Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Ba người lang thang khắp nơi, cũng không còn manh mối gì đáng giá nên chỉ có thể từ biệt nữ tử mà trở về theo hành trình như cũ.

Loại bận rộn này, khiến tâm trạng Lãnh Băng Cơ trở nên bình tĩnh hơn một chút, nàng không còn tức giận như vậy nữa.
Khi xe ngựa vào thành, Cừu thiếu chủ hỏi một câu: “Có cần ta tiễn nàng trở về vương phủ hay không? Ta nhìn nàng có vẻ mệt mỏi sắp không trụ nổi nữa rồi.”
Lãnh Bằng Cơ nhìn bụng mình cảm thấy quả thực rất mệt mỏi, nhưng nếu như làm cho Mộ Dung Phong biết nàng vẫn còn đang giữ mối quan hệ với Cừu thiếu chủ, khẳng định hắn lại nổi đóa lên.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đi, nàng chỉ có thể ngồi thẳng dậy cố chấp nói: “Không cần đâu, ta có thể tự mình quay trở về được”
Nàng kéo rèm trên xe ngựa xuống, chiếc áo choàng đã được cởi ra và để gọn sang một bên.

Phủi thẳng những nếp gấp trên người, nàng cảm thấy hơi khó hiểu.
“Trên đường đi, ta đều đang nghĩ về lý do tại sao Phi Ưng vệ luôn hành động trước mọi người một bước? Lần trước hoàng đế đã ra lệnh bắt giữ những quan chức đó, kết quả là Phi Ưng vệ đã rất nhanh nhẹn đưa người đến cho hoàng đế.

Những quan chức đó ai chết cũng đã chết, ai bỏ trốn cũng đã bỏ trốn, đến đây lại là một trận hòa.

Lần tới đây, liệu có lại trắng tay”
Cừu thiếu chủ chậm rãi, thản nhiên nói: “Một hoặc hai lần thì còn có thể coi đó là sự trùng hợp.

Ở đây lại có nhiều sự trùng hợp lặp đi lặp lại, đó có nghĩa là xung quanh các người đang có nội gián”
“Nội gián?” Lãnh Bằng Cơ ngạc nhiên nói.
“Phi Ưng vệ có thể đã an bài một số tai mắt xung quanh các người, bọn họ hoàn toàn có thể kiểm soát mọi động tĩnh của các người trong lòng bàn tay, vì vậy mỗi lần xảy ra chuyện gì bọn họ đều có thể đi trước một bước”
“Nhưng những chuyện này là bí mật, ngoại trừ Mộ Dung Phong và Thẩm Phong Vân, ta từ trước đến giờ cũng chưa từng nói cho ai biết.”
Cừu thiếu chủ “Hehe” một cái: “Lẽ nào nàng từ trước đến giờ chưa từng nghi ngờ qua, có khả năng, Mộ Dung Phong chính là thủ lĩnh của Phi Ưng vệ đấy thì sao?”
Lãnh Băng Cơ chớp chớp đôi mắt: “Ta phải thừa nhận rằng não của huynh quả thực rất lớn.

Phản bội gia đình của mình và đổi lấy bạc với người dân Nam Chiếu, có hắn ta thứ hai không?”
“Nàng nghĩ xem, với cách xử lý của những người này, hắn ta hoàn toàn có thể đe dọa những quan chức đó phải phục tùng và giúp hắn ta chiếm đoạt được ngai vàng.

Còn việc hợp tác với người dân Nam Chiểu, như thế thì không phải càng dễ giải thích hơn hay sao, chỉ là để lại một vài gián điệp ở Nam Chiếu thôi mà.

Việc lớn là phải người quan sát tất thảy mọi động tĩnh, để có cài gián điệp cũng vô dụng.

Cho dù có chiến tranh xảy ra, những người này đều bị xử lý trước, không hề ẩn chứa nguy hiểm”
Không nói không nhận ra, Cừu thiếu chủ suy đoán cũng rất có đạo lý, nếu không tại sao Mộ Dung Phong đối với Phi Ưng vệ lại giữ bí mật đến như thế?
Nàng lắc lắc đầu nói: “Khi xảy ra sự việc lúc Ngụy đại nhân bị sát hại, Mộ Dung Phong cũng không có ở Thượng Kinh, cho dù tin tức về việc hoàng đế hạ lệnh tiêu diệt Phi Ưng vệ đã bị rò rỉ từ trước, thì lúc đó chàng ấy cũng cách Định Châu quá xa, như vậy sẽ không phải là chàng ấy được.”
“Vậy đó có thể là Thẩm Phong Vân rồi.

Trái phải xung quanh nàng cũng chỉ có vài người đó thôi”.
“Quốc Công phủ luôn có tiếng là trong sạch và ngay thẳng, Thẩm Phong Vân chỉ có một tâm tự đó là giải quyết cho được vụ án, ta có thể tin tưởng tính tình của hắn.

Hắn không phải là người mưu lợi như vậy.”
Cừu thiếu chủ bình tĩnh nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, loại sự tình này có nói ra cũng không chuẩn được, nàng hãy tự mình lưu tâm để ý một chút.

Không quan trọng là ta có kiếm được tiền hay không, nhưng vào một ngày nào đó đừng để ai kia bán nàng đi mất.

Khi đó nàng có rơi nước mắt cũng đừng có tìm ta”
“Chuyện này khi quay về ta sẽ nói với Thẩm Phong Vân, đặc biệt là chuyện lần trước, cơ mật như vậy, rõ ràng đã được thảo luận trong phòng sách của hoàng đế.

Nếu tin tức bị rò rỉ, chắc hẳn là có chuyện gì đó với hắn ta.

Huynh tự mình quay trở về đi, ta trở về đây”.
Cừu thiếu chủ liếc nhìn bụng của nàng: “Đều sắp sinh đến nơi rồi, thiết nghĩ nên đổi người khác đi, lúc này mà đi ra ngoài đều phải đem theo một đám cung nữ theo cùng, sẽ tốt hơn cho nàng, ngày ngày nhảy lên nhảy xuống, so với con khỉ không an phận quả thực giống nhau.

Chuyện này cứ giao cho Mộ Dung Phong của nàng giải quyết là được rồi, như vậy mà vẫn còn lo lắng sao? Giống như thủ lĩnh của Phi Ưng vệ bắt đầu mất phương hướng, hỗn loạn và cuối cùng sẽ bỏ rơi nàng, nàng phải tống xác ra khỏi nhà để thoát khỏi sự hận thù”
Lãnh Băng Cơ cười ranh mãnh, ý định giết người của hắn rõ ràng như vậy sao? Chẳng lẽ nàng không quan tâm đến đất nước và nhân dân, không coi trọng lẽ phải?
Tuy nhiên, đúng là Phi Ưng vệ đã bỏ rơi sự hỗn loạn của mình và kết cục là hắn ta đã đe dọa đến tính mạng của bản thân và đứa con của mình.

Nếu không bị đạp xuống đáy, nhất định sẽ không ngủ ngon.
Lại nói, cái chết của Phi Ưng vệ đó là do chính bọn họ đã phạm tội, không thể sống sót, đối với bản thân nàng không có chút ít gì liên quan, cùng lắm nàng chỉ nhóm thêm chút lửa cho nó cháy to hơn mà thôi.
Nàng ngửa mặt nhìn lên trời theo góc bốn mươi lăm độ, có chút buồn bực: “Không có cách, ta không có của cải cũng không sang giàu nên không thể mắc bệnh giàu sang này được.

Chuyện của Phi Ưng vệ, ta nhất định phải điều tra ra được ai là kẻ đứng đầu”
Vẫn còn chưa cảm thán xong, đã có người ở bên cạnh đánh tiếng thở dài: “Lần này, ta cùng em họ của nàng đã có chút quen biết lẫn nhau, nếu nàng không trả cho ta chút phí bịt miệng, ta nhất định sẽ nói cho em họ của nàng biết”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui