Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Cẩm Ngu một bước ngoái đầu ba lần, lưu luyến vừa ra khỏi cửa lớn của Triều Thiên Khuyết, đột nhiên, một tiếng “Đông” từ đỉnh đầu rơi xuống một thứ, vừa vặn rơi xuống chân nàng, nàng sợ đến mức thét lên một tiếng sợ hãi.
Đen như mực, Đại Mạt cũng không thấy rõ là thứ gì, liền đốt đèn lồng khom lưng nhìn.
Chỉ thấy trên mặt đất có một vật tròn cỡ quả trứng vịt lăn lông lốc, khói đen đang phả ra bên ngoài, cuồn cuộn không ngừng.
Nàng tò mò mở to hai mắt nhìn, một luồng khói phả vào mặt, lập tức liền cảm thấy đôi mắt như châm chích, nóng rát rất đau.

Trong cổ họng cũng như là hít vào bột ớt, sặc muốn chết, ho khụ khụ một trận, nước mắt từ trong mắt lập tức chảy ra.
Chủ tớ hai người ho thành một đoàn, hai mắt lại không thể nhìn thấy, giẫm váy trượt chân, chật vật té lăn quay trên đất.

Yêu kiều hô hai tiếng.
Mộ Dung Phong nghe thấy tiếng kinh hô của Cẩm Ngu, đi ra xem xét tình huống, trước mặt một đám khí đen dày đặc, gay mũi, xông vào mắt, người khác không dám lại gần.
Hắn cũng lắp bắp kinh hãi: “Sao lại thế này?”
Cẩm Ngu “Khụ khụ” nghẹn ngào: “Biểu ca, cứu muội!”
Khói hơi lớn, hơn nữa dưới đất vẫn còn khói bốc lên nghi ngút.

Mộ Dung Phong không dám liều lĩnh tiến lên, từ trong tay áo lấy ra một thứ giống như cái kia đèn pin lần trước Lãnh Băng Cơ cho hắn.
Hắn cân nhắc rất lâu mới một lần nữa lắp các loại linh kiện trở về ban đầu, cảm thấy dùng rất tốt, xem như bảo bối giữ lại trên người.
Hắn ấn công tắc chiếu tới hai người Cẩm Ngu Đại Mạt.
Cẩm Ngu và Đại Mạt thật vất vả từ trong đám khói chui ra, lập tức một luồng ánh sáng cực mạnh chiếu đến trước mặt hai người, Cẩm Ngu cuống quýt nâng tay che mắt.
Lãnh Băng Cơ đang ở trong bóng tối xem náo nhiệt xem rất vui vẻ, không khỏi nhíu mày.
Cẩm Ngu đối mặt với ánh sáng cực mạnh chiếu qua, phản ứng vô thức khiến nàng lập tức nổi lên lòng nghi ngờ.
Chẳng lẽ, Cẩm Ngu đã khôi phục thị lực?
Ngay sau đó, Cẩm Ngu dường như là phát hiện ra sơ hở của bản thân, vội vàng giơ tay dụi mắt, hơn nữa khom lưng đứng dậy, che giấu sơ hở của mình.
Ngược lại Lãnh Băng Cơ không hề nghĩ đến, bản thân trong lúc nhất thời quá tức giận, trêu chọc nàng ta một chút, vậy mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Ánh mắt đã khôi phục thị lực, còn cố làm ra vẻ, lại ở Kỳ vương phủ không đi, nàng vì gần thủy ban công* quả thực hao tổn tâm huyết.
(có nghĩa là tháp gần nước thì lấy được ánh trăng trước, là hình ảnh ẩn dụ cho việc nhận được một số lợi ích hoặc sự thuận lợi trước hết vì đã kết thân với một số người hoặc sự vật.)
Lãnh Băng Cơ từ trong bóng tối thoải mái đi ra ngoài, ngạc nhiên kinh ngạc: “Chết tiệt, yêu khí thật nồng! Có yêu quái thường lui tới!”
Cẩm Ngu cũng chỉ có thể “Khụ khụ khụ!”
Lúc này Lãnh Băng Cơ mới làm bộ như vừa phát hiện ra: “Sao lại là Cẩm Ngu quận chúa? Trước đây ta chỉ đã từng nghe nói thiếu đạo đức mang theo khói, vẫn chưa gặp qua đánh rắm có thể tỏa ra khói đen lớn như vậy, tối nay có phải ngài đã ăn ớt xào lá hẹ hay không, sao rắm này vừa sặc vừa cay thế? Ngươi không xông chính mình đấy chứ?”
Diễn xuất thật phô trương.
Một đống hạ nhân nghe tiếng chạy tới xem náo nhiệt gắng sức nhịn cười, không dám phát ra tiếng.
Cẩm Ngu ho một lúc lâu mới miễn cưỡng bình ổn hô hấp, biết rõ là Lãnh Băng Cơ đang trêu chọc mình, nhưng nhất thời lại không có bằng chứng, không khỏi thẹn quá hóa giận.
“Ai đánh rắm? Đây rõ ràng chính là có tẩu ở cố ý trêu chọc ta!”
“Nói cũng phải, cái rắm lớn như vậy, thế nào cũng có thể phá mặt đất ra một cái hố, văng trúng chính mình thì sao.

Đó chính là của Đại Mạt thả ra sao?”
Mặt Đại Mạt đỏ lên: “Không phải!”
Lãnh Băng Cơ tấm tắc lên tiếng: “Ngươi xem, chuyện rắm lớn chút mà thôi, ngươi liền thay quận chúa nhà ngươi gánh chịu đi chứ, nếu không quận chúa nhà ngươi ở trước mặt Phong Vương gia rất mất mặt?”
Cẩm Ngu tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ta nói là có người trêu chọc ta, cố ý dùng khói xông ta!”
“Xông khói?” Lãnh Băng Cơ tiếp tục giả ngu: “Ta đã nghe qua xông gà xông cá xông thịt khô, không phải nên dựng lên đống lửa, treo thịt lên bãi đất cao sao? Nếu không đó là nướng.”
Cẩm Ngu bị nàng liên tiếp địa trêu chọc, nước mắt chảy càng lợi hại hơn, đôi mắt bị xông đỏ thẫm.
“Ta đã chật vật như vậy, Vương phi tỷ tỷ vui sướng khi người gặp họa thì thôi đi, sao còn bỏ đá xuống giếng trêu chọc ta như vậy? Cuối cùng là ngấm ngầm chơi ám chiêu, chẳng lẽ tẩu thật nhìn không ra? Biểu ca cũng ngồi yên mặc kệ phải không?”
Mộ Dung Phong vui đến nỗi quai hàm đều sắp co rút, nghiêm trang: “Được rồi, Băng Cơ, nhìn Cẩm Ngu vừa sặc vừa ho, không biết mắt có trở ngại hay không? Còn không nhanh chóng giúp muội ấy nhìn thử?”
Xem ra, Mộ Dung Phong vừa rồi cũng phát hiện sự không thích hợp của Cẩm Ngu.
Lãnh Băng Cơ gật gật đầu, tiếp nhận đèn pin từ trong tay hắn.
“Chính là, ánh mắt của Cẩm Ngu quận chúa vốn dĩ không tốt, lại bị sặc khói, khẳng định họa vô đơn chí.

Nhanh lên để ta xem thử, nhỏ chút thuốc sẽ thoải mái rất nhiều.”
Mọi người nhìn sự nhiệt tình bất thình lình của Vương phi nương nương nhà mình còn hơi buồn bực, các nàng không hẹn mà cùng từ trên người Lãnh Băng Cơ thấy được tám chữ ―― vô sự xum xoe, phi gian tức đạo.
Không đúng, là chín chữ.
Cẩm Ngu luôn miệng nói không cần: “Mắt ta cũng đã mù, mặc dù họa vô đơn chí, còn có thể như thế nào?”
“Có một số bệnh về mắt nếu là quá nặng, là phải bỏ đi tròng mắt, chỉ để lại cái hốc mắt, ngươi nói quá dọa người.

Không thể đập vỡ bình nát*, giấu bệnh sợ thầy.”
(ẩn dụ có những thiếu sót, sai sót hoặc thất bại, hãy để nó qua đi, không cần sửa chữa.

Vì cái bình đã bị vỡ nên dù có đánh rơi lần nữa thì nó vẫn sẽ bị vỡ, vì vậy không cần phải trân trọng nó!)
Lãnh Băng Cơ vừa nói những điều đáng sợ, vừa bật công tắc đèn lại lần nữa, trực tiếp chiếu vào mắt của Cẩm Ngu.
Đại Mạt bên cạnh cũng xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng, mà ánh mắt Cẩm Ngu lại thờ ơ, ngoại trừ sưng đỏ ra, không có gì khác thường, chớp cũng không chớp một cái.
Đèn pin này ánh sáng cực mạnh, người bình thường căn bản chịu không nổi, chỉ cần chiếu một lúc, người mắt tốt cũng có thể đốt mù.
Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cảm thấy hồ nghi, lúc nãy mình đã nhìn nhầm sao?
Quỷ che mắt mà Na Trát Nhất Nặc đó đã nói, cuối cùng lại là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Cẩm Ngu còn có thể thu phóng tự nhiên giống như hít thở sao? Cái này cũng quá không khoa học?

Lãnh Băng Cơ đắc ý nghiêng đầu: “Đạn khói phòng sắc lang, đặc biệt cho chàng dùng để phòng thân, dùng để đối phó những nữ lưu manh có mưu đồ quấy rối với chàng, là vũ khí cần thiết khi đi du lịch ở quê nhà ta.

Thế nào? Ta rất săn sóc phải không?”
Mộ Dung Phong có chút u oán: “Đây chính là kinh hỉ lúc nãy nàng nói cho ta? Ta cho rằng nàng ở phòng bếp chuẩn bị lương khô cho ta.”
“Thật sự đói bụng có thể nếm thử, vị của lá hẹ xào ớt.”
Mộ Dung Phong nhớ tới so sánh lúc nãy của Lãnh Băng Cơ, mở miệng rắm tới rắm lui, lập tức đen mặt.
“Có thê như thế, phu phục gì cầu?”
Lãnh Băng Cơ chỉ cho rằng hắn đang khen mình: “Ta miễn cưỡng có thể xem như là một thê tử có khả năng lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đấu thắng tiểu tam, đánh thắng sắc lang phải không? Thực sự không được, thêm một cái nữa, võ công lên được chiến trường, y thuật đấu được diêm vương.”
Mộ Dung Phong nghiêm trang lắc đầu: “Những thứ đó bổn vương cũng không hiếm lạ.”
“Vậy chàng hiếm lạ cái gì? Sẽ đánh đàn khiêu vũ hay là may được áo quần cho chàng?”
Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn hạ nhân còn chưa giải tán, cơ thể cúi xuống, kề sát bên tai nàng thấp giọng: “Tất nhiên là lên được giường sinh được đứa nhỏ.”
“Cút!”
Sợ là gấu lại bám trên người rồi đúng không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui