một tiếng, bốn quận chúa muốn mời nàng ta đi nghe kịch, nghe một vở kịch rất hay”
Lãnh Bằng Nguyệt nghe nói Cẩm Ngu muốn mời mình đi xem kịch, có chút không hiểu thấu được.
Quan hệ giữa hai người là không đối phó, nàng ta làm sao có thể có ý tốt như vậy? Tưởng tốt mà lại không tốt, tưởng tiệc mà chẳng phải tiếc, vừa nghĩ là đã biết, chắc chắn lại là Hồng Môn Yến.
Nhưng mà bây giờ Lãnh Băng Nguyệt có chỗ dựa, không có cố kỵ cái gì cả, lập tức sảng khoái mà đáp ứng.
Cẩm Ngu cải xuất diễn đơn sơ này, cũng không có sân khấu diễn kịch, chính là kiểu sai người đi vào trong rạp hát mời hai giác nhi, còn mời cả hai nhạc sư đến, ở trong Tê Hà uyển mà chuẩn bị đồ ăn nhẹ từ trái cây, hia cái giác hòa vào nhau, liền bắt đầu yy nha nha mà hát.
Cấm Ngu dùng tấc móng tay dài bóc vỏ hạt bí ra, híp híp mắt, dường như nghe được cả mùi ngon.
Lãnh Băng Nguyệt đã nghe qua vở kịch này rồi, gọi là “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”.
Nàng ta hứ” lại một tiếng: “Một cái như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, còn có một Hoa Mộc Lan nữa, ta cảm thấy rất là buồn bực, nữ giả nam trang rồi xen lẫn ở trong đám nam nhân mà ở bên trong rồi ăn cùng ngủ cùng, tại sao lại có thể không có ai nhận ra được là một nữ hài tử cơ chứ? Nếu như là như thế thì lớn lên chắc phải cao lớn thô kệch, một bộ nam nhân mày rộng mũi cao ấy chứ.

Sao lại có thể có khả năng trêu chọc được hai vị nam nhân mà tranh tới tranh lui như thế?
Cẩm Ngu cười cười: “Ta cũng cảm thấy như thế.

Bọn họ đều xem mắt của người khác mà hết rồi hả?"
“Thế tại sao người vẫn còn vô vị như vậy hả, truyền của mời đoàn kịch đến đây hát một vở kịch não tàn như thế này chứ?”
Cẩm Ngu hướng về phía đoàn kịch mà bĩu môi: “Mắt của ta nhìn không thấy, ngoại trừ nghe kịch nghe nhạc ra thì còn có thể làm gì giải sầu cơ chứ? Hơn nữa, hai cái người hát kịch kia nghe nói lớn lên cũng rất tuấn tú”
Lãnh Bằng Nguyệt mỉa mai cười cười: “Đều là nữ nhân cả, có gì mà đẹp hay không chứ?”
Cẩm Ngu mỉm cười: “Nhưng mà bọn họ không có phải là nữ nhân mà, là nam nhân tô son điểm phấn để giá thành thôi.

Ngươi xem cái thân hình của bọn họ đi, còn có cả ánh mắt nữa, có phải là rất có vũ mị hay không, không nhìn ra hả? Ta chỉ dùng tại để nghe thôi, cũng cảm thấy được cái giọng này, rất có hàm súc và thú vị”.
Lãnh Băng Nguyệt trong lòng kinh ngạc, trực giáp cho thấy trong lời nói của Cẩm Ngu có chuyện, không khỏi nhớ tới Phương Phẩm Chi, một hồi chột dạ.
Mời hai vị nam nhân di vào bên trong, cho dù là hát kịch, sợ là cũng không nên nhỉ?”
“Thế nên, ta mới mời Trắc phi nương nương đến để cùng nhau nghe kịch chứ,.

Nghe nói, có vài người ấy, là nam nhân nhưng thích đánh phấn để thành nữ nhân, nếu như mà hóa trang tốt, da thịt mềm mại mịn màng, người khác còn không nhận ra mà, có thể lừa trời mà đi đi vào vào trong cung, hai người trà trộn với nhau, thần không biết mà quỷ cũng không hay”
Lời nói này, càng thêm ý vị sâu xa.
Lãnh Bằng Nguyệt làm sao có thể nghe được cái buổi kịch này nữa chứ? Cười đến vô cùng miễn cưỡng: "Cẩm Ngu quận chúa đây là đang đàu có phải hay không? Trên thế gian này sẽ có cái loại hiếm có như vậy hả? Nếu như người muốn nghe thật, vậy thì tự mình nghe đi, ta lại không có chút hứng thú nào, đi trước đây”.
Nàng ta lập tức đứng dậy, không thể chờ được mà nóng lòng muốn đi.
“Đừng có đi vội như thế mà, dù sao thì Vương gia cũng không có ở trong phủ, ngươi sợ cái gì chứ?”
“Chị cười rồi, ta thì có gì mà phải sợ cơ chứ?”
Cẩm Ngu đánh rơi hạt bí đỏ tỏng tay: “Qủa thật như vậy, thân có thai rồi thì không sợ gì cả.

Nhưng mà, cái thai này cũng là lưỡi dao hai mặt đấy, đã có thể làm cho người vinh hoa phú quý, thì cũng có thể làm cho ngươi vạn kiếp bất phục, nhưng mà chính là một câu thì sẽ hỏng bét, câu chuyện một câu của người khác.”
Lãnh Băng Nguyệt lại không có cách nào để giữ sự bình tĩnh, đột nhiên uốn éo quay đầu lại mà nói: “Những lời mà người nói, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?”
Cẩm Ngu nói từng chữ từng chữu một: “Ý của ta đó chính là, giả dụ Vương gia nghe người ta bàn luận, nói đứa trẻ ở trong bụng ngươi không phải là của ngài ấy, ngươi nói xem, ngài ấy nóng nảy cũng không hay, đang ở trong thời kì nổi nóng, thì sẽ làm ra tại nạn chết người đấy”.
Lãnh Băng Cơ cả người đều ngây ngẩn cả ra, nàng ta xác định, những lời này của Cẩm Ngu chính là một xâu hại nghĩa, là đang uy hiếp mình.
Tri Thu đã chết rồi, ở trên thế gian này ngoại trừ Triệu ma ma, thì cũng không có ai biết được quan hệ giữa hai người bọn họ, Cẩm Ngu sao có thể biết được chứ?”
Một lớp bị san bằng, một lớp khác lại được mở ra, ấn ngược lại hồ lô, nàng ta ngoại trừ khủng hoảng ra thì cũng không biết nên làm gì nữa.
“Ngươi nói hươu nói vượn, ai dám gan lớn như thế mà bịa đặt sự tình chứ?”
“Ta cũng có là có ý tốt nhắc nhở người một tiếng, vẫn tốt, bây giờ ngoại trừ bốn công chúa, những hạ nhân ở trong phủ này vẫn chưa ai biết đợc người có tư tình này nọ với người khác”
Lo lắng đã được cho là đúng.
Lãnh Băng Nguyệt run rẩy bờ môi: “Tự tình cái gì cơ chứ, ngươi là đang muốn hãm hại ta đấy à?”
Cẩm Ngu không chút phật lòng nói: “Ta và Trắc phi nương nương bây giờ đã là đồng mệnh tương liên rồi, nịnh bợ cũng không kịp nữa đâu.

Hôm nay chính là đơn thuần ở đây ôn lại chuyện cũ với người, sau đó hòa hoãn lại mối quan hệ giữa hai chúng ta đi một chút, tội gì nếu ngày sau người tranh ta đấu, bị người khác chiếm được tiện nghi, ngươi nói xem có đúng hay không?”
Lãnh Băng Nguyệt chăm chú mà nắm tay thành nắm đấm, rõ ràng từ trong lời nói của nàng ta nghe ra được chút uy hiếp.
Nàng ta dần dần quay người lại, sau đó ngồi xuống: “Những lời này của người nói hình như là có chút đạo lí.

Hai người chúng ta quả thật là nên bỏ qua hiềm khích lúc trước, đoàn kết một lòng”
Cẩm Ngu “ha ha” cười một tiếng, đem theo tia đắc ý, Lãnh Băng Nguyệt này xem ra là quá ngu xuẩn rồi, tốt xấu thức thời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui