Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Trà Long Tĩnh đúng là hảo hạng, ít ỏi vài miếng, đều đặn từng phiến.
Chỉ có điều trong chung trà lại có nhiều hơn vài miếng là Thiết Quan Âm lại có điểm không ăn khớp.
Ngụy đại nhân thích uống hồng trà, thỉnh thoảng sẽ trộn vào vài chiến trà Thiết Quan Âm, không ai cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng mà Lầm phu nhân đã từng nói qua, người hay mất ngủ nên không để cho ông dùng trà quá đặc, mới có lòng thay đổi như thế.

Một người có tâm như thế, đem trộn hai loại trà vào nhau, có ảnh hưởng vị sao chứ?
Nguy công tử vẫn đứng đợi ở cổng chưa hề đi khỏi.

Lãnh Băng Cơ hỏi hắn: “Thư phòng của Ngụy đại nhân có tích trữ trà Thiết Quan Âm không?
Nguy công tử lắc đầu: “Phụ thân thích trà, đối với việc thưởng thức cũng rất coi trọng, ông ấy nói mực nước sẽ ảnh hưởng đến hương thơm của trà.

Cho nên vì lý do đó mà trong thư phòng không hề để trà, đều do những người hầu thân cận chuyên đưa trà vào.”
Vậy Thiết Quan Âm này từ đầu đến? Trong đây chắc có huyền cơ gì đó chăng?
Giả như, xác thực là kẻ khác hạ độc, làm sao lại để lại chứng cứ để người khác hoài nghi chứ?
Lãnh Băng Cơ nhíu mày trong chốc lát mà trầm tư suy nghĩ, ánh mắt chậm rãi đảo quanh thư phòng, hỏi Ngụy công tử về hướng mà mình giơ tay chỉ: “Trên cửa sổ này tại sao lại có một lỗ hỏng chứ?”
Ngụy công tử ngẩng đầu, liếc mắt xem xét, giải thích nói: “Phụ thân sợ nghe mùi than củi, lúc trước mùa đông sẽ sử dụng lò than, liền theo đó dựng một ống khói qua cửa sổ.

Chỉ là vài năm nay đã đổi loại than sương, không có mùi.

Phụ thân đã ra lệnh cho bỏ ống khói đi, còn về cái này chưa từng lấp kín lại, thời điểm giá lạnh gió thổi vèo vèo vào.”
Thẩm Phong Vân nghe Lãnh Băng Cơ hỏi như vậy, như thế nào cũng sẽ có nguyên nhân, liền dọn một phen ghế tựa, đứng đó xem xét, cái lỗ rất nhỏ nhưng mà chỉ bằng một vòng tay của đứa bé, không để ý thì sẽ không phát hiện được.
Ánh mắt hắn chăm chú, đưa tay cố xét vào trong mà thăm dò, lúc tay đem ngược trở ra, tay mang theo một cọng lông vũ màu đen.
“Rất giống chim sao”
Thẩm Phong Vân ngay lập tức có chút kích động, nếu như đây chỉ là lông chim bình thường thì cũng thôi đi, vì dù sao loài chim sẻ căn bản thích tìm những nơi góc khuất để làm tổ, nhưng đây là lông chim sáo, sự việc e là không đơn giản.
“Ngụy đại nhân có yêu thích việc nuôi chim không?” Hắn quay qua đưa ra biểu cảm hỏi thăm.
Ngụy công tử lắc đầu: “Ông ấy công việc bận rộn, đầu thế nào nhàn hạ thoải mái như vậy được?”
“Đưa hạ nhân ngày thường trông nom ở nơi đây đến đây, ta muốn hỏi họ chút chuyện thường ngày, chuyện thư phòng của Ngụy đại nhân có chim sáo ra vào không?”
Ngụy công tử chỉ cảm thấy quái lạ, không hiểu dụng ý Thẩm Phong Vân đến cuối cùng là gì, nhưng vẫn theo lời hắn, gọi người đến.
“Biểu tẩu thật sự có tầm quan sát tốt, đệ đã ở đây kiểm tra nhưng không nhìn thấy”
Trường hợp là có thể có chút đột phá, Thẩm Phong Vân khó nén hưng phấn trong giọng nói.
“Thời điểm mới vào, nhìn thấy có khói từ nơi đó thoát ra.

Nếu không thì ta cũng không để ý đến”
“Chim sáo ngoài việc giỏi học vẹt, sau khi trải qua huấn luyện còn có thể đưa thư, có thể Ngụy đại nhân luôn dùng nó trao đổi thư từ, và cùng người nào đó duy trì liên lạc không?"
Cũng xuất phát từ chức vị, hắn cũng nhạy bén lập tức ngửi được cùng vấn đề này: “Nhất là bọn họ không thể gặp mặt nhau ngoài sáng, cho nên Ngụy đại nhân mới thường xuyên đốt thư từ”
Điểm này, Lãnh Băng Cơ không nghĩ đến, nàng chính là chủ ý một mặt khác.

Chỉ cần sau khi có được chứng thực, liền lập tức có thể có đáp án trong việc đầu độc bí ẩn.

Hạ nhân rất nhanh đã vào, cúi đầu trước mặt Thẩm Phong Vân, có chút thấp thỏm, rất lo lắng là bản thân bị liên quan đến.
Bốn quan hỏi các ngươi, ngày thường các ngươi có từng nhìn thấy chim sáo bay ra bay vào phòng của đại nhân không?”
Trong đám, có một hạ nhân gật đầu: "Có, tiểu nhân đã từng nhìn thấy qua.

Nó không hề sợ người, liền đậu trên mái hiên trừng mắt nhìn tiểu nhân, tiểu nhân nghĩ là muốn bắt nó để chơi đùa, lại bị lão gia nhà ta quát bảo dừng lại”
"Vậy đêm qua, các ngươi có nhìn thấy chim sáo đó đến không?” Lãnh Băng Cơ hỏi.
Hạ nhấn lắc đầu: “Vừa vào đêm, trong viện thắp đèn, dơi liền xuất hiện trên bầu trời bay qua bay lại, tự nhiên làm không chú ý đến cái gì khác nữa”
Cái này vậy là đã đủ rồi.
Lãnh Bằng Cơ mỉm cười: “Ta đã rõ rồi, đối phương làm cách nào mà hạ độc?”
“Như thế nào mà hạ độc?”
Thẩm Phong Vân cùng Ngụy công tử cùng đồng thanh hỏi cùng.

Nhất là Ngụy công tử, mẫu thân bây giờ còn gánh vác hiềm nghi giết phu quân, làm cho hắn càng vội vàng hơn so với Thẩm Phong Vân.
"Thấm công tử không thể đoán được ra sao?”
"Ý của tẩu nói là đúng thật là chim sáo sao?”
Thẩm Phong Vân có chút không thể tin được.
Lãnh Băng Cơ gật đầu, đem chung trà đưa cho Thẩm Phong Vân: “Đệ xem, nước trà này có gì không đúng?”
Thẩm Phong Vân vừa nghe nàng hỏi như vậy cũng hoài nghi, tỉ mỉ mà xem xét lá trà nằm trong đó, nháy mắt cũng tỉnh ngộ: “Đây là độc đã được gói vào trong lá trà Thiết Quan Âm! Bởi vì Ngụy đại nhân thường ngày thích uống Thiết Quan Âm, hạ độc như thể thì thần không biết quỷ không hay.

Chính là hắn không biết, lúc Lâm phu nhân đem nước trà đổi thành trà Long Tĩnh”
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Dược được lá trà bao bọc lại, mà chim sáo miệng thì dài và nhỏ, nước bọt trong miệng không đủ ngấm, lá trà sẽ không bị mở ra.

Nó cần thường xuyên ra vào thư phòng của Ngụy đại nhân.

Cho nên đại nhân đối với nó không hề đề phòng, đồng thời để nó ở lại trên án thư của mình.
Có thể ngay lúc đó, Ngụy đại nhân đang chuyên tâm làm chuyện gì khác, không ở cạnh trông nom.

Nó đã lén lúc để thuốc độc vào chén trà nóng của Ngụy đại nhân, lá trà nở ra, độc dược gặp nước nóng tan ra, Ngụy đại nhân không hề phát hiện.

Sau khi uống độc phát tát vậy mà chết.

Còn hung thủ đúng lúc mất dạng, không hề có dấu vết”
Thẩm Phong Vân trong lòng kích động nắm chặt tay: “Đệ trước đó sao lại không nghĩ đến chứ?
Bởi vì, ta xem qua nhiều truyện trinh thám lắm.

Tập hợp từ trí tuệ của nhiều cổ nhân xưa như vậy, chỉ có người đoán không được, chứ không có chuyện gì mà những tác giả đoán không ra.
"Vậy trước đây Binh Bộ Thị Lang Phùng đại nhân bị giết hại có giống với nguyên nhân này, độc cũng được hạ vào trong nước trà, không sắc, không vị”.
“Nhớ qua đệ đã từng nói, người chết thích nhất một cái phiến trụy, không biết vô duyên vô cớ gì bị trộm đi mất.

Có một số loài chim lại yêu thích những loại long lanh như vậy.

Hơn nữa, lúc ấy thời tiết nóng nực, cửa sổ được mở rộng, chim có thể tự do ra
vào.”
Lập luận của nàng nhanh chóng chiếm được sự tán thành của Thẩm Phong Vân, Ngụy công tử lại càng vui mừng, bởi vì có thể rửa sạch hiểm nghi giết người của mẫu thân.
Thẩm Phong Vân quay mặt qua hỏi Ngụy công tử: “Vậy người luôn cùng lệnh tôn dùng phi điểu thư từ qua lại là ai, các ngươi có biết không?”
Ngụy công tử lắc đầu: “Phụ thân không muốn chúng ta ra vào trong thư phòng, thường ngày đều là mẫu thân tự mình dọn dẹp.

Hai năm này, về việc trong triều là việc đỉnh điểm chúng ta nhắc đến, mỗi lần lại nói, luôn có chút khó chịu, chẳng biết vì lý do gì mà nổi cáu.

Chúng ta cũng rất ít khi hỏi”
“Vậy thì có thể mẫu thân người biết không?”
“Mẫu thân ta nhận thức không được vài chữ, càng là đối với công sự của phụ thân ta lại càng không can thiệp.

Bà là bởi vì phụ thân chết mà ôm bệnh giờ chỉ nằm trên giường, Thẩm thể tử nếu muốn nghe được một số việc, mời người theo ta”
Việc này không phải nhỏ, liên quan đến mấu chốt quan trọng, cho nên Thẩm Phong Vân lập tức cùng Lãnh Băng Cơ đi theo đến phòng của Ngụy phu nhân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui