Phi Ưng Vệ bâng cái thao bên cạnh trơ mắt nhìn giáo chủ đại nhân uy nghiêm hiểm độc của mình lại biến thành một con ếch dưới tay của Lãnh Băng Cơ, nhất thời không nhịn được muốn phì cười.
Nhưng hắn ta lại không dám cười ra tiếng, cố nhịn cười.
Trong lúc gấp bách luồng khí từ trong lỗ mũi xì ra, thì mũi của hắn ta cũng đã thổi ra một cái bong bóng lớn hơn.
Điều này khiến Lãnh Băng Cơ bật cười, xém chút sốc hông, sức chịu đựng cũng phải nhiều chút.
Bên Tề Cảnh Vân cuối cùng cũng chịu không nỗi nữa, vừa nghiêng đầu một cái: “Bặc” một tiếng ói ra.
Thị vệ đó nhận ra bản thân ở trước mặt người đẹp quá thất lễ, hoảng loạn cúi đầu xuống, để một tay lau nước mũi.
Ngay lúc này hoàn toàn không đề phòng đến thiên tai gián họa.
Vì thế, vật dơ bẩn trong miệng Tề Cảnh Vân, một chút cũng không lãng phí, toàn bộ đều ói trên đầu Phi Ưng Vệ… trên đầu…
Đầu Phi Ưng Vệ xui xẻo dính đầy trái hồng, cải bó xôi, khoai lang, còn có những thức ăn trong canh cá, màu sắc sặc sỡ, mùi hôi thối khó ngửi.
Mặt cũng xanh luôn, nhưng lại không dám bộc phát, còn phải tiếp tục cung kính bâng cái thao trong tay.
Tố chất trong lòng thật sự mạnh mẽ.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy, nếu đổi lại là bản thân, tuyệt đối sẽ úp lại cái thao vào mặt Tề Cảnh Vân.
Mắt của Tề Cảnh Vân như đã mở vòi nước vậy, ói được một lần, lại thêm “Soạt soạt soạt” mà không ngừng ói ra.
Lãnh Băng Cơ bóp mũi, chán ngáy mà đứng dậy: “Đã nói đệ ăn quá nhiều đồ rồi mà, nghẹn rồi đúng không? Nhìn xem đã ói được bao nhiêu rồi đây? Có phải cơm không tốn tiền ăn cực kỳ ngon đúng không? Cho dù là tay nấu nướng của Trần tẩu hay, đệ cũng không thể xấu mặt như vậy chứ?”
Tề Cảnh Vân không để tâm đến sự trêu chọc của nàng.
Lãnh Băng Cơ không muốn ở đây tiếp tục ngửi mùi thối này, lập tức đứng dậy, mở cửa đi ra, hít thở thật sâu không khí trong lành.
Sau đó lại bi thảm than một tiếng, tốn công cả nửa ngày trời, haizz, tốn công lấy rổ tre đựng nước, còn lấy nhẫn không gian dâng ra ngoài, phải làm thế nào đây?
Không thể quay trở lại nữa.
Trong nhà, cả đầu của tên Phi Ưng Vệ đó toàn vật dơ bẩn, phục tùng Tề Cảnh Vân súc miệng, sau đó quét dọn sạch sẽ hiện trường, rồi mới lui xuống.
Lãnh Băng Cơ cách qua cánh cửa hỏi: “Đỡ lại chưa?”
Tề Cảnh Vân gật đầu: “Sau khi ói ra đã đỡ hơn rồi.
”
“Vậy thì chết không được rồi, uống nước nhiều chút là không có chuyện gì.
Ta về ngủ đây.
Có bột mới gột nên hồ, ta cũng không còn cách bốc thuốc cho đệ nữa.
”
Tề Cảnh Vân trong nhà đã bị hành hạ đến sức cùng lực kiệt, có sức mà không còn lực mà vẫy tay: “Cách một thời gian ngắn thì đừng đến gặp ta, ta sợ ta gớm chết.
”
Gớm chết mới tốt, giúp dân trừ hại mà.
Lãnh Băng Cơ về phòng của bản thân, đẩy cửa phòng ra, còn chưa vào nữa, nàng bỗng nhiên dừng bước.
Bởi vì, nàng ngửi thấy mùi khói bếp.
Trong bếp có người nhóm lửa.
Lúc này, bối tối đều đã ăn hết rồi, nhóm lửa để làm gì?
Trong đầu nàng lóe qua, còn có thể làm gì nữa chứ? Chắc chắn là Phi Ưng Vệ đó đun nước để tắm mà.
Cảnh tượng tuyệt diệu như vậy bản thân làm sao có thể không xem được? Cơ hội tốt như vậy, mỹ nam xuất bồn.
Nàng đẩy cửa về lại phòng mình, đợi được một hồi, đoán có lẽ nước đã sôi, quay người đi chỗ để khay đan tìm được một lát, tìm thấy một cây kim, nắm chặt trong bàn tay, sau đó bâng ấm trà lên bàn, mở nắp ấm trà ra, để ở trên bàn, để tránh gây ồn, rồi nhẹ nhàng đẩy hé cánh cửa ra ngoài.
.