Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lãnh Băng Cơ nổi trận lôi đình, vừa mắng vừa ra sức đấm đá, không có hơi sức đâu lựa lời.

Mộ Dung Phong bị đập liên hồi, đau quá nên đành phải lỏng tay..

Lãnh Băng Cơ há miệng thở dốc, nàng có cảm giác mình phát điên rồi.

Mộ Dung Phong hung dữ trừng nàng, gân xanh nổi đầy trán, nghiến răng nghiến lợi quát: “Không thừa nhận cũng được, đừng để ta tìm được chứng cứ nếu không nhất định sẽ nghiền xương người thành tro.

Hắn bỏ lại một câu ngoan độc như thế rồi xoay người đi ra cửa, phất áo bỏ đi.

Điện hết rồi1
Lãnh Băng Cơ chống hông, tức phát điện, nàng đá lăn cái ghế bên cạnh rồi mà cơn giận vẫn không nguôi ngoai đi được.

Trong đầu tên nam nhân này toàn là phân! Lãnh Bằng Nguyệt không mưu hại ta là ta đã sung sướng thắp hương cầu nguyện rồi, ai hơi đầu đi hại nàng ta? Hơn nữa tên Kim Nhị kia là biểu cả ruột của nàng ta, lí nào làm thông đồng với ta để làm bậy?
Tiểu nhị núp ở phía xa, sợ hãi nhìn hai người cãi nhau, sau đó vị tiểu thư này lại dám động tay động chân với vị chiến thần Phong Vương gia kia, còn chửi đổng lên.

Hắn ta trốn trong quầy không dám hó hé, chỉ sợ sơ ý một cái là bị giết người diệt khẩu.

Đến khi Mộ Dung Phong đi rồi hắn ta mới dám mon men đến gần
Lãnh Băng Cơ, cười sợ sệt.

Lãnh Băng Cơ uống liền ba chén trà lạnh mới miễn cưỡng bớt giận, hỏi hắn ta về tình hình của quán trà.

Hỏi ra mới biết, tên Kim Nhị này e sợ Kim thượng thư, không dám ngủ lại chống ngõ liễu tường hoa nên chuyển chỗ ăn chơi về quán trà, hắn ta thường dẫn đám hồ bằng cẩu hữu đến đây tụ tập đàng điếm, đuổi hết khách ở quán trà đi rồi đóng cửa, lại gọi đám tỷ muội ở thanh lâu bên cạnh sang đây vui vẻ thỏa thích, không khí rất khó coi.

Chính vì thế nên việc làm ăn của quán trà như rơi xuống vực, giờ đã là lỗ không bù lãi.

Kim thị cũng hết cách với đứa cháu này nên mới vứt cho Lãnh Băng Cơ làm của hồi môn..

Mấy hôm trước Kim thị đến tra sổ sách, tình cờ gặp Kim Nhị, không biết họ trao đổi gì mà trước khi đi Kim thị dặn dò chưởng quầy rằng sau này Kim Nhị là chủ quán trà, hết thảy mọi việc cứ theo sắp xếp của hắn ta.

Về phần Lãnh Băng Cơ, bà ta đoán chắc nàng sẽ bị vương phủ đuổi về nên của hồi môn tất sẽ được nhà đẻ thu lại, quan phủ sẽ không quản đến chuyện ở đây.

Lãnh Bằng Cơ quả là bó tay với bà ta, có vài chuyện nàng suy nghĩ quá đơn giản.

Nếu nàng rời khỏi phủ Phong Vương, muốn cùng Nhi Nhi sống an ổn e cũng không dễ gì.

Trên danh nghĩa, nếu Kim thị muốn thu hồi điền sản hay cửa hàng đều dễ như trở bàn tay.

Nàng đúng là khóc không ra nước mắt, từ sau khi xuyên không chuyện bực mình cứ xảy ra hết cái nọ đến cái kia, nàng chưa có lúc nào bớt lo lắng.

Nếu quán trà này cứ tiếp tục kinh doanh như hiện tại thì ngày nào cũng lỗ.

Muốn thay đổi chỉ sợ nói dễ làm khó.

Thay đổi cách kinh doanh cần nguồn lực tài chính, hơn nữa còn có nguy cơ đổi chủ trong tương lai.

Thực sự tiến không được, lùi không xong.

Hiện tại có hai con đường.

Một là thừa dịp Kim thị chưa thâu tóm toàn bộ điền sản và cửa hàng, nàng nhanh chóng bán hết chúng lấy tiền rồi tự mua đất đai khác.

Còn hai là tìm một cái chống lưng vững chắc rồi bám chặt vào đó, sau này lỡ có nghèo cũng còn nơi nương tựa, không đến mức bị người ta giẫm đạp.

Cái tên Mộ Dung Phong vừa kéo quần đã không quen biết kia chắc chắn không cậy nhờ gì được, có chân vàng nhà ai không thiểu trang sức đâu?
Mộ Dung Phong quay lại vương phủ, tâm trạng cũng không khá hơn, luôn buồn bực mất tập trung, hắn muốn đánh chửi, à không, muốn giết người.

Lúc ra khỏi phủ bá tước, thấy trước cửa trống trải, nghĩ nữ nhân kia hẳn là không có xe ngựa nên dắt ngựa đứng cạnh cửa chính chờ chứ không đi đâu cả.

Tuy nữ nhân kia đáng hận nhưng hôm nay quả đã giúp mình một phen.Người ngồi ghế đầu thực sự là quyền cao chức trọng, hôm nay Lãnh Băng Cơ giúp họ giữ mặt mũi cũng coi như giúp hắn lôi kéo người.

Đây xem như một cái ơn nên hẳn đành chịu khó chờ nàng một chốc.

Đối diện phủ bá tước có nơi chuyên bán nghiên bút giấy mực, bên trong toàn là đồ vật sặc sỡ, còn có rương sách cho thư sinh.

Hắn đột nhiên nghĩ đến cái hộp trúc mà khi nãy Lãnh Băng Cơ cầm theo và ánh mắt kinh ngạc của mọi người vây quanh lúc ấy, thật sự là vứt hết mặt mũi phủ Phong Vương đi rồi.

Đường đường là vương phi mà đến cái hòm thuốc ra hồn cũng không có, đi lấy cái lồng cơm giá rẻ mà đựng thuốc.

Nghĩ đến đấy hẳn bèn buộc kĩ ngựa rôi đi vào trong quán, chỉ liếc mắt đã ngắm được một cái rương gỗ đơn giản lại khá rộng, bên trong còn các ngăn, vừa tiện vừa linh hoạt.

Tuy những cái khác chất liệu tốt hơn như làm bằng gỗ tử đàn hay hoa lệ nhưng khá nặng, cầm theo sẽ khámất sức.

Trong tay nàng mảnh mai nhỏ nhắn như thế, nom như bẻ một cái đã gãy thì lấy đâu ra sức.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện mình sai, nữ nhân kia không những khỏe mà còn rất hung bạo.

Hắn cầm theo rương scash đi ra ngoài, trông thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Lãnh Băng Cơ đã đi vào chỗ ngoặt gần đó.

Hắn hơi do dự rồi đi theo, thấy nàng hỏi han khắp nơi để đi đến một quán trà.

Trông nàng đâu giống người hứng trí bừng bừng đi uống trà đâu?
Lòng hắn trăm mối nghi ngờ, thậm chí hắn còn nghĩ nàng đi gặp với người khác, nàng hẹn hò với kẻ nào? Suy nghĩ nhỏ nhen làm hắn cũng đi vào quán trà, sau đó thấy nữ nhân mà mình cho là yếu đuối vụng ghế lên.

nện thẳng vào đầu đám nam nhân dám đùa bỡn mình.

Tư thế đơn giản nhưng dứt khoát, ra tay nhanh, chuẩn, ác, vừa nhìn là biết có học võ, cũng quen đánh người.

Bước chân hắn khựng lại, tránh ở cửa xem trò hay.

Sau đó nữa, đám người Kim Nhị nói năng thô lỗ,nàng liên tục đấm đá như thể hổ ra oai.

Bởi vì khoảng cách khá xa nên hắn không biết vì sao đám người Kim Nhị lại tranh chấp với nàng, lúc trông thấy ánh mắt dán chặt vào nàng của bọn chúng thì vô cùng tức giận nên mới nhất thời xúc động, lao lên chắn cho nàng.

Xử lý đám con cháu thế gia kém cỏi này với hắn dễ như búng tay, chỉ nghe danh Phong Vương gia thôi đã đủ khiến chúng mất mật.

Vậy sao đám người này dám to gan bất kính với Phong Vương phi?
Hắn không tin lời giải thích của Lãnh Băng Cơ.

Trong một thoáng cửa mở kia, mùi hương thoang thoảng lượn lờ nơi chóp mũi vừa ngọt ngào vừa quấn quýt, là thứ hẳn quen thuộc, cũng là điều luôn canh cánh trong lòng hắn.

Hắn nhìn thấy sắc mặt Lãnh Băng Cơ thoáng biến, một nữ tử quanh năm ở nơi khuê phòng như nàng mà lại biết đến hợp hoan tán? Cho dù nàng có là đại phu kiến thức rộng rãi thì sao lại biết thứ thuốc chốn làng chơi như thế?
Phản ứng của nàng khiến hắn có một suy đoán không tốt.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, muốn hỏi đến nơi đến chốn nhưng lại khó mở lời, cuối cùng chỉ để lại một lời cảnh cáo rồi tức giận về phủ.

Tại sao hắn lại nghĩ Lãnh Băng Cơ đáng thương được chứ? Rõ ràng người bị hại là Lãnh Bằng Nguyệt, nàng ta suýt chút nữa đã bị hủy cả đời.

Hắn càng nghĩ càng giận, trong lòng lại thấy hơi áy náy với Lãnh Bằng Nguyệt.

Ngay lúc ấy ngoài cửa thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lãnh Băng Nguyệt yểu điệu hỏi thị vệ đứng cạnh: “Vương gia đã nghỉ ngơi chưa?”
Thấy sắc trời đã không còn sớm, Mộ Dung Phong trầm giọng nói: “Vào đi”.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Lãnh Băng Nguyệt mặc áo trắng, tóc dài tới eo, tay còn mang theo một hộp cơm, mùi mực trong thư phòng phút chốc có thêm hương hoa thoang thoảng.

“Nghe nói vương gia đã hồi phủ, thiếp không an lòng nên tới thăm.

Thân thể của ngài đã khỏe hơn chưa?”.

Mộ Dung Phong gật đầu: “Đã không còn gì đáng ngại”
“Thiếp thân xuống bếp nấu chút thức ăn, hầm ít canh cùng vương gia uống ly rượu”.

Mộ Dung Phong gác lại lo âu, đứng dậy nói: “Thương thế của nàng mới lành, những chuyện này cứ giao cho người dưới là được, nàng không cần tự mình làm”.

Lãnh Bằng Nguyệt đi đến thu dọn giấy tuyên ngổn ngang trên bàn sách, tay khẽ ngừng lại rồi nghiêng đầu nhìn kỹ.

Sau đó nàng ta cười xinh đẹp với hắn: “Vương gia thích hoa tử đằng s% o?”
Trên giấy, tranh vẽ sống động, là một hàng tử đằng tím thẫm, từng chuỗi hoa rủ xuống như chuông gió.

Vốn là đóa hoa thanh tú nhã nhặn, dưới ngòi bút phóng khoáng của hắn mà trở nên tự do bay lượn.

Ánh mắt hắn sáng lên, nhìn nàng ta chăm chú: Lẽ nào nàng không thích?”
Lãnh Băng Nguyệt chỉ hờ hững thu dọn lại, lại lấy đồ ăn trong hộp và một bầu rượu ra: “Chỉ cần vương gia thích thì Bằng Nguyệt cũng thích”
Mắt Mộ Dung Phong tối đi, nắm lấy tay nàng ta đặt vào tay mình: “Nhưng ta nghe như thể qua loa chiếu lệ” Lãnh Băng Nguyệt tựa như dòng nước chảy qua người hắn: “Vương gia chung tình với hoa tử đằnglại để thiếp thân ở tiểu trúc Tử Đằng, rõ ràng là vô cùng yêu thương khiến thiếp thân vui mừng không hết”
Vậy nàng biết tại sao bản vương lại để nàng vào tiểu trúc Tử Đằng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui