Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Mộ Dung Phong vội vàng đến mức muốn giết người.

Nếu bản vương không đi, làm sao có thể giải thích với Băng Cơ chứ? Còn nữa, làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác? Một anh hùng vang danh thiên hạ như ta đã mất hết thể diện rồi.
Lão Hoàng đế nhà mình thực sự sẽ lấy ta ra để đùa giỡn sao.

Đây là muốn đùa chết mình sao?
Lúc này muốn đi cũng không thể đi được nữa rồi.

Những thị vệ này rõ ràng là đã sớm mai phục ở Kiêm Gia Điện.

Bây giờ đã bao vây cung điện đến mức một con kiến chui cũng không lọt, đuốc thắp sáng choang, ánh lửa lắc lư chiếu vào trong sân sáng như ban ngày.

“Mọi người cẩn thận, tuyệt đối không được để tên dâm tặc này chạy thoát.

Dám xông vào hoàng cung muốn làm gì thì làm, đây là không muốn sống nữa sao?”
“Cạch”, một tiếng đạp cửa, cửa phòng bị đạp ra.

Sau một tiếng phần phật liên quỳ dưới đất.
“Tham kiến Phong Vương gia”
Mộ Dung Phong xấu hổ đáp một câu, hận đến ngứa cả răng.
“Cút!”
Thị vệ đứng lên, đi ra ngoài.
Liễu Hoàn khóc lóc sướt mướt, nhập vai một cách rất chuyên tâm: “Xong rồi, tất cả nam nhân đều biết ta bị Phong Vương gia mạo phạm rồi, sau này ta làm sao lấy được trượng phu đây? Ta vốn là một cô gái còn trong trắng, thanh danh của ta cứ như vậy bị ngài hủy hoại rồi.

Vương gia, ngài không thể vô tình như vậy.

Liễu Hoàn ta sống làm người của ngài, chết làm quỷ của ngài”
Cái này chính là từng câu từng câu, nói đúng hơn là viết ra thành một bài văn, đọc thuộc làu làu.
Mộ Dung Phong có cảm giác muốn giết người diệt khẩu.
“Nếu người còn gào khóc một lần nữa, ngươi có tin bản vương sẽ khiến cho ngươi im lặng mãi mãi luôn không?”
Tiếng khóc của Liễu Hoàn liền dừng lại.

Chép chép miệng, càng thêm tủi thân.
Huệ Phi không biết đến từ lúc nào, hoặc là có thể nói vẫn chưa ngủ, chờ bắt lấy ba ba trong rọ, xem một vở kịch hay.
Khoảnh khắc Mộ Dung Phong tiến vào căn phòng của Băng Cơ, bà liền xoa tay, không kiềm chế được kích động.
Bà đứng tại cửa gian phòng, nhìn đứa con trai anh tuấn trong phòng chậc chậc một tiếng.
“Phong nhi à, không phải mẫu phi nói con rồi sao.

Nếu con muốn gì, cứ trực tiếp nói với mẫu phi.

Trong cung vũ nữ xinh đẹp không thiếu, con đây là vừa đi ra ngoài mấy ngày đã đói bụng ăn quàng sao? Nhưng mà cũng tốt, nha đầu này tốt xấu gì mông cũng lớn, dễ đẻ, vậy thì tặng cho con, đưa về Vương phủ đi.”
Liễu Hoàn nghe xong, vô cùng vui sướng, quỳ trên mặt đất cuống quít dập đầu.
Mộ Dung Phong nghiến răng: “Cùng phụ hoàng tính kế con trai mình, người rất vui vẻ sao?”
Vui vẻ lắm, Huệ Phi giống như vừa phát hiện đại lục mới, mặt mũi tràn đầy hào hứng: “Ta phát hiện, chỉ cần là chuyện khiến Băng Cơ không vui, ta làm đều thấy rất vui.

Yên tâm, chuyện này giao cho ta, một chút nữa ta sẽ đi báo cho Phong vương phi cao quý, sẽ không để con khó xử đầu”
Mộ Dung Phong hít sâu một hơi: “Hai người đến cùng là muốn như thế nào?”
Huệ Phi cười hì hì đi tới: “Phụ hoàng con nói rồi, vụ án của Phi Ưng Vệ không thể xem thường được.

Nhất là sau hai ngày nữa, Vương tử Mạc Bắc muốn đến Trường An, lúc đó tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì nữa.

Hi vọng con có thể dùng hết sức mình đối phó.

Tạm thời bỏ qua mấy chuyện tình yêu nam nữ này đi.

Lúc con nhớ Băng Cơ, Liễu Hoàn này có thể giúp con hạ hỏa, nhìn một lần không ổn thì có thể nhìn nhiều sẽ quen mắt thôi”
Mộ Dung Phong thật sự đau đầu, hắn cảm thấy, từ khi Lãnh Bằng Cơ nhập cung, con quỷ nhỏ trong người Phụ hoàng và mẫu phi nhà mình đều bị đánh thức, sao lại trở nên không đứng đắn như vậy chứ? Nếu Lãnh Băng Cơ ở đây thêm vài ngày, cái hậu cung này chưa có loạn lên đã là tốt rồi.
Hắn cắn răng nhìn xuống, bất đắc dĩ tỏ ra thỏa hiệp: “Con sẽ nhanh chóng tiêu diệt Phi Ưng Vệ, sớm ngày đón Bằng Cơ về Kỳ vương phủ.

Về chuyện ngày hôm nay..”
“Yên tâm, mẫu phi tuyệt đối sẽ không nói với Băng Cơ một chữ.

Nếu không, con bé nhất định sẽ trách ta, có chuyện tốt của con lại không gọi nó cùng xem chung”
Mộ Dung Phong đối mặt với người mẹ đặt bẫy con mình một cách thuần thục này không còn lời nào để nói, tràn ngập đau khổ, không chút lưu luyến xoay người rời khỏi hoàng cung.
Huệ Phi thật sự tuân thủ lời hứa, không nói cho Lãnh Băng Cơ chuyện xấu hổ này của Mộ Dung Phong.

Nhưng là người khác thì có thể, nhất là sau khi nhận được sự đồng ý của Huệ Phi, Lãnh Băng Cơ chân trước vừa trở về Kiêm Gia Điện, chân sau đã lập tức biết chuyện.
Lãnh Băng Cơ có thể phân rõ trắng đen.

Nàng biết rằng, cái chủ ý ngu ngốc này nhất định là Huệ Phi nói với Hoàng đế, đưa người cho Mộ Dung Phong.

Đây chính là phong cách làm việc của Huệ Phi.
Để nịnh nọt lão công của mình, đến con trai mình cũng đem bán đi, thật vô sỉ.

Đúng là một đôi phụ mẫu điên cuồng.
Cũng may Liễu Hoàn này vóc dáng cũng không bình thường.

Nếu không loại mỹ nhân như Cầm Ngu xung phong nhận nằm trên giường, trời tối như mực, Mộ Dung Phong tưởng là nàng liền làm thật thì phải làm sao bây giờ?
Không buồn nôn chết chính mình mới là lạ!
Lần này mình nhất định sẽ đứng cùng một phe với Mộ Dung Phong, không chiến tranh nội bộ nữa mà sẽ thống nhất đối ngoại, cùng nhau chống lại sự ngang ngược kia.
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một hồi, đi vào trong phòng, tốn mất thời gian nửa ngày.

Sau đó còn giúp bà nhuộm đen tóc, vô cùng hiếu thảo.
Huệ Phi vui vẻ khen Băng Cơ linh hoạt, khéo léo, Băng Cơ lại xung phong làm việc, ân cần nói muốn giúp bà búi tóc theo kiểu mới nhất.
Có câu nói rằng không có chuyện gì mà ân cần thì không phải lừa đảo cũng là kẻ trộm, Huệ Phi vừa làm xong chuyện xấu xa trong lòng liền lẩm bẩm mấy câu này, nhưng lại không nhịn xuống được sở thích muốn chưng diện.
Búi tóc Lãnh Băng Cơ làm cho bà tương đối đặc biệt, làm nóng một cây gậy sắt, sau đó uốn xoăn mái tóc đen nhánh của Huệ Phi.
Đây là một kiểu tóc vô cùng mới lạ.

Huệ Phi ra ngoài một vòng liền được rất nhiều người vây quanh, tán thưởng.
Thế nhưng đến ngày thứ hai thì lọn tóc không còn vào nếp nữa, lòng yêu cái đẹp của Huệ Phi lại nổi lên.

Uốn tóc chỉ là chuyện nhỏ, không nhất thiết phải mở miệng đi nhờ Lãnh Bằng Cơ.

Bà sai người bưng đến một chậu than, làm nóng thanh sắt, chỉ đạo người hầu ra tay.
Uốn tóc là việc nhìn thì thấy đơn giản nhưng lại là việc cần đến kỹ thuật.

Làm một lần không hài lòng, gội đi làm lại lần nữa thì bị bỏng.
Uốn và nhuộm liên tục, một lần lại một lần.

Mái tóc của Huệ Phi vốn dĩ đen nhánh chỉ có vài sợi tóc bạc bây giờ đã bị giày vò, hủy hoại, chải đến đầu gãy đến đó.
Tính cách Huệ Phi vô cùng hiếu thắng, không chịu thua.

Nhìn người hầu tay chân vụng về, sốt ruột đến mức tự mình làm lấy.

Trong lúc sơ ý, không để ý nhiệt độ, tóc đã bắt đầu bốc khói.
Gương mặt bà tối sầm lại, không sao hiểu được.

Một người hầu bị dọa sợ quá nên liền nghĩ ra một chủ ý, bưng chén nước trà bên cạnh dội thẳng xuống đầu bà.
Lửa đã được dập rồi nhưng tóc đã cháy hơn phân nửa, không còn nhìn ra được búi tóc dày dặn đẹp đẽ như ban đầu nữa.
Huệ Phi lúc này mới nhận ra mình đã trúng kế của Lãnh Băng Cơ, gấp gáp đến mức nhảy lên mắng người.
Mẹ chồng nàng dâu hai người trong cung náo loạn đến mức gà bay chó chạy, Mộ Dung Phong ở ngoài cùng thì hết sức liều mạng.
Hoàng đế nghe theo đề
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui