Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Khâm sai đại nhân ư?
Lãnh Băng Cơ hoảng sợ, Thẩm Phong Vân đến rồi à?
Những người ở trong sân vốn chỉ là một đám ô hợp, tụ tập lại cho chính mình có thêm can đảm mà thôi, ai cũng sợ bị kiện nên vừa nghe thấy tin tức này đã sợ đến lập tức bỏ chạy tứ tán.

Xa xa có tiếng vó ngựa phi nhanh đến, có người cao giọng hô to: "Phụng lệnh của khâm sai đại nhân dẹp yên bạo loạn, chỉ bắt kẻ gây sự, tuyệt đối không làm người vô tội bị thương, các ngươi đừng làm bừa bằng không đao kiếm không có mắt đâu"
Vừa nghe lời này thì nàng đã biết là Thẩm Phong Vân chắc chắn đã nhận ra được vấn đề bên trong những vụ bạo loạn xảy ra liên tiếp này rồi nên bắt đầu bắt tay vào điều tra.

Đã năm năm không gặp nhau rồi nên nàng cũng nên thay đổi cách nhìn về hắn.

thôi.

Lãnh Băng Cơ mỉm cười, thực ra nàng cũng rất muốn gặp hắn một lần, dù sao khi nàng vừa xuyên đến thế giới này thì chính hắn đã mang đến cho nàng sự ấm áp đầu tiên.

Nàng khẽ thở dài một hơi rồi dặn dò Thiên Thời và Địa Lợi: "Chúng ta đi thôi, không chờ Nhân Hòa nữa, sau này liên lạc sau."
Ba người đã thu thập hành lí xong từ lâu nên lập tức quay vào nhà lấy đồ, tranh thủ khi mọi việc đang loạn lên thì họ vội vàng rời đi.

Khi quân lính xông vào, thấy vườn không nhà trống thì cảm thấy hơi kỳ lạ.

Bình thường khi gặp chuyện như thế này thì không phải người bị hại nên chủ động đứng ra, kiện cáo đám ô hợp xảo quyệt kia hay sao?
Người đứng đầu nghi ngờ đi vào phòng, khám xét một vòng cũng không phát hiện được bất cứ manh mối nào cả, chỉ thấy một tấm biển đúc từ vàng ròng bị tiện tay đặt xuống mặt đất mà thôi.

Những người làm công việc này đều khá nhạy cảm, trực giác đầu tiên của họ là thân phận của người sống ở nơi này nhất định có vấn đề, có liên quan đến vụ án quan trọng nào đó nên mới nghe có quan sai đến đã hốt hoảng bỏ chạy, đến cả vàng cũng không kịp mang theo.

Khi người này gặp được Thẩm Phong Vân và bẩm báo lại vụ án này thì cũng nói ra nghi ngờ của mình.

Thẩm Phong Vân đã nhận được thành chỉ đưa tới từ Thượng Kinh, biết hoàng thượng giao nhiệm vụ sản xuất thuốc cho Hồi Xuân Đường nên còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh đã chạy đến phủ Hoài Châu.

Hắn vừa đến phủ Hoài Châu thì đi thẳng đến Hồi Xuân Đường trước.

Chưởng quỹ của Hồi Xuân Đường thẳng thắn thừa nhận chuyện đưa thuốc, ông ấy chỉ nói là nghe nói có khâm sai giá lâm, cứu trợ thiên tai, phát thóc gạo cứu tế người dân gặp nạn, trừng trị quan ác, được người dân ủng hộ, vậy nên khi ông ấy nghe nói hắn bị bệnh thì lập tức sai người đưa Thanh Ôn Đan tới.

Thẩm Phong Vân không nghi ngờ gì cả, hắn bày tỏ lòng biết ơn rồi hỏi thăm tình hình sản xuất thuốc, chưởng quỹ cứ dựa theo lời dặn dò của Lãnh Băng Cơ mà nói ra chuyện có người quấy rối xưởng sản xuất thuốc.

Dựa vào sự nhạy cảm khi phá án nhiều năm, Thẩm Phong Vân đã nhận ra việc người dân gặp nạn bạo động là có người ác ý kích động từ bên trong.

Khi hắn nghe chưởng quỹ nói như vậy thì lập tức không ngừng không nghỉ dẹp yên bạo loạn, duy trì trật tự.

Sau lưng những việc khác thường thì thường có bí mật ẩn giấu bên trong, khi nghe nha dịch đứng đầu bẩm báo lại như vậy thì hắn xuống ngựa vào sân tự mình kiểm tra,
Đây chỉ là khuê phòng bình thường của nữ nhân, không có nơi nào đặc biệt cả.

Sau khi Lãnh Băng Cơ kiểm tra xong mấy con chuột thì cũng đã sai người xử lí sạch sẽ cả rồi, thứ duy nhất nàng để sót chính là một con dao mổ nàng để quên trên bàn!
Thẩm Phong Vân lập tức mở to hai mắt, máu cả người như sôi trào bốc thẳng lên đầu, hơi thở cũng cũng trở nên gấp gáp hơn.

Hẳn đã từng thấy con dao mổ đó ở chỗ Lãnh Băng Cơ! Chính là lần Tề Cảnh Vân bị Lãnh Băng Cơ khống chế ngược trên xe ngựa, Tề Cảnh Vân rất tò mò với con dao trong tay nàng, lúc uống rượu ở Phù Sinh Các còn cố ý cầm trong tay ngắm nghía.

Công nghệ chế tạo ra lưỡi dao đó rất tinh vi, thợ rèn bình thường không thể làm ra được, ngay cả tài liệu làm ra nó cũng cực kì kỳ lạ.

Ngoại trừ ở chỗ Lãnh Băng Cơ ra thì hắn chưa bao giờ từng thấy loại dạo này ở nơi khác.

Sao nó lại xuất hiện ở nơi này?
"Người ở đây là ai?"
Thủ lĩnh của đám quan sai từng thẩm vấn vài người dân gặp nạn, hắn thành thật bẩm báo: "Họ cũng không biết, chỉ đoán rằng đó là một vị nữ đại phu, tên là phu nhân Lương Khương"
Nữ đại phu ư? Trái tim của Thẩm Phong Vân siết chặt lại, sao hắn lại cảm thấy cái tên này quen thuộc như vậy, giống như đã được nghe ở đâu rồi vậy: "Trông người đó thế nào?"
"Xem phong thái và sự tao nhã thì tuyệt đối không phải người bình thường, có điều người đó đeo khăn che mặt, không thấy rõ gương mặt, nghe giọng nói cũng không phải là dân bản xứ".

"Vậy sao những người dân gặp nạn này lại tới đây sinh sự?"
"Nghe nói là hôm nay có một vị công tử tuổi trẻ giàu có đưa tới cho vị nữ đại phu này một tấm bảng đúc từ vàng ròng nên bị họ để ý.

Hơn nữa chỉ có hai cô nương xuất hiện nên đám người này cảm thấy dễ bắt nạt, lại bị kẻ khác kích động châm ngòi nên không suy nghĩ gì mà đã xông tới cướp đoạt."
"Người nào kích động họ?"
"Chính là kẻ bị phu nhân Lương Khương vung một roi treo trên ngọn cây kia, vừa mới được cứu xuống." Lại còn có võ công tốt như vậy nữa.

Thẩm Phong Vân nhanh chóng dặn dò: "Áp giái người kia lại đây"
Nha dịch không hiểu vì sao đột nhiên Thẩm Phong Vân lại cảm thấy hứng thú với vụ án này như vậy, không chỉ hỏi đến tận cùng mà còn có vẻ rất kích động nữa, chóp mũi đều đổ mồ hôi.

Nha dịch lập tức đi ra ngoài bắt người gây chuyện kia tới, đá một cái vào khuỷu chân để hắn ngoan ngoãn quỳ xuống.

Thẩm Phong Vân đi thẳng vào vấn đề: "Ai phái người tới?"
Miệng Nam nhân vạm vỡ kia rất chặt: "Dân chúng lầm than, quan bắt dân phản, dân không thể không phản!"
Thẩm Phong Vân thẩm vấn vụ án rất thẳng thắn dứt khoát, hẳn ngắm nghía con dao mổ trong tay: "Kéo hắn ra bên ngoài, mổ bụng ra xem buổi trưa hắn ăn uống cái gì, cho đám dân gây chuyện bị mê hoặc kia biết người này chỉ đang lợi dụng họ mà thôi."
Nam nhân vạm vỡ kia lập tức phát hoảng lên, những kẻ làm quan bây giờ đều ngang ngược điên cuồng như thế hay sao? Nói muốn lấy mạng người thì thực sự muốn lấy mạng người?
"Ngươi xem mạng người như cỏ rác! Ngươi giết ta cũng không sao nhưng dân chủng gặp nạn phía ngoài sẽ không đáp ứng đâu!"
"Theo luật pháp của Trường An ta, người phạm tội cướp bóc mà tình tiết nghiêm trọng có thể trực tiếp bị phán tội chết, bản quan lại là khâm sai, không cần chờ đến về sau mới có thể chém đầu ngươi, hợp tình hợp lý.

Nếu dân chúng cảm thấy không phục thì cũng dễ thôi, ta sẽ bảo đại phu khâu lại giúp người là được.

Người phải biết là lần này bản quan dẫn theo không ít ngự y, muốn cứu cái mạng nhỏ của ngươi chắc chắn là không thành vấn đề".

Nói xong hắn phất tay về phía quan sai: "Mang ra ngoài, mổ bụng"
Nam nhân to cao kia không sợ bị hỏi cung, cũng không sợ bị đánh đòn, thế nhưng vừa nói đến chuyện bị mổ bụng thì đã lập tức nhũn cả ra.

Có ai không sợ thứ này cơ chứ, vừa nghe đã thấy máu me be bét rồi.

"Ta nói ta nói, đúng là có người cho ta bạc để ta kích động dân chúng tới nơi này cướp đoạt." "Mục đích của kẻ đó là gì?"
"Người đó không nói, chỉ bảo là càng ầm ĩ càng tốt, để cho người sống ở nơi này biết thế nào là lễ độ, nếu có thể ép nàng rời khỏi nơi này là tốt nhất"
“Có thù oán ư? Kẻ đó có thể có thù oán gì với một nữ nhân cơ chứ? Hơn nữa tại sao kẻ đó lại sự việc phu nhân Lương Khương lại Hoài Châu?
Thẩm Phong Vân nghi ngờ liếc nhìn tấm bảng này, rốt cuộc là vị công tử nào lại hào phóng như vậy, trực tiếp tặng vàng cho người khác.

Hơn nữa đang lúc không yên ổn thể này mà lại gióng trống khua chiêng như thế sẽ không sợ mang tai họa tới cho người khác hay sao?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui