Đánh xong chưởng này, Mộ Dung Phong ngây ngẩn cả người, đứng im tại chỗ, ngây ngốc nhìn tay của mình, vẻ mặt đầy hoàng mang.
“Ta, ta đang làm gì thế này? Tại sao lại như vậy?”
Lãnh Băng Cơ quay mặt sang, hung dữ nhìn hắn chằm chằm.
“Mộ Dung Phong, Lãnh Băng Cơ ta thật sự bị mù rồi, sao lại nhìn nhầm ngươi? Dù cho Tê Cảnh Vân có tội, nhưng đệ ấy cũng là huynh đệ của ngươi, sao ngươi có thể ra tay độc ác tới vậy?
Trong đầu Mộ Dung Phong nổ tung, hắn đấu tranh tâm lý dữ dội, hoàn toàn không nghe thấy những lời Lãnh Băng Cơ nói.
Hắn dùng sức lắc đầu, muốn thoát khỏi giọng nói u ám liên tục vag lên trong đầu hắn, hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề: “Không phải, không phải, ngươi nói bậy, nàng không phải yêu nữ!”
Tê Cảnh Vân miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi ngược lại Lãnh Băng Cơ: “Dù sao đệ cũng là người sắp chết, cũng không ngại chịu thêm một chưởng này”
Lãnh Băng Cơ có cảm giác chưởng này đã thật sự đánh thẳng lên người nàng, đập tan chút ảo tưởng cuối cùng của nàng đối với Mộ Dung Phong.
Nàng cuống quýt lấy thuốc trong tay áo ra cho Tê Cảnh Vân uống rồi luôn miệng nói “Xin lỗi”
Tê Cảnh Vân cúi đầu, nhìn chiếc nhãn đeo trên tay nàng, hơi nhếch miệng, cố hết sức nở nụ cười: “Câu nói mà hôm ấy tẩu nói là thật sao?”
“Câu nói nào?”
“Đầu ngón tay và đầu tim huyết mạch tương thông, chiếc nhãn đeo trên tay có thể giữ được trái tim của một người?”
Lãnh Băng Cơ ngẩn người, không hiểu tại sao hắn lại bất ngờ hỏi chuyện này, vì thế gật đầu đáp: “Là thật”
Tê Cảnh Vân đưa tay lên nhận thuốc, ngón tay vừa động, Lãnh Băng Cơ chợt cảm thấy trong lòng bàn tay nàng hình như có thêm thứ gì đó.
Nàng cúi đầu nhìn, thì ra là chiếc nhẫn ngọc mà hắn vẫn luôn đeo trên ngón cái của mình.
Hắn muốn để lại nó cho mình?
Nàng nhìn Tê Cảnh Vân, Tê Cảnh Vân khẽ mỉm cười với nàng, mắt hắn khẽ chớp, nhỏ giọng nói: “Đừng quên những lời đệ đã nói, ở xưởng tơ lụa có bất ngờ cho tẩu”
Chiếc nhãn ngọc này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Lòng nàng khẽ động, nàng lặng lế thu nó vào trong nhãn không gian của mình, sau đó cắn răng đứng dậy, nhìn Mộ Dung Phong với vẻ mặt đầy thất vọng, cười lạnh, không quay đầu lại mà cứ thế rời đi.
Mộ Dung Phong ngây người tại chỗ, liếc nhìn Tê Cảnh Vân đang nằm trên đất, rồi lại quay sang nhìn phương hướng Lãnh Băng Cơ rời đi, khuôn mặt đầy nghi ngờ, giống như đang cố gắng nhớ lại chuyện gì nhưng không sao nhớ lại được.
Cuối cùng, hắn chỉ đành phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Từ buồng giam của Vân Hứa đạo sĩ ở đối diện, một tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên: “Rõ ràng Kỳ vương gia đã bị trúng tà thuật, không ổn”
Tê Cảnh Vân ôm chặt ngực, cố nén đau đớn, cố gắng tự mình đứng dậy: “Ý ông là gì?”
“Bản thân ngươi đã là người sắp chết rồi, còn quan tâm tới việc của người khác làm gì?”
Vừa rồi, khi thấy Lãnh Băng Cơ tiến vào nhà giam, Vân Hứa đạo sĩ đã rướn cổ sang bên này nhìn, vừa hay thu hết chuyện xảy ra bên này vào trong mắt.
Chẳng qua, ông ta không dám lên tiếng, một thân sát khí lạnh thấu xương trên người Mộ Dung Phong khiến ông ta kinh hồn bạt vía, chỉ sợ vừa không cẩn thận là mất ngay cái mạng nhỏ của mình.
Tê Cảnh Vân dựa vào cửa buồng giam, từ từ trượt xuống, tiếng xích sắt leng keng vang dội.
“Bởi vì, ông đã nói có lẽ sẽ có cơ hội ra khỏi nhà lao này”
Vân Hứa đạo sĩ “Xì” một tiếng: “Bản thân ngươi còn khó bảo toàn, còn có thể lo cho sống chết của người khác? Tuy nói nhìn ngươi cũng có vẻ là người có bản lĩnh, nếu không cũng không hệ xưng huynh gọi đệ với Kỳ vương phủ.”
Tê Cảnh Vân khẽ ho hai tiếng, làm động tới nội thương, hắn đau tới mức hít vào một hơi khí lạnh: “Ta không ra được, không có nghĩa là ông không thể ra, ta có thể cho ông cơ hội lấy công chuộc tội”
Vân Thanh im lặng trong chốc lát, dường như đang suy tính thiệt hơn.
Sau đó, ông ta cũng đi tới cửa nhà lao, năm lấy hàng rào, dùng giọng điệu chắc chắn nói với Tê Cảnh Vân: “Tuy nói ta chỉ có bản lãnh của một tay gà mờ nhưng ta có thể nhìn ra, Kỳ vương phủ đã trúng tà thuật!”
“Tà thuật gì? Ông biết?”.