Lãnh Băng Cơ tâm tình tốt đẹp, cũng không so đo với bà ấy, còn nhặt bánh bao rơi trên mặt đất lên, lột lột vỏ ngoài rồi đặt tại một bên.
Sau đó đặt mông ngồi xuống trước mặt Huệ tần, bắt đầu thuyết giáo sâu sắc đối với bà ấy.
“Ta nhớ được đã từng có người giảng đạo với ta, làm nữ nhân, làm thê tử của người ta nhất định phải khoan dung độ lượng, phải ôn nhu hiền lành, phải nghĩ cho tướng công của mình, lấy khai chi tán diệp làm nhiệm vụ của mình.
Người bên cạnh tướng công phải nhiều hơn một chút, thế này mới có thể quan tâm chăm sóc tỉ mỉ được.”
Quở trách hai câu, Huệ Phi liền liếc nhìn: “Một oa nhi như người thì biết cái gì chứ, ta vừa mới mười sáu tuổi đã đi theo ông ấy, vì ông ấy thiên tân vận khổ sinh hạ Phong Nhi, đối với ông ấy toàn tâm toàn ý, đem ông ấy xem như ông trời của ta trong mấy chục năm phu thê.
Thế nhưng bây giờ ta lại chịu khổ chịu nạn, ông ấy không đau lòng thì cũng thôi đi, lại còn cất nhắc nữ nhân kia”
“Ngươi biết lại lịch của nữ nhân kia là gì không? Chính là một vũ cơ, là đồ chơi mà nhị hoàng thúc hiến cho ông ấy! Nhị hoàng thúc dụng ý luôn khó dò, hoàng thượng còn phải đề phòng hắn, ai biết hiện tại còn là trúng mỹ nhân kế của người ta, phô trương như thế này, hận không thể khiến cho toàn thế giới đều biết.
Lúc trước thời điểm chúng ta có con, cũng không thấy ông ấy hưng phấn như vậy..”
Nói đến một nửa lại khóc.
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Cho nên người liền trăm phương ngàn kế muốn đem Mộ Dung Phong bồi dưỡng thành người giống như phụ hoàng vậy, để cho ta một lần nữa nếm trải sự đau khổ mà người từng nếm qua có đúng không?”
“Nam nhân tam thê tứ thiếp không...” Nói đến một nửa liền nói không được nữa, vả mặt.
Lãnh Bằng Cơ sâu kín nói: “Nam nhân tam thê tứ thiếp, Hoàng đế tam cung lục viện, người đã cảm thấy thiên kinh địa nghĩa, vậy còn phí sức già mồm làm cái gì? Trong lòng không muốn thì cũng đừng đẩy cho người khác, chính người cũng biết, cảm giác đem nam nhân mình yêu đẩy vào trong ngực người khác không hề dễ chịu, vậy cũng đừng có áp đặt cho ta.
Ta không phải là tiểu nữ nhân nhu nhu thuận thuận như các ngươi, trước đó miễn cưỡng vui cười, sau đó lại khóc bù lu bù loa, ta không thích chính là không thích.
Với cả người cảm thấy bên người phụ hoàng có một đống nữ nhân như vậy thật sự ổn không? Ông ấy chưa từng sứt đầu mẻ trán bởi vì giữa các phi tần có lục đục với nhau sao? Ta có tự tin, một mình ta cũng có thể vì Mộ Dung Phong chống đỡ toàn bộ Vương phủ, để hắn có thể không phải lo nghĩ về những chuyện khác, chuyên tâm thực hiện chuyện nam nhi trả thù của hắn.
Nếu chính hắn thay lòng đổi dạ, mặt khác có niềm vui mới, ta đối với người cũng không còn lời nào để nói, thế nhưng bây giờ người nhìn xem, hắn bởi vì Cẩm Ngu cùng Lãnh Băng Nguyệt mà cùng người có ngăn cách, có nhà không muốn về, cần gì chứ?”.
Huệ Phi phẫn nộ trừng mắt với nàng: “Ta nói một câu người về mười câu, rốt cục nhìn thấy chuyện cười của ta rồi có phải không?”
Lãnh Băng Cơ ngậm miệng.
Khóc đi, thích khóc thế nào thì khóc.
Huệ Phi khóc một hồi, bản thân cũng tự ngừng, không cần người khác khuyên, khóc đến tẻ nhạt vô vị, không sức lực.
Mở to hai mắt, thấy Lãnh Băng Cơ đang nằm trên giường trêu đùa đứa bé trong bụng.
Nàng phơi lấy nửa cái cái bụng, duỗi đầu ngón tay đâm đâm: “Chớ ngủ, dậy đi nào, không biết lão nương con đang nhàm chán sao? Chúng ta lảm nhảm một lát đi”
Sau đó, cái bụng cũng thật sự nảy lên trống trống, tựa như là đang đáp lại.
Bà cũng từng hoài thai Mộ Dung Phong, biết loại cảm giác sắp làm mẹ này vô cùng mới lạ cùng vui sướng.
Ngẫm lại, dường như từ khi Lãnh Băng Cơ mang thai, mình vẫn chưa từng quan tâm, chưa từng để ý tới.
Bà không ngại chủ động mở miệng hỏi, chỉ bĩu môi: “Bụng tròn tròn như vậy, chỉ sợ là nhi nữ”
Lãnh Bằng Cơ vẩy vẩy mí mắt, tự hào nói: “Sai, là con trai”
“Làm sao người biết?”
Tâm can Huệ Phi cũng đều run rẩy theo, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Con trai a, vương triều Trường An chỉ thiếu một đứa con trai.
Lãnh Băng Cơ dừng một chút: “Ta mời một vị cao nhân có mắt nhìn xuyên tường nhìn qua, hắn còn vẽ cho ta một bức chân dung thai nhi, người có muốn nhìn hay không?”
Lần này Huệ Phi không có tiền đồ sáp về phía trước mặt: “Ở đâu?”
Lãnh Băng Cơ quay người, từ trong tay áo lấy ra một tấm ảnh siêu âm đưa cho Huệ Phi nhìn: “Đã phát dục tốt rồi, béo tay béo chân”
Huệ Phi tiếp nhận ảnh chụp kia, lật qua lật lại nhìn: “Đây chính là đứa bé bên trong bụng của ngươi?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Ở bên ngoài ta đều nói là nhi nữ, thực ra tiểu kê kê cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng rồi”
Huệ Phi nhìn nhìn liền cười: “Nhìn hình dáng đầu cùng thời điểm Phong Nhi vừa sinh ra giống nhau như đúc!”
Lãnh Băng Cơ run run một chút, hình như có lẽ là không giống đâu ha? Lão thái thái này có phải là đang cố ý lấy lòng mình? Bà ấy rốt cuộc cũng không vặn vẹo hỏi, nói trong bụng mình không phải do Mộ Dung Phong trồng sao? Cũng không cho rằng là yêu quái?
Nàng chột dạ hỏi: “Lúc này cũng có thể nhìn ra được sao?”
“Đương nhiên!” Huệ Phi chỉ chỉ ảnh chụp kia: “Không sợ nói cho ngươi, nguyên quán của ngoại tổ Phong Nhi nó là phương nam, cho nên hình dáng đầu này được truyền từ đời này sang đời khác, gọi là trước chạy sau độn mà.
Phong Nhi khi còn bé cũng như vậy, thời điểm vừa mới sinh ra, cái khối ở phần ót này, người nhìn xem chỗ này lồi ra như vậy.
Cho nên khi nó còn bé lúc đi ngủ, ta đều phải nhìn chằm chằm vào, luôn để nó nằm thẳng, không cho phép ngủ nghiêng sang bên cạnh, cứ ngủ như vậy hồi sau khổi đó liền mất đi.
Ta nhìn lên tranh này nhìn thấy cái ót giống hệt liền biết, đây tuyệt đối là tôn tử lớn của ta không sai!”
Lãnh Bằng Cơ dùng lực nhếch nhếch miệng, chột dạ đến ứa ra mồ hôi.
Ngài lần này nhưng lại nhìn lầm rồi.
Huệ Phi cầm ảnh chụp yêu thích không buông tay, tường tận xem xét trái phải, không ngừng soi xét.
Lãnh Băng Cơ cũng không biết, oắt con mấy tháng trong bụng mơ mơ hồ hồ, giống như một con khỉ vậy, có gì đáng xem?
Huệ Phi nhìn nhìn về phía tay của Lãnh Băng Cơ ở trên bụng, cũng đưa tay không ngừng sờ: “Đây là cái mông của đứa bé, vị trí này là
.