Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Tất cả đều kiêng dè, lùi bước không dám tiến lên, bọn họ vô cùng sợ nàng.

“Nhất Nặc, chúng ta đi thôi!”
Lãnh Băng Cơ lùi từng bước về phía sau.

Nàng phải thoát khỏi Kiêm Gia Điện, như thế mới có thể tìm được một con đường sống.

“Nương nương, người cũng thấy rồi đó, yêu thuật của nàng ta lợi hại cỡ nào, nhưng nhất định không được để nàng ta chạy thoát, nàng ta sẽ gây bất lợi cho Vương gia” Linh bà tiếp tục xúi giục.

Huệ Phi cắn răng: “Thị vệ đâu? Giường cung bắn tên!”
Mấy tên thị vệ bên ngoài điện lập tức lắp tên vào cung, chặn trước Kiêm Gia Điện.

Lãnh Bằng Cơ không hề sợ hãi: “Trong bụng của ta chính là hoàng tôn của vương triều Trường An, để ta xem các người ai dám? Không sợ hoàng thượng trừng phạt sao?”
“Có phạt tội gì, bạn cũng sẽ chịu!”.

“Tốt, tốt lắm! “Lãnh Băng Cơ cắn chặt răng: “Hôm nay, nếu bà nghĩ đến một chút tình cảm mẹ chồng nàng dâu, không đuổi tận giết tuyệt, ta cũng không lật mặt với bà.

Đáng tiếc..”
Nàng lạnh lùng vung tay lên, trong điện có người hét lên kinh hãi: “Mau nhìn!”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy mấy chậu cúc Kim Sai đang nở rộ trong điện nhanh chóng héo rũ, biến thành màu đen, sau đó từng cánh hoa, từng cánh hoa rơi xuống, lá cây cũng cuộn tròn lại, khô héo rồi chết trong nháy mắt.

“Yêu thuật, nàng ta thực sự là yêu!”
Có người thốt lên.

Nỗi sợ này giống như sóng trào, nhanh chóng quét qua Kiêm Gia Điện, truyền vào lòng của mỗi người.

Nếu không phải là yêu thuật, làm sao nó có thể mạnh đến vậy?
“Ầm ầm” một tiếng, cung nhân thứ nhất ngã xuống đất, sau đó là người thứ hai thứ ba, ngay cả Huệ Phi cũng chịu không nổi, sau khi lảo đảo hai bước thì ngã quỵ xuống đất.

Cả một đại điện, chỉ có mình Lãnh Băng Cơ đứng vững, chậm rãi liếc nhìn xung quanh, cười lạnh một tiếng, thản nhiên bước ra cửa điện: “Hôm nay, ta sống, các ngươi sống.

Ta chết, các người chôn.

Nếu như ai dám bắn tên, cứ tự nhiên đến đây!”.

Huệ Phi cả giận nói: “Thứ yêu nữ người, đúng là vô pháp vô thiên, dám ra tay với bản cùng! Ta thấy người không muốn sống rồi! Ngăn nàng ta lại, không cho nàng ta bước ra khỏi Kiêm Gia Điện một bước!”
Thị vệ không ai dám lỗ mãng với nàng, nới lỏng dây cung, nhưng vẫn chặn đường lui của nàng như trước.

Lãnh Băng Cơ quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trên mặt của Huệ Phi, búng tay một cái “tách”, một ngọn lửa bốc lên, không chút do dự đốt cháy tấm rèm bên cạnh tay nàng.

Ngọn lửa lập tức bay lên, lưỡi lửa cuốn sách tấm rèm, nhanh chóng lan ra thành một đám cháy.

“Lãnh Băng Cơ, người muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đồng quy vụ tận!”.

Truyện Mạt Thế
“Mau dập lửa! Cứu mạng!” Huệ Phi hoảng loạn hét lớn.

Đám thị vệ nào còn quan tâm vây bắt Lãnh Băng Cơ? Lũ lượt lao vào chữa cháy.

Cũng có người nhanh chóng mở cửa viện, ra ngoài tìm nước.

Nhân lúc hỗn loạn nàng kéo Nhất Nặc ra khỏi Kiêm Gia Điện, thấp giọng nói: “Nhân lúc không ai quan tâm đến ta và ngươi, ngươi hãy mau xuất cung.

Ở lại nhất định sẽ liên lụy đến người”
Nhất Nặc hoàn toàn không chút sợ hãi, vẻ mặt vẫn ngây thơ hồn nhiên như trước: “Nếu như ta rời đi thì chỉ còn lại một mình người.

Nếu như có chuyện gì, chẳng phải sẽ càng khó nói rõ sao?”
Lãnh Bằng Cơ cười chua xót trong lòng, chuyện hôm nay mà bị lộ ra, cho dù cách làm của Huệ Phi không thỏa đáng, nhưng ai có thể đảm bảo, sau khi Hoàng đế và Thái hậu nghe Huệ Phi biện bạch, sẽ không sinh lòng nghi ngờ với mình? Nàng cũng muốn trốn đi, nhưng trốn đi đâu mới có thể thoát khỏi tai họa lớn như vậy, trong khi nàng còn đang mang thai? Không nói rõ cũng phải nói.

“Cho dù ngươi có ở lại, cũng không thể giúp ích được gì.

Ngươi mau mau xuất cung, ra khỏi cung thông báo cho phu xe một tiếng, bảo hẳn nhanh chóng hồi phủ tìm phó tướng, nói với phó tướng biết phải làm gì?”
Nhất Nặc suy nghĩ một lúc, hiểu rằng đây quả thực là hành động sáng suốt, nên cũng không kiên trì nữa, nhân lúc đám đông đang hoảng loạn thì chạy trốn.

Khói đen mù mịt ở đây đương nhiên cũng kinh động đến ngự lâm quân.

Lấy nước trong cung không phải là chuyện nhỏ, hoàng thượng và Thái hậu nghe tiếng cũng lập tức chạy tới.

Ngọn lửa đã được dập tắt từ lâu, Huệ Phi và những người khác đều bình an vô sự, nằm nghiêng ngã xụi lơ trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, vô cùng chật vật.

Lãnh Băng Cơ bước tới, xốc váy lên, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Nhi tức làm bậy, bất đắc dĩ phải đốt Kiêm Gia Điện, quấy nhiễu hoàng thượng và hoàng tổ mẫu, xin phụ hoàng thứ tội”
Hoàng đế đã sớm được nghe bẩm báo, nói rằng đám cháy này là do Lãnh Băng Cơ làm, lập tức giận tím mặt: “Phong vương phi, ai cho người to gan như vậy? Ở trong hoàng cung mà dám tùy tiện làm bậy như vậy!”.

Lãnh Băng Cơ bình tĩnh: Mẫu phi bị tà đạo và vụ sự lừa gạt, đưa nhi tức vào hoàng cung rồi xuống tay sát hại.

Nhi tức chết cũng không tiếc, nhưng trong bụng còn đang mang máu thịt của hoàng gia, ta không thể ngồi không chờ chết.

Đốt Kiêm Gia Điện thực sự chỉ là hành động bất đắc dĩ, xin hoàng thượng thứ tội”.

Những lời này khiến hoàng thượng và Thái hậu đều kinh ngạc biến sắc, quay sang Huệ Phi đang chật vật: “Chuyện này là thế nào?
Huệ Phi nương nương được cung nhân đỡ về phía trước, ngón tay chỉ về phía Lãnh Băng Cơ: “Hồi bẩm hoàng thượng, Băng Cô nàng ta căn bản không phải người.

Lãnh Băng Cơ kỳ thực đã chết từ lâu, nàng ta của hiện tại chỉ là nữ quỷ thế thân mà thôi.”
“Hoang đường, ăn nói hoang đường! “Hoàng đế nổi trận lôi đình: “Thân là một phi tử trong hậu cung, sao có thể nghe người ngoài xúi giục mà tin những lời nói hoang đường này? Nhất là khi Bằng Cơ còn đang mang thai, lỡ như có gì sơ suất, làm sao người ăn nói với Phong nhi?”
“Hoàng thượng, những gì thần thiếp nói đều là sự thật.

Vừa nãy, Lãnh Bằng Cơ đã thi triển yêu thuật trước mặt chúng ta, không chỉ có phóng hỏa, mà còn khiến trăm hoa trong phòng chết héo ngay lập tức.

Tất cả chúng ta đều trúng yêu pháp của nàng ta”.

Lãnh Băng Cơ không kiêu không nịnh nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, vừa nãy Băng Cơ thấy tình thế không ổn, để đề phòng vạn nhất, nên lúc phóng hỏa, đã bí mật động tay động chân, cho thuốc bột mượn lửa bốc cháy, làm cho mùi khét lan tỏa khắp Kiêm Gia Điện.

Thế nên mới khiến cho hoa cỏ khô héo, cung nhân toàn thân bủn rủn mất sức, chứ nào có yêu thuật gì? Chốc nữa, dược tính hết tác dụng, tự nhiên sẽ được giải trừ” Sau đó, nàng vô cùng tủi thân đưa tay ra, xòe lòng bàn tay đưa cho Thái hậu xem: “Còn về những mánh khóe với lửa này đều là chút tài mọn trên sàn diễn, có thể nhìn thấy khắp nơi, giống như thế mà đạo sĩ Vân Hứa đã dùng, có thể tự bốc cháy nhờ ma sát.

Ta khống chế không tốt, nên đầu ngón tay của đã bị ngọn lửa làm bỏng.

Chẳng qua chỉ giả vờ giả vịt để chống đỡ mà thôi.

Người thấy đấy, nếu ta thực sự biết Tam Muội Chân Hỏa là gì, cũng sẽ không bị phỏng đến sưng rộp như vậy.”
“Hoàng thượng, người ngàn vạn đừng tin lời ngụy biện của nàng ta, mọi lời nói của thần thiếp đều là sự thật.

Chuyện này là Linh bà ở bên cạnh Cẩm Ngu nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa nàng ta và Thiên Nhất, đạo sĩ Thiên Nhất đã nhìn thấy điều đó từ lâu, và đã từng nói trước mặt mọi người rằng nàng ta thay mận đổi đào, cũng có nghĩa là mượn xác đổi hồn!”
Bởi vì mang thai, Lãnh Băng Cơ quỳ trên mặt đất có chút khó khăn, phần bụng nặng nề trĩu xuống.

“Huệ Phi nương nương luôn miệng nói rằng ta mượn xác đổi hồn.

Vậy thì xin hỏi Huệ Phi nương nương, mượn xác đổi hồn là thế nào?”
“Đương nhiên là Lãnh Băng Cơ thật đã chết, hồn phách của người đã chiếm lấy thể xác của nàng ta."
“Nếu là như vậy, về phần ký ức của Lãnh Bằng Cơ lúc trước, lẽ ra ta phải không biết gì hết mới đúng chứ?”
“Có thể là do yêu thuật của người lợi hại.

Nếu không, làm sao đạo sĩ Thiên Nhất có thể nói rằng tướng người đoản mệnh?”
“Đạo sĩ Thiên Nhất còn nói rằng Tinh Vân quận chúa không có phúc phần ăn khói lửa nhân gian, không phải cũng có thể nghịch thiên cải mệnh sao? Hơn nữa, lúc đó ta và đạo sĩ Thiên Nhất quả thực vừa gặp đã thân, nên đã cùng nhau thảo luận về đạo pháp.

Nhưng khi chúng ta nói chuyện, Cẩm Ngu và Linh bà đã trở về Kỳ vương phủ.

Lúc đó, rất nhiều người trong yến tiệc có thể làm chứng, làm sao bà ta nghe trộm được chúng ta nói chuyện?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui