Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Lãnh Băng Cơ há mồm cắn ngón tay của Mộ Dung Phong, đầu lưỡi mềm mại của nàng lướt qua lòng bàn tay hắn, làm hắn có một loại cảm giác tê tê, ngứa ngứa, nhột nhột.
Trong lòng Mộ Dung Phong căng thẳng, hô hấp trở nên hỗn loạn trong nháy mắt, trong con người lập tức nổi lên mây cuộn mây tạn, mây gió dâng trào: “Nàng đang quyến rũ ta”
Lãnh Bằng Cơ không nói chuyện, tuy nhiên con người đưa tình của nàng nhìn chăm chú vào hắn đã dùng hành động thực tế để bộc lộ tiếng lòng của mình.
Lần này, không cần Lãnh Băng Cơ mời, Mộ Dung Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn tự giác cúi người, môi mỏng tàn sát bừa bãi, nhiệt liệt lửa cháy lan ra đồng cỏ mà xẹt qua cần xương quai xanh, cổ trắng của Lãnh Băng Cơ.

Nút buộc tay của Lãnh Băng Cơ ở đầu giường nhẹ mà mở ra, nàng xoay cổ tay một cái, một viên viên thuốc xinh xắn xuất hiện ở lòng bàn tay.

Đáng tiếc, nàng còn chưa hành động đã bị bàn tay to của Mộ Dung Phong giữ lại.
“Lần đầu tiên thấy như nàng vậy chủ động, ta biết là tất có âm mưu.

Lần sau, ta cần phải tịch thu nhẫn không gian của nàng trước khi đi ngủ.”
Sớm biết vậy thì nàng đã bí mật của bản thân cho hắn biết.
Lãnh Băng Cơ bị tịch thu viên thuốc, phản công thất bại, tràn đầy ảo não.

Nàng chỉ muốn làm cho Mộ Dung Phong cũng nếm thử mùi vị bị trói ở đầu giường, giống như cá trên thớt thôi.

Nàng nhất định phải hành hạ hắn đến mức cầu xin không được, sống không bằng chết.
“Ta cũng chỉ là trợ hứng mà thôi, một viên thuốc bổ thôi.”
Mộ Dung Phong tới gần bên tại của nàng, nhẹ giọng nói: “Xem ra, phu nhân có hơi hoài nghi về bản lĩnh của bản vương, hoặc có lẽ là không hài lòng.

Nàng cảm thấy bản vương phải dùng tới nó sao?”
Chịu đựng sự bá đạo cùng uy phong của hắn, Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Không cần, ta sai rồi”
“Sai thì nhất định phải nghiệm phạt, để cho nàng nhớ kỹ bài học này” Vẻ mặt Mộ Dung Phong rất chân thật, hơn nữa hắn còn dùng ngôn từ đoạn chính nói: “Hôm nay, bản vương sẽ cho nàng một bài học suốt đời khó quên”.
Lời của hắn rất nghiêm túc, tuy nhiên tay lại không đứng đắn.
Lãnh Băng Cơ bị kẹp cổ tay, người thì bị bóc như bóc hành, nàng đã định trước chỉ có thể là một con nhỏ yếu ớt, đối mặt với con sói mặt xanh nanh vàng, nàng chỉ biết lạnh run, chân tay luống cuống.
Quan sát con thỏ trắng nhỏ đang run rẩy như lá rơi trong gió, trong con người Mộ Dung Phong không có vẻ thương tiếc chút nào, hắn chỉ có khát vọng muốn cướp đoạt và xâm chiếm điên cuồng.
Gió nổi mây trôi, theo đà cuốn phăng mọi thứ, phóng túng trước nay chưa có.
Giống như là ngòi nổ rung động trong lòng bị thiêu đốt, chậm rãi mà thiêu đốt, làm lửa văng khắp nơi, đốt cháy pháo hoa và bắn tung tóe ở trong trời đêm, bay thẳng lên bầu trời đầy sao đen.

Sau đó, đột nhiên nổ tung, những chùm pháo hoa lộng lẫy nhất bắn tung tóe, vô số màu sắc rực rỡ loá mắt thắp sáng và thay đổi toàn bộ bầu trời đêm.
Một bông pháo hoa lặng yên ngã xuống, một bông pháo hoa khác lại bay lên, cứ liên tiếp như thế, đèn đuốc rực rỡ khiến đêm không tàn.
Cuối cùng nàng cũng không nhịn được, một tiếng ngâm nga từ họng tràn ra, sự run rẩy ấy nghe thánh thót như mưa rơi dưới mái hiên, dây đàn gảy gảy.
Nàng ngượng ngùng cắn chặt môi dưới, chóp mũi hừ nhẹ, như con mèo nhỏ điềm đạm đáng yêu lộ ra vẻ yểu điệu.

Lưng nàng công thành hình cùng đẹp mắt, ngực phập phồng.
Mộ Dung Phong cúi người, đôi môi nóng bỏng hạ xuống, lầm bà lầm bẩm: “Rất êm tai”
Móng tay nàng đâm thật sâu vào vai hắn, chân mày Lãnh Băng Cơ níu chặt.

Dưới ánh nến, khuôn mặt nàng ửng đỏ giống như là mưa rơi hải đường nhiễm đỏ.
“Coi thường ta à”
Mộ Dung Phong làm như không thấy nghiêm phạt này, còn làm trầm trọng thêm.
“Có biết sai chưa?”
“Biết sai rồi”
“Sau này còn dám trêu đùa ta như vậy không?” “Không dám”
Trong giọng nói của Lãnh Băng Cơ hầu như là tiếng khóc nức nở, ngoan ngoãn không giống nàng.
“Gọi một tiếng dễ nghe đi”
“Kỳ..”
“Không đủ ngọt”
“Phu quân, ta, ta khó chịu.”
“Cầu xin ta?”.
Lúc này, Mộ Dung Phong giống như là vị tướng chinh chiến sa trường nhìn xuống từ trên cao, thể hiện sự dũng cảm và quyết đoán, có thể vô tình đè ép sự quật cường của Lãnh Băng Cơ, để nàng trở nên nói gì nghe nấy.
Con thỏ trắng nhỏ bị ăn sạch.
Con thỏ trắng nhỏ khóc không ra nước mắt.
Con thỏ trắng nhỏ cho rằng nói yêu đương với muôn loài là không khoa học, đối mặt với con sói có thân thể khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, hơn nữa còn mãi mãi không thỏa mãn, không phải, là con sói dâm dê, thì sớm muộn gì mình cũng sẽ mệt chết trên chiếc giường cao ba thước này.
Mình có nên cho hắn uống thuốc bồi bổ không? Không đúng, là thuốc hạ hỏa.
Lửa cháy năm năm thì ai có thể chịu được? Muốn khóc quá.
Mộ Dung Phong cảm thấy mỹ mãn.

Nếu muốn chinh phục lòng của nữ nhận thì phải chinh phục thân thể của nữ nhân trước.

Nếu muốn chinh phục lòng của nam nhân, thì nhất định phải chinh phục dạ dày của nam nhân trước.

Chân lý đều không đổi thay từ xưa đến nay.
Ai cũng nói mình chỉ cưng chiều Vương phi, bị thê tử quản lý, điều đó bất lợi cho thân phận cùng uy danh của vương gia.
Không sao cả, về sau, ban ngày ta sợ nàng, còn ban đêm nàng sợ ta.

Đây mới là âm dương phối hợp, bổ sung cho nhau.

Uy danh bên ngoài của hắn gì gì đó đều là mây trôi mà thôi.
Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?
Còn nữa, Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn ngực của con thỏ trắng nhỏ, trông vô cùng thơm ngon.
Chỉ hy vọng thời gian như vậy sẽ kéo dài mãi mãi.
Cừu Thiếu Chủ đi ra khỏi Triều Thiên Khuyết, sững sờ trong bóng đêm một hồi, sau đó hơi khơi nhếch khóe môi cười khổ, chỉ còn một mình cô đơn.

Quả thực nên đi tìm Tiểu Vân Triệt thôi.
Không ai ngăn mình cả.
Cừu Thiếu Chủ ngẩn người: “Ngươi cũng không còn trẻ nữa.

Có không ít nam nhi tuổi trẻ tài cao ở chỗ Phong vương gia, Băng Cơ sẽ suy nghĩ việc chung thân đại sự của người giúp ngươi.

Người đi theo ta làm cái gì? Bên cạnh ta cũng không thiếu người hầu hạ”
Phượng Lôi Ngọc vân về góc áo, nói với vẻ mặt bất an: “Chủ tử không cần ta sao?”
Cừu Thiếu Chủ cười ha ha: “Năm đó ta cứu người mà không phải người bị bán cho ta.

Ngươi nên có quyền theo đuổi cuộc sống của chính mình”
“Nhưng chủ tử chính là thứ mà ta theo đuổi.

Cả đời này của Phượng Lôi Ngọc người của chủ tử, ta đều đi theo chủ tử khắp chân trời góc biển”
“Ta không thích có người trói buộc ở bên cạnh” Cừu Thiểu Chủ trả lời rất kiên quyết, cũng rất dứt khoát.
Phượng Lôi Ngọc siết chặt góc áo: “Chủ tử vì Phong Vương Phi mà chẳng bao giờ đi bộ đường xa trong năm năm qua, cho tới bây giờ chủ tử cũng không cảm thấy trói buộc.

Lôi Ngọc chỉ muốn đi theo chủ tử, chủ tử cũng có thể coi ta là cái bóng, hoàn toàn có thể tuỳ theo ý mình mà làm bất cứ điều gì, không cần quan tâm đến ta, ta sẽ luôn đuổi kịp”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui