“Bởi vì ta thấy lần này Mộ Dung Phong chơi liều thật, cho dù nàng xuống mồ thì hắn cũng muốn đào nàng lên cho bằng được.
Nên ta đùa hắn một chút thôi mà”
“Cái này mà gọi là đùa một chút?” Lãnh Băng Cơ rất tức giận: “Phải chỉ mà huynh thả một loài chim hay một loài gì khác tương tự cũng được, dù sao thì nó cũng sẽ lưu lại một truyền thuyết tốt đẹp cho thế hệ mai sau.
Đằng này huynh lại thả một con chó vào, muốn nói rằng ta là do một con chó biến thành hay sao?”
“Ta vốn định tìm một con hồ ly, nhưng do thời giar quá cấp bách nên tìm không ra.
Thế nên mới tìm một con chó màu trắng.
Có điều nàng cứ yên tâm đi, cũng không có ai hiểu lầm cả, dù sao thì con chó kia cũng là con đực mà”
Lãnh Băng Cơ tức giận mà không có chỗ trút, chỉ có thể dùng tay chọc chọc Cừu thiếu chủ: “Vậy phải làm sao bây giờ?
Chắc chắn là Mộ Dung Phong sẽ nảy sinh nghi ngờ đấy, sao ta có thể trốn được nữa?”
“Nếu như ta không giấu con chó kia ở trong quan tài thì Mộ Dung Phong vẫn sẽ sinh nghi mà thôi.
Trong chuyện tình cảm với nàng, nam nhân kia là một tên ngu ngơ, nhưng đối với những chuyện khác thì hắn ta rất khôn khéo.
Vì vậy, ta chỉ có thể sắp xếp một cảnh rơi xuống vực khiến hài cốt nàng cũng không còn, vậy mới có thể khiến hắn ta hoàn toàn tuyệt vọng.”
Lời nói này cũng đúng, cũng giống như lúc bàn bạc điều tra chuyện của Tứ di nương, nàng thì nghĩ mãi không ra nhưng Mộ Dung Phong đã cẩn thận đi thăm dò, thành thạo để ý từng manh mối.
Chỉ số cảm xúc của nam nhân này quá thấp, có lẽ là đã bù vào chỉ số thông minh của hắn rồi.
“Vậy bây giờ ta đang ở đâu?”
“Tạm thời an toàn, chẳng qua là Mộ Dung Phong đã hạ lệnh tứ phương điều tra tung tích của nàng, rất nhiều nơi đã canh giữ cổng nghiêm ngặt hơn, bây giờ không thích hợp để tiếp tục chạy trốn.
Nàng chỉ có thể an tâm dưỡng thai ở đây mà thôi, chờ thời cơ chín muồi, đến lúc đó ta có thể cải trang giả dạng giúp nàng, vậy thì có thể cao chạy xa bay rồi.
Nếu không, với tình hình bây giờ của nàng thì thật khó trốn khỏi”
Lãnh Băng Cơ vui mừng gật đầu: “Huynh sắp xếp rất tốt”“
“Nàng đã chắc chắn rằng mình sẽ không tha thứ cho Mộ Dung Phong sao?”
Lãnh Băng Cơ giả vờ nghiêm mặt: “Chỉ giỏi khua môi múa mép, ban đầu là người nào nói rất chắc chắn là muốn dẫn ta bỏ trốn, muốn nuôi ta? Quả thật không thể tin lời của nam nhân mà, có phải là do ta vừa mới ăn của huynh một bữa cơm nên huynh đã sợ không nuôi nổi ta đúng không?”
“Có hơi, nhất là hôm nay được chứng kiến lượng thức ăn mà nàng ăn vào nữa”
“Ta đã chịu đói bụng hai ba ngày rồi đó? Ăn như vậy mà cũng tính là nhiều sao?” Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Hơn nữa, ta cũng không cần huynh nuôi.
Ta vẫn luôn luôn hiểu rõ một đạo lí, là nữ nhân, nhất định phải làm chủ được kinh tế thì mới có thể tự mình sống được”
Mộ Dung Phong, không phải là nàng không yêu, chỉ là nàng không muốn phải tiếp tục sống trong cảnh ngày nào cũng tranh giành tình nhân như thế nữa, ngày nào cũng phải sống một cách cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng.
Lãnh Băng Cơ nàng, phải có lý tưởng và thành tựu của riêng mình.
Huống chi, thân phận của đứa bé này sẽ thu hút nhiều sự chú ý, ở lại trong kinh thành sẽ không thiếu những nguy hiểm dù âm thầm hay công khai.
Là một mẫu thân, nàng chỉ hy vọng hài tử bình an, vui vẻ.
Nàng âm thầm tính toán lại của cải của bản thân, tuy rằng không có nhiều bạc nhưng mà vẫn không ít, đủ để mua sữa cho đứa con yêu dấu ở trong bụng nàng rồi.
Tưởng tượng như vậy, đột nhiên nàng lại nhớ đến hôm đó Tê Cảnh Vân giao cho nàng một chiếc nhãn hộ tiễn Khổng tước màu xanh biếc.
Nhớ đến việc hắn giao cho nàng, nàng còn chưa làm xong.
“Ta đã ngủ mê vài ngày rồi sao?”
Cừu thiếu chủ lung lay ba đầu ngón tay trước mặt của nàng.
Trong lòng của Lãnh Băng Cơ khẽ trùng xuống: “Bây giờ Tê Cảnh Vân như thế nào rồi?”
“Hoàng Đế ra lệnh xử trảm rồi, hình như là vào hai ngày nữa.
Ta cũng không có chú ý cho lắm”
Trong lòng của Lãnh Băng Cơ không kiềm được loại cảm xúc không rõ: “Hắn đã từng giao cho ta một việc, chờ sau khi hắn đi, thì đưa cho người nhà của hắn một ít tài sản mà hắn có được, tránh để cho các nàng ấy chịu nỗi khổ sống đầu đường xó chợ.
Ta chắc chắn không thể vào kinh được nữa, huynh giúp ta sắp xếp một chút đi.”
Cừu thiếu chủ sảng khoái mà đồng ý: “Sắp xếp như thế nào?”
“Hắn giao cho ta một chiếc nhãn hộ tiễn, để ta dựa vào tín vật đó mà tìm người dễ dàng hơn.
Hắn đã sắp xếp ổn thỏa từ sớm rồi”.