Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Bà tử sợ tới mức cả người run cầm cập, ngượng ngùng kêu một tiếng: “Nhị công tử”
Lãnh Thanh Kiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt của bà ta, con ngươi tối tăm, khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Làm sao thể, thu dọn xong rồi sao?” Giọng nói phát ra khỏi miệng, vô cùng bình tĩnh.
Bà tử lập tức để chút điểm tâm xuống: “Sắp xong rồi, xong rồi.

Một lát nữa lão nô lại xoa thêm chút son phấn, nhất định để cho nhị tiểu thư xinh đẹp vẻ vang lên đường”
Lãnh Thanh Kiêu liếc mắt nhìn gương mặt của Lãnh Băng Nguyệt, cũng không làm khó dễ và trách mắng bà tử, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Vậy thì phiền người rồi.

Thuở bình sinh nhị tỷ của ta thích đẹp nhất, nhất định phải trang điểm cho nàng ấy thật xinh đẹp đấy”
Bà tử vội vàng lên tiếng đáp lại: “Công tử yên tâm, lão nô nhất định sẽ dốc hết khả năng”
Lãnh Thanh Kiêu liếc nhìn bà ta một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi.

Lúc bà tử bên cạnh dùng khửu tay chọc chọc bà ta, thấp giọng nói: “Cho ngươi lắm miệng, may mà nhị công tử nhân hậu, không so đo tính toán với ngươi.”
Bà tử nhiều chuyện bĩu môi một cái: “Nhân hậu cái gì, chẳng qua chỉ là một kẻ không được cưng chiều ở trong phủ, biết đã hết hy vọng, mang theo cái đuôi làm người mà thôi.

Người quên lúc còn nhỏ hắn ta hung hăng ngang ngược thế nào rồi sao? Tiểu tử quản sự gia kia chỉ mới nói sai một câu, thiếu chút nữa đã bị hắn ta bóp chết.

Đến giờ nhìn thấy hắn ta còn đi đường vòng đấy”
“Một hài tử, tình cảnh không dễ dàng, Duẫn bà tử, người vẫn nên nói chuyện giữ đức đi”
“Ngươi còn xem hắn ta là hài tử ư? Hắn nhiều mưu ma chước quỷ lắm.

Người nhìn xem một năm nay ở Hình bộ hẳn lăn lộn thuận buồm xuôi gió, ỷ vào quyền thế của tướng gia, được một đống người tâng bốc, cũng biết không đơn giản”
Lãnh Thanh Kiều thính tại, bóng lưng hơi cứng đờ, nắm đấm siết chặt thu vào trong tay áo, cũng không so đo, tiếp tục bước đi.
Phía trước chính là mộ chôn quần áo và di vật của Lãnh Băng Cơ, nhốt Lãnh Băng Nguyệt năm năm.
Mọi người đều nói Lãnh Bằng Nguyệt là bị trừng phạt đúng tội, đã có rất nhiều sinh mạng chết dưới tay nàng ta.
Bề ngoài hắn thờ ơ lãnh đạm đối với nàng ta, dáng vẻ ghét ác như cừu, vạch rõ ranh giới, nhưng sau lưng hắn vẫn lén lút tới đây rất nhiều lần, thăm hỏi Lãnh Băng Nguyệt, đưa thức ăn cho nàng ta.

Đồng thời cũng nhìn thấy tất cả hoàn cảnh bi thảm của nàng ta trong những năm qua ở trong mắt.
Lúc đó, ấn tượng của hắn đối với Lãnh Băng Cơ dừng lại ở trên ly trà sữa nàng làm cho mình, ngọt lịm, còn mang theo hương vị sữa nồng đậm.

Hắn rất thích, cũng rất nhớ.
Có một lần từng cảm thấy nàng chính là tỷ tỷ, người thân của mình.
Lãnh Băng Nguyệt nói đi nói lại với hắn rằng, là Lãnh Băng Cơ hại di nương của mình bị đưa đi đày ra biến quan.

Lãnh Băng Cơ độc ác nham hiểm cỡ nào, không từ thủ đoạn ra sao, Lãnh Băng Cơ chết chưa hết tội, không đáng được thương cảm.
Hắn đã sớm từ bỏ việc đọc sách đi thi lấy công danh, tiến vào Hình bộ, âm thầm tìm mọi cách lấy được tin tức của Kim Thị, thư từ qua lại.
Mặc dù Kim Thị có tướng phủ và Thượng thư phủ chăm sóc, nhưng vẫn khổ không nói nổi, trong thư tràn đầy oán than.
Kim Nhị cũng nói cho hắn biết, ban đầu Kim Thị đi đày, vốn dĩ có thể không cần đi tới biên cương, là Phong vương phủ hạ mệnh lệnh, biếm bà ta đi tới cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi đó.
Hắn vẫn luôn vướng mắc ở trong mâu thuẫn như vậy, không biết đến tột cùng ai nói mới là thật, rốt cuộc mình nên nghe lời của ai.
Đôi mắt và lỗ tai, hắn tận mắt nhìn thấy đám người Lãnh Bằng Nguyệt, Kim Nhị xúi giục, một mực tính toán tranh giành.

Hôm nay Lãnh Băng Nguyệt dùng phương pháp dứt khoát như vậy, kết thúc mâu thuẫn này.
Trên bia mộ, hàng chữ được viết bằng máu tươi đầm đìa, đâm vào mắt hắn đau nhói.
Hắn biết, cái chết của Lãnh Bằng Nguyệt nhất định có liên quan tới Lãnh Băng Cơ.

Ngày đó hắn đã tận mắt nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đi đến nơi này, nổi lên tranh chấp với Lãnh Bằng Nguyệt.
Hắn không muốn bị Lãnh Băng Cơ phát hiện ra hành tung của mình, lặng lẽ chạy thoát.
Hôm nay, Lãnh Băng Nguyệt đã chết rồi.
Lãnh Băng Cơ nhất định phải có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Hôm nay, nàng khoác lên mình bộ giá y màu đỏ, khua chiêng gõ trống, náo nhiệt gả đi.

Lúc này, là đêm động phòng hoa chúc của nàng, thuận lợi vui vẻ, còn được hưởng thụ sự ngưỡng mộ của người đời.
Còn Lãnh Bằng Nguyệt thì lạnh ngắt nằm ở chỗ này, bị người ta ghét bỏ, nhục mạ.
Mà tướng phủ, vì lựa ý hùa theo Phong vương phủ, lại che giấu tin người chết, người một nhà vui mừng hớn hở đưa gả, sớm đã ném nhị tiểu thư chân chính mới chết đi này ra sau đầu rồi.
ồn ào náo nhiệt trái ngược hẳn với sự lạnh lẽo, thê lương, tràn đầy châm chọc.
Cửa nát nhà tan, nợ máu trả bằng máu.
Phong vương phủ.
Ngày thứ hai đại hôn, Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ mới nhận được tin tức Lãnh Băng Nguyệt đã chết.
Lúc đó, Mộ Dung Phong đang ở trước mặt Lãnh Băng Cơ, thành thật nghiêm túc khai báo sản nghiệp cất giấu riêng của mình, âm thầm mắng chửi Vụ phó tướng đến tận trời.
Lão Vụ này rõ ràng bản thân cũng là một người chưa có kinh nghiệm, lại cố tình giả bộ rất có
kinh nghiệm, lấy dáng vẻ người từng trải thuyết giáo mình.
Vu phó tướng tận tình khuyên bảo hắn: “Nam nhân ấy mà, dưới tay nhất định phải có một chút tiền vốn riêng.

Nữ nhân nha, rất mâu thuẫn, vừa muốn nam nhân giao ra toàn bộ lương bổng, còn muốn nam nhân thường xuyên dành tặng họ những điều bất ngờ nho nhỏ.

Bằng không sẽ cảm thấy ngươi không hiểu tình thú, trong lòng không có nàng ta.
Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, Vương gia, ngài nghĩ mà xem, đến lúc đó, ngài lấy tiền gì để mua quà tặng cho Vương phi nương nương? Ngài và các huynh đệ ra ngoài uống rượu, cũng không thể để chúng ta bỏ tiền túi ra đúng không? Mặt mũi của Vương gia ngài để ở chỗ nào đây?
Mộ Dung Phong dẹp nhóm người này sang một bên, âm mưu nháo động phòng được bọn họ chuẩn bị hồi lâu không thực hiện được, đương nhiên là không dám gây phiền phức cho Mộ Dung Phong.

Chính cái gọi là cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao, đứng mũi chịu sào phải chịu xui xẻo, hiển nhiên chính là Vụ phó tướng và Giang lang trung đồng lõa biết rõ tình hình không báo.
Lãnh Băng Cơ hơi nhấc mí mắt, liếc xéo một cái, Mộ Dung Phong chủ động nộp lên khế ước mua bán nhà và khế ước cửa hàng.

Nàng không chút khách khí mà nhét tất cả vào trong tay áo, sau đó mới uể oải mở miệng..
“Vất vả cả một đêm, xém nữa đã mất đi nửa cái mạng, kiếm được chút bạc thế này, thật là lỗ vốn”
Mộ Dung Phong lẩm bẩm: “Bản vương đổ mồ hôi như mưa, vất vả cày cấy một đêm, liều nửa cái mạng, còn phải trợ cấp toàn bộ tiền tích góp, chẳng phải là càng lỗ vốn hơn à?”
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Băng Cơ lại nổi lên một tầng ửng đỏ, nửa xấu hổ nửa tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Vậy thì cuộc mua bán lần này coi như chưa xảy ra.

Lần sau cuộc mua bán như vậy ta không nhận”
Mộ Dung Phong lại nói thầm lần nữa: “Bản vương đã không còn một xu dính túi rồi, lần sau, không bằng hai người chúng ta đổi lại cho nhau.

Phu nhân ở trên ta ở dưới, nàng nói mấy lần thì mấy lần.

Ta chẳng những nhẫn nhục chịu khó không phản kháng, còn có thể giảm giá cho nàng.

Thưởng bạc nàng xem, cho mười lượng không nhiều, một lượng không ít.

Nếu như nàng cảm thấy kỹ thuật của vi phu không đến nơi đến chốn, vị phu khiêm tốn hiếu học, sẵn lòng chịu khó khổ luyện”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui