Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Một nhà ba người lên xe ngựa, Tiểu Vân Triệt kéo tay Lãnh Băng Cơ, tránh sang một bên, quay lưng về phía Mộ Dung Phong.
"Sao vậy?" Lãnh Băng Cơ thắc mắc hỏi.
Tiểu Vân Triệt mặt mũi thần bí, nhìn Mộ Dung Phong một cái, đề phòng.
"Thúc ấy thật sự là phụ thân của Triệt nhi sao?" Lãnh Băng Cơ gật đầu, xoa cái đầu nhỏ của hắn: "Đúng vậy" Tiểu Vân Triệt mặt mày ủ dột: "Vậy còn phụ thân Cừu thì sao?"
"Thêm một người yêu thương con, chẳng lẽ không được sao?"
"Có phải sau này chúng ta sẽ ở đây, không trở về Giang Nam không? Phụ thân Cừu có thể ở chung với con không?" Tiểu Vân Triệt thấp giọng: "Con không thích người phụ thân tiện nghi này"
Hẳn là không thể.
Lãnh Băng Cơ nhìn Mộ Dung Phong đang đen mặt một cái, nếu như hai oan gia bọn họ ở chung một chỗ, e là nóc Vương phủ cũng phải lật tung mất.
Nàng hằng giọng một chút: "Có lẽ phụ thân Cừu của con không quá thích ở Vương phủ, nhưng mà con có thể thường xuyên đi thăm hắn."
Tiểu Vân Triệt ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, lôi kéo vạt áo của Lãnh Băng Cơ, lại rụt vào bên cạnh một cái.
"Mẫu thân, Triệt nhi có đồ giao cho người.

Người giữ giúp con, tích trữ thật nhiều, con mua một căn nhà lớn cho phụ thân Cừu đây, đừng để cho phụ thân tiện nghi kia của con trộm đi"
Lãnh Băng Cơ cười một tiếng, tiểu tử này còn rất hiếu thuận: "Đồ tốt gì mà lại thần bí như vậy?"
Mộ Dung Phong làm bộ như không nghe thấy, nhưng trong lòng đã chua muốn chết.
Tiểu Vân Triệt xoay người, mở bọc quần áo tuỳ thân ra, đưa cho Lãnh Băng Cơ nhìn.

Lãnh Băng Cơ nhìn một cái, Đông Châu, Kim Nguyên Bảo, phỉ thuý Như Ý, kỳ lân Ngọc, dù sao đều là đồ đáng tiền.
Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ: "Đồ này của con ở đâu mà ra?"
"Đều là đồ Hoàng gia gia và Thái tổ mẫu ban thưởng"
Thật đúng là bạn thưởng không ít, rực rỡ đủ loại, tất cả đều có giá trị không rẻ.

Chuyến này vào hoàng cung, kiếm lời không lỗ.

Chẳng trách lão gia tử nói Tiểu Vân Triệt mê tiền.
Lãnh Băng Cơ tò mò cầm viên Đông Châu lên, nhìn qua nhìn lại, sao cứ có cảm giác có chút quen mắt?
"Đây là cái gì?"
Tiểu Vân Triệt "hì hì" cười một tiếng: "Hạt châu lưu ly ở trên phát quan của Hoàng gia gia, con thấy đẹp mắt, nên lặng lẽ móc xuống.

Quay đầu chúng ta chơi bắn bi."
Đông Châu trên Long Quân của Hoàng đế!
Lãnh Băng Cơ ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh: "Con thỏ chết bầm con thật to gan, không sợ Hoàng gia gia biết, sẽ đánh gãy cái chân ngắn của con sao?"
"Hoàng gia gia biết mà, ông ấy nói đúng lúc Long Quan quả nặng, đè ép cổ ông ấy phát đau, còn bảo con cạy thêm mấy viên chơi đi." Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ cười cười, cưng chiều cách thế hệ chẳng lẽ chính là như vậy? Cả ngày nghiệm mặt, mây đen âm u đối với nhi tử nhà mình, thỉnh thoảng còn có sấm chớp vang rền, không cười được một cái, đối với tôn tử thì trái lại là cưng chiều.
"Được, những thứ này mẫu thân giữ cho con, để sau này cưới nàng dâu"
Tiểu Vân Triệt lại quay sang nhìn Mộ Dung Phong một cái, thần thần bí bí mò một món đồ từ trong tay áo ra, đưa cho Lãnh Băng Cơ: "Vừa nãy, thừa dịp Hoàng gia gia không chú ý, con đã trộm được món đồ quý giá nhất của gia gia.

Người cũng giữ giúp con nhé, thay con giữ bí mật nhé".
Lãnh Băng Cơ thờ ơ nhận lấy, nhìn kỹ lại, nhìn thấy một món đồ vuông vức được điêu khắc bằng ngọc, ở trên đỉnh có một con rồng quấn quanh, cái để bên dưới có hình mây lành, hình như còn có chữ.
Kiểu chữ là chữ triện, phía trên còn dính một dấu mực đỏ.

Lãnh Bằng Cơ cầm lên, cẩn thận nhìn chữ ở phía trên, phí sức hồi lâu, thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Vân Triệt vừa nói vừa khoa chân múa tay: "Con thấy chắc là bảo bối đặc biệt của Hoàng gia gia, vừa nhìn thấy con, gia gia lập tức lo sợ cất giấu, con biết ngay đây nhất định là bảo bối"
Lãnh Bằng Cơ ra sức nhìn chằm chằm chữ ở bên trên, sau đó trợn mắt càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, thiếu chút nữa lồi con người ra ngoài.
Ngay cả nói chuyện cũng trở nên ngắc ngứ.

"Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong!"
Mộ Dung Phong quay mặt sang: "Sao vậy?"
Gương mặt nhăn nhúm của Lãnh Băng Cơ dùng sức nặn ra một nụ cười, còn khó coi hơn cả khóc.
"Chàng nói xem, nếu như ăn trộm ngọc tỷ truyền quốc, sẽ có tội gì?"
"Còn phải nói sao? Tội chết, liên đới cả nhà.

Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
Lãnh Băng Cơ cầm món đồ vuông vức trong tay quơ quơ trước mặt hắn: "Nhìn một chút xem, có quen mắt không?"
Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm vật trong tay Lãnh Băng Cơ, đầu chỉ là quen mắt?
Hắn nói chuyện cũng có chút lắp bắp: "Ở đâu ra?".
"Còn có thể ở đâu ra?" Lãnh Băng Cơ thiếu chút nữa phát khóc, chỉ Tiểu Vân Triệt một cái: "Nếu bây giờ ta đánh hắn một trận, chàng sẽ không ngăn cản chứ?"
Giờ khắc này, Mộ Dung Phong mới thấm thía một chữ, cái gì gọi là "hổ phụ thân", tiểu tử này đúng là sống vì hổ phụ thân.
Hắn lắc đầu: "Không cản, cứ đánh thoả thích."
Cái này rõ ràng là muốn mang mà.
Mộ Dung Phong có tính tình tốt giáo dục: "Con có biết, con trộm cái gì hay không?"
Tiểu Vân Triệt lắc đầu: "Không biết nữa, dù sao thì Hoàng gia gia cũng nói đây là bảo bối đáng tiền nhất của gia gia, có thể mua một xe kẹo hồ lô.
Một xe?
Lãnh Băng Cơ cười khổ: "Đã nói sao hôm nay Phụ hoàng lại sảng khoái như vậy, dễ dàng để Vân Triệt đi theo ta về.

Hoá ra là đào hố chờ ta ở chỗ này đây mà."
"Sẽ không đâu" Mộ Dung Phong phủ nhận: "Giả truyền ngọc tỷ cũng không phải trò đùa"
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui