Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Kỷ vương phủ, thư phòng.

Vụ phó tưởng nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe thấy Mộ Dung Phong ở bên trong đồng ý, lúc này mới mở cửa tiến vào.

Mộ Dung Phong ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhắm chặt, trên cằm là tầng râu đen, càng làm cho hắn thêm vẻ hốc hác và tang thương.

Vu phó tướng bước nhẹ, đóng cửa thư phòng lại.

Lúc này Mộ Dung Phong mới nhấc mí mắt lên, vừa lên tiếng, cổ họng khàn khàn,
"Có tin tức gì không?" "Cừu thiếu chủ đã khởi hành trở về Giang Nam"
"Lúc nào, với ai?"
"Sáng sớm hôm nay, khi mặt trời vừa ló rạng.

Chỉ có vị phu nhân kia của hắn, còn có nhũ nương ôm hài tử lên xe ngựa"
"Không nhìn thấy vương phi?"
Vụ phó tướng im lặng, sau đó cẩn thận từng li từng tí nói: "Vương phi thật sự đã đi rồi, vương gia, ngài đã tận mắt nhìn thấy, không còn nhịp tim đập và hô hấp nữa, sao có khả năng chết đi sống lại được?"
"Nhưng người Mạc Bắc và Nam Chiểu đều nói vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, vậy rốt cuộc là ai mang Băng Cơ đi? Nhất định là có nguyên nhân.

Hơn nữa, ta không tin rằng Băng Cơ sẽ tự sát, nàng ấy là một mẫu thân, tình mẫu tử thiêng liêng như vậy, ta không tin nàng ấy sẽ tự hại con mình."
"Vương phi nương nương đã rơi xuống vách núi, nhất định không có khả năng sống sót trở về."
Vụ phó tướng cẩn thận từng chút một khuyên bảo, cúi đầu đợi nửa ngày, Mộ Dung Phong cũng không nổi trận lôi đình như thường ngày, tàn nhẫn bác bỏ lại lời hắn ta.

Lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy Mộ Dung Phong nhìn thẳng về phía trước, cơ thể nghiêng đi, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn thật sự không chịu được, hy vọng cuối cùng đã bị phá vỡ, cũng không chống đỡ nổi.

Mộ Dung Phong chậm rãi ngã xuống.

Vụ phó tướng cực kỳ hoảng sợ: "Người đâu, mau gọi lang trung đến đây!" Mộ Dung Phong bị bệnh, hôn mê rất nhiều ngày.

Đại phu cũng hoàn toàn bó tay, nói rằng hắn quá mệt mỏi, mặc dù uống thuốc, cũng cần phải có thời gian dài để nghỉ ngơi.

Về phần khi nào hắn mới chịu tỉnh lại, vậy phải xem ý nguyện của hắn.

Huệ Phi và hoàng đế cũng sốt ruột, tìm các tên thuốc nổi tiếng khắp nơi, nhưng mà tâm bệnh vẫn cần phải chữa bằng tâm dược, nói nghe thì dễ nhưng liệu làm được không?
Chính là bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.

Đặc biệt là hán tử làm bằng sắt như Mộ Dung Phong, chỉ cần ngã xuống, rất khó có thể đứng dậy được.

Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Đợt bệnh này của hắn, dai dẳng đến tận đầu xuân, lúc này hắn mới tỉnh lại, mặc chiến bào vào, mang theo trường kiếm, xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Chú cún con toàn thân trắng như tuyết giờ đây đã trưởng thành thành bộ dáng anh tuấn và oai phong, đuối vểnh lên cao, lông dài ở trên lưng tản ra thành hình cái ô, khiến cho người gặp cũng phải rung động, giống như một con cáo trắng.

Mộ Dung Phong thúc ngựa qua phố, con chó kia đi theo phía sau hắn như hình với bóng, móng nhỏ lao nhanh theo, mệt đến là cả lưỡi, hai mắt gần như trắng dã.

Chỉ cần Mộ Dung Phong xoay mặt liếc nhìn nó, nó lập tức trở nên hưng phấn, nhảy lên, dường như muốn bay lên lưng ngựa,
Như vậy một người một ngựa, cùng với một con chó, rõ ràng khi phách, oai phong lẫm liệt, thế nhưng dân chúng trong thượng kinh, đều có thể nhìn thấy bộ dáng cô đơn và âm u từ trong bóng người cao ngạo kia của Mộ Dung Phong.

Rất nhiều năm sau khi Lãnh Bằng Cơ rời khỏi thượng kinh, vẫn luôn có người nhắc đến chuyện năm đó của nàng, nói chuyện hăng say.

Thời gian năm năm, không dài cũng không ngần.

Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, thượng kinh mỗi ngày đều thay đổi, thay đổi không giống nhau.

Năm năm có thể mài mòn tính tình sắc bén của con người, có thể thay đổi vận mệnh cả đời của một người, tương tự, cũng có thể chạm vào vết thương, sẽ có một số việc, từ khắc cốt ghi tâm biển thành dần dần lãng quên.

Trải qua biến cố lần này, Lãnh Tướng đột nhiên thông suốt, cuối cùng đồng ý với việc hôn sự của Lãnh Thanh Hạc và Sở Nhược Hề, đang cùng với Sở tướng quân ngồi xuống bàn bạc, dùng cách kỳ quái để quyết định việc hôn sự của con mình.

Lãnh Minh Nguyệt đã thuận lợi gả vào Hạo Vương phủ, trở thành trắc phi đầu tiên mà Hạo vương cưới vào cửa, Lãnh gia lại lần nữa bay lên đỉnh của vinh quang.

Mấy vị hoàng tử thì chăm chỉ cày cấy, Hiên Vương và Khiêm Vương mỗi người đã sinh thêm hai vị tiểu quận chúa cho Trường An Vương Triều, nhưng kim tôn mà Hoàng đế lão gia tử vẫn luôn trông chờ rất nhiều năm vẫn chưa có tin tức gì cả.

Lão gia tử không biết lúc mình còn sống có thể ôm kim tôn của mình không, nghĩ đến Lãnh Băng Cơ, còn có hài tử sắp ra đời là lại đau răng.

Bộ răng giả Lãnh Băng Cơ làm cho ông ta, vào một ngày nào đó, trong lúc ông ta lấy xuống để rửa, không biết như thế nào lại không cánh mà bay đi.

Các tiểu thái giám lật tung tẩm điện của ông ta, cuối cùng vẫn không tìm được, đoán rằng chắc là bị con chuột tha đi rồi.

Dù sao thì kể từ đó, Hoàng đế cũng rất ít cười, lúc nào cũng nghiêm mặt, không giận mà vẫn oai phong, Mọi người đều nói, cái chết của Lãnh Băng Cơ cũng khiến cho Hoàng đế đau buồn, vì thế khó mà nở nụ cười được.

Mọi người bao gồm cả triều thần của Trường An, còn có thái giám và cung nữ trong cung, ngay cả phi tần, nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Hoàng đế, giống như chìm xuống nước, có lúc còn nhớ đến Lãnh Băng Cơ.

Nếu như, Phong vương phi vẫn còn sống, cuộc sống của bọn họ chắc hẳn sẽ dễ chịu hơn một chút.

Trong năm năm này, mưa thuận gió hòa, vận mệnh quốc gia thịnh vượng, mãi đến tận năm năm sau, một thảm họa do thiên tai tạo ra, phá vỡ sự yên tĩnh của Trường An.

Năm nay mưa quá nhiều, Hoàng Hà ở phía nam Dự Châu vỡ để, nước tràn thành lật, dân tị nạn phải sống lang thang trong một khoảng thời gian người chết vì đói ở khắp nơi, dân chúng lầm than.

Hoàng để nghe về tình hình thiên tai của Dự Châu, lập tức phái khâm sai đại thần, mang theo ngân lượng và lương thực khởi hành trong đêm để đi đến Dự Châu cứu trợ thiên tai.

Ai biết, lần này Hoàng đế nhìn lầm người, vị khâm sai này lại cùng một giuộc với vị trí phủ ở Dự Châu, ngầm chiếm đoạt khoản lương thực để cứu trợ thiên tai, không làm thì không có thành tựu gì, khiến nạn dân xem người là thức ăn, tiếng oán than khắp nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui