Mộ Dung Phong “đột ngột” đứng dậy, phân phó Nhi Nhi và Điêu ma ma chăm sóc cho Băng Cơ, rồi nhanh chóng rời khỏi phủ đi thẳng về phía nhà lao.
Y cần biết ngày hôm qua đã xảy ra những chuyện gì? Tại sao cả ba người bọn họ lại đột ngột ngất xỉu như thế?
Tề Cảnh Vân bị xiềng xích tay chân, đầu bù tóc rối, cùng với điệu bộ hăng hái, ăn nói bóng bẩy thường ngày hoàn toàn khác nhau một trời một vực, hiện giờ hắn ta trông vô cùng chán nản, ngồi ủ rũ ở góc sáng lẻ loi duy nhất trong nhà lao.
Nhìn thấy Mộ Dung Phong tiến vào, hắn cũng không nhấc mông lên đứng dậy nghênh đón.
Tên cai ngục ỷ thế hiếp người.
“Lớn mật, nhìn thấy Vương gia còn không mau quỳ xuống!”
Mộ Dung Phong phất tay ra hiệu cho tên cai ngục đi ra ngoài.
Đối với một người chết còn không sợ, tên đó nghĩ rằng chỉ cần lớn giọng như thế là hắn ta liền sợ hãi sao?
Tên quản ngục thấy mình mượn cớ vuốt đuôi cọp không thành công liền biết điều nhanh chóng rút lui.
“Đệ tìm Băng Cơ làm gì?”
Mộ Dung Phong hỏi thẳng.
“Ta còn tưởng rằng sau khi tỉnh lại người đệ muốn gặp đầu tiên là ta.
”
Tề Cảnh Vân yếu ớt dựa lưng vào hàng rào, xích sắt trên cổ tay kêu sột soạt.
“Có một chuyện đệ nhất định phải hỏi tẩu ấy rõ ràng, nếu không đệ có chết cũng không nhắm mắt.
”
“Chuyện gì?”
Mộ Dung Phong hỏi.
Tề Cảnh Vân chậm rãi thốt ra ba chữ.
“Huynh không hiểu đâu.
”
Lời nói này như có điểm khiêu khích.
Mộ Dung Phong nghe thế thì hừ nhẹ một tiếng.
“Nàng ấy vẫn còn đang bất tỉnh.
”
“Tẩu ấy? Bất tỉnh?”
“Đúng vậy.
”
Mộ Dung Phong đáp.
“Ta muốn biết lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ba người các ngươi lại đột nhiên ngất đi? Thuốc độc này rốt cuộc là do ai hạ?”
Tề Cảnh Vân sửng sốt một chút.
“Độc này do ai hạ, huynh còn hỏi ngược lại đệ sao? Ngoài Vương phi của huynh, còn có ai có loại năng lực này? Vì vậy ta cứ tự hỏi, khi tẩu ấy rơi vào tay đệ, đệ đã lục tung mọi thứ trên người tẩu ấy và kiểm tra kỹ càng nhưng vẫn không tìm được thứ gì khác thường.
Rốt cuộc tẩu ấy đã giấu những chất độc đó ở đâu cơ chứ? Trừ khi biết được câu trả lời, nếu không đệ có chết cũng không nhắm mắt.
”
Mặc dù Mộ Dung Phong cũng không biết nơi giấu thuốc của Lãnh Băng Cơ, nhưng hắn vẫn muốn tên Tề Cảnh Vân này chịu khổ.
Nếu là Băng Cơ tự mình hạ độc, vậy thì hắn cũng phần nào an tâm vì nàng ấy biết rõ liều lượng như thế nào sẽ không làm tổn hại đến cơ thể.
Mộ Dung Phong xoay người rời đi.
.