Thẩm Phong Vân thúc giục: “Nhanh lên đi, lát nữa biểu ca mà tỉnh dậy chắc chắn sẽ không để cho biểu tẩu nhập thổ vi an đâu”
Lãnh Thanh Hạc gật đầu, hạ quyết tâm ôm Lãnh Băng Cơ rời khỏi.
Nhờ Điêu ma ma và Vương ma ma giúp nàng lau người chải đầu, thay xiêm y mới, thừa dịp Mộ Dung Phong vẫn chưa tỉnh lại, tiến hành khâm liệm rồi đặt nàng vào trong quan tài gỗ, tranh thủ thời gian rời khỏi Phong Vương phủ.
Tướng phủ đã tìm được tăng nhân, theo canh giữ ở phần mộ của Lãnh gia, sau khi siêu độ theo di ngôn của Lãnh Băng Cơ thì ngay lập tức niêm phong quan tài hạ táng.
Trước khi chết, Lãnh Băng Cơ để lại bức thư hòa ly chính là vì muốn cắt đứt quan hệ với Mộ Dung gia, để sau khi chết có thể được chôn cất ở ngoài lăng tẩm hoàng thất.
Hoàng Đế gật đầu đồng ý, dù sao tâm nguyện của người đã chết cũng là lớn nhất.
Mà với tư cách là nữ nhỉ đã xuất giá như nàng cũng không thể được chôn cất trong phần mộ tổ tiên của Lãnh gia.
Phần mộ của nàng ở một nơi không xa.
Quan tài vội vàng ra khỏi Vương phủ, vượt qua con phố dài, đi thẳng ra khỏi thành, đi về phía khu mộ của Lãnh gia.
Trước mắt cũng có một đội ngũ đưa đám ma đi ngang qua, dựa theo phong tục của kinh đô, hai linh cữu gặp nhau như vậy sẽ vô cùng bi thương.
Trên con đường lớn, kèn pháo tấu nhạc, mỗi người một hướng.
Đối phương bỗng dựng pháo lên thật cao, phu xe bên này thấy vậy thì ngay lập tức siết chặt dây cương trong tay, sợ rằng con ngựa sẽ bị hoảng sợ.
Tiếng pháo “đùng đùng” vang lên không dứt, xác pháo vụn bay tán loạn khắp nơi, trong không khí ngập tràn bụi mù.
Khói mù gay mũi, trong phút chốc khiến Lãnh Thanh Hạc và bốn tên thị vệ đi theo cùng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể của bọn họ nghiêng ngả, tinh thân mê man, tai không thể nghe, mắt cũng không thể nhìn được, đầu óc cũng trở nên chậm chạp.
Tên dẫn đầu đoàn người hơi vén cái mũ tang lên, không phải ai khác mà chính là Cừu thiếu chủ.
Hắn vẫy tay ra hiệu bốn tên nam nhân cường tráng nhảy lên xe ngựa, nâng nắp của quan tài lên, Cừu thiếu chủ phi thân nhảy lên xe, cẩn thận từng li từng tí ôm Lãnh Băng Cơ đang nằm trong quan tài ra, sau đó lại quay mặt ra hiệu.
Phía sau lưng xuất hiện một người ném món đồ mình đang ôm ở trong ngực vào trong quan tài, bốn tên nam nhân cao lớn kia lại đậy nắp quan tài lại như cũ, nhảy ra khỏi xe ngựa.
Bọn họ phối hợp vô cùng nhịp nhàng, toàn bộ sự việc chỉ nhảy ra trong nháy mắt.
Đợi đến lúc đội ngũ đưa đám ma đi qua, Cừu thiếu chủ đã ôm Lãnh Băng Cơ cưỡi ngựa chạy đi mất, lúc này phu xe mới tỉnh táo trở lại.
Pháo vẫn còn đang nổ, bụi mù vẫn còn đang phủ kín không khí, chẳng qua là tiếng pháo chói tai khiến bọn họ cảm thấy đau đầu nhức óc mà thôi.
Bọn họ mê man nhìn trừng trừng chiếc quan tài vẫn nguyên vẹn chưa ai đụng vào, mơ hồ gãi gãi đầu, cũng không cảm thấy có điều gì khác thường.
Dù sao thì cũng sẽ chẳng có ai cảm thấy hứng thú với một chiếc quan tài đâu nhỉ?
Ngay cả Lãnh Thanh Hạc cũng cảm thấy được rằng, có lẽ chỉ do bản thân hắn ta quá đau lòng nên mới hoảng hốt như Vậy.
Xe ngựa vẫn cứ đi về phía trước như cũ, đến nghĩa địa thì khiêng quan tài xuống, đang chờ hòa thượng niệm kinh, sau khi siêu độ xong sẽ bắt đầu hạ táng.
Khi mọi chuyện đều đã được tiến hành đâu vào đấy thì phía bên ngoài nghĩa địa lại vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Lãnh Thanh Hạc không cần ngẩng đầu lên cũng biết người đến là ai.
Mộ Dung Phong chạy đến nhanh như một làn gió, đánh rơi cả roi ngựa đang cầm trong tay, cả người nhào thẳng lên phía trên quan tài, tức giận gào rú: “Cút! Tất cả cút hết cho ta!”
Mọi người bị cơn thịnh nộ của hắn hù dọa, nơm nớp lo sợ mà trốn sang một bên.
Yết hầu của Lãnh Thanh Hạc cũng chuyển động vô cùng khó khăn, hắn ta nói: “Phong Vương gia, ngài hãy để cho tiểu muội của ta ra đi thanh thản đi.
Ngài cứ như vậy sẽ khiến muội ấy nhắm mắt không yên.”
“Ta không cho phép bất kì ai mang nàng đi, ai cũng không được!” Mộ Dung Phong vô cùng hung ác trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Hạc: “Nàng ấy không thể nào chết được, tuyệt đối không thể nào!”.