“Bùm” một tiếng, Nhi Nhi đứng một bên nơm nớp lo sợ nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị ức hiếp nên không nhịn được, ra tay trước, cầm cây chày gỗ giặt quần áo đánh mạnh vào phía sau Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong toàn thân mơ hồ, bị đánh trực diện, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ cả người không còn chút sức lực nào nữa, mềm nhũn ngã xuống đất.
Lãnh Băng Cơ hoảng sợ, thậm chí bây giờ nàng còn có lọai xúc động muốn hạ độc Mộ Dung Phong.
Nàng không dám tưởng tượng ra nếu vừa nấy Mộ Dung Phong không hề do dự mà ra tay, liệu đứa bé trong bụng của nàng còn được bảo toàn tính mạng hay không.
Bấy lâu nay nàng vẫn luôn kiên trì không từ bỏ, muốn dành cơ hội cuối cùng cho hắn.
Nhưng bây giờ nàng cảm thấy, bản thân mình thực sự đã quá sai rồi, sai đến mức hoang đường.
Cho dù không nỡ thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không nên dùng đứa trẻ trong bụng mình để đánh cược.
Tiếp tục ở lại đây, đứa trẻ sẽ không thể giữ được mạng sống buông tha cho ta đúng không? Hãy để ca ca của ta, đưa ta về tướng phủ, cho dù là chết, ta cũng tuyệt đối không bao giờ trở thành nữ nhân của Mộ Dung Phong chàng nữa”
Một vệt máu đỏ từ khóe môi chảy xuống khiến cho khóe mắt Mộ Dung Phong cay xè đau đớn, gần như rỉ máu.
Nhi Nhi, Điêu ma ma và những người khác tức giận, khuôn mặt tái nhợt, không hẹn mà cùng nhau kinh hãi kêu lên, lảo đảo tiến về phía trước, bàn tay run rẩy đỡ lấy Lãnh Băng Cơ đang nằm dưới đất.
“Tiểu thư!”
“Vương Phi nương nương!”
Lãnh Băng Cơ hơi thở yếu ớt, lại một ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra, nàng cố hết sức mở to mắt, nhìn về phía Nhi Nhi, cố gắng nắm lấy tay nàng ta.
“Nhi Nhi..”.
Nhi Nhi khóc không thành tiếng: “Không sao, không sao đâu, người sẽ không xảy ra chuyện đâu! Tiểu thư, mau uống thuốc đi, nô tỳ, nô tỳ đi lấy rương thuốc”
Vương ma ma mang rương đựng thuốc tới, hoảng loạn lục tung rương thuốc tìm kiếm, khóc nức nở: “Uống thuốc gì vậy?
Tiểu thư, người mau nói đi, người nhất định sẽ không sao đâu”
Lời nói của Lãnh Băng Cơ trở nên đứt quãng, giống như một sợi tóc, cố gắng lấy hết lực khí toàn thân, từ trong ngực rút ra thư hòa ly: “Giao cho, Hoàng thượng.”
Dùng cái chết của ta, đổi lại sự thù hận của chàng.
Sau đó, cánh tay nặng nề rơi xuống đất, những ngón tay mở ra, tựa như không thể giữ được một kiếp phồn hoa sung túc.
Mộ Dung Phong hoàn toàn ngơ ngác, chết lặng nhìn Lãnh Băng Cơ, cảm giác trong lòng đau tới nỗi dường như không thể thở được.
Lãnh Băng Cơ lặng yên nằm trên đùi của Nhi Nhi, trên khóe môi vẫn còn đọng lại một vệt máu chói mắt, đôi mắt nàng khẽ khép lại, gương mặt bình thản, cứ như là đang chìm vào trong giấc ngủ.
Hắn nắm chặt mười ngón tay, máu trào ra dọc theo kế tay, ướt sũng cả cổ tay áo.
Đột nhiên một ngụm máu đen bị tụ huyết phun ra từ trong cổ họng của hắn và văng xuống đất.
Cơ thể Mộ Dung Phong lảo đảo nghiêng ngả, hai đầu gối mềm nhũn ra, hắn quy xuống mặt đất, dường như là quỳ mà phía trước, ôm lấy Lãnh Băng Cơ từ trong tay của Nhi Nhi, thật chặt, như muốn khảm vào lồng ngực của chính mình, trong giây lát nước mắt tuôn ra như mưa.
“Băng Cơ, Băng Cơ! Nàng mau tỉnh lại đi!”
Hai mắt Lãnh Băng Cơ nhắm chặt, hơi thở và nhịp tim của nàng đã không còn nữa.
Đáp lại hắn, chỉ có bầu không khi lạnh giá như băng.
“Sao lại thế này? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này được? Ai đó mau nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta đã làm gì? Tại sao Băng Cơ lại ra nông nỗi này?.