“Hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy biểu tẩu, ta đã sớm nghe được biểu tẩu thú vị như thế nào, lợi hại như thế nào, lúc đấy ta còn không tin, thế nhưng từ cái nhìn đầu tiên, ta đã thua trong tay của nàng.
Cuối cùng ta cũng đã hiểu ra, biểu ca ưu tú, nữ nhân được huynh ấy xem trọng thì sao có thể tâm thường được? Thiên hạ chỉ có một Lãnh Băng Cơ, vừa vặn trở thành thê tử của huynh ấy.
Mà ta, đời này kiếp này đều không thể xứng đôi với một nữ nhân như vậy, cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng.
Ta đã suy nghĩ rất nhiều, nếu ta vẫn còn được sự tín nhiệm của biểu ca, giống như Thẩm Phong Vân vậy, vô tư trong sáng, thế thì biểu tẩu sẽ không có ác cảm với ta.
Đáng tiếc, ta chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng, trốn ở một góc âm u, âm thầm mưu tính, lên kế hoạch.
Ta biết rõ, trong lòng biểu ca đã nghi ngờ ta, lần kia biểu †ẩu giận dỗi hắn nên bỏ trốn, ta cải trang Phi Ưng Vệ bắt cóc nàng, biểu ca vẫn giữ nguyên biểu cảm bạc tình bạc nghĩa ấy, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ta hoàn toàn hiểu được đạo lí đó, ta biết rõ, biểu ca cũng đang cẩn thận từng li từng tí mà thăm dò ta.
Ta đã từng nghĩ đến việc thu tay lại, bởi vì cứ bước một bước lại sai một bước, nhưng ta đã chạy đến bước đường này, làm thế nào để quay trở lại điểm bắt đầu đây?
Cứ coi như là ta có thể như ve sầu thay xác, tìm kẻ chết thay nhưng vẫn bị biểu tẩu phát hiện ra.
Ta sợ nàng lại tiếp tục điều tra ra được, thậm chí còn là lần đầu tiên dùng thủ đoạn tỉ tiện dùng xạ hương phấn vu oan cho nàng.
Khi đó ta chỉ hy vọng giữa nàng và biểu ca sẽ hình thành khoảng cách, huynh ấy sẽ không tin vào suy đoán của nàng, thì ta sẽ có thời gian nghĩ ra kế sách ứng phó.
Đáng tiếc, cuối cùng cũng không nhanh bằng đầu óc của biểu tẩu.
Ta đã làm ra quá nhiều chuyện xấu thương thiên hại lí, tất cả đều là gieo gió gặt bão.
Ta rất muốn nói lời xin lỗi với biểu ca và Băng Cơ.
Đáng tiếc cuối cùng, lại vẫn phải bước vào vị trí đối đầu như vậy.
Không biết bây giờ, ta quay đầu lại thì có còn kịp nữa không.
Lúc các người đọc được những bản ghi chép này của ta, thì ta đã phải chịu những hình phạt thích đáng, nhận tội đền tội.
Nếu như, duyên phận đã hết, ta vẫn cứ muốn quen biết với các ngươi, chỉ là khi ấy, ta sẽ chọn một con đường khác để đi.
Tê Cảnh Vân tuyệt bút.”
Lãnh Băng Cơ gấp thư tay rồi khế nhắm đôi mắt lại, nàng cảm thấy hơi mệt.
Lãnh Băng Cơ không muốn phán xét quá nhiều về cuộc đời của Tê Cảnh Vân, nàng chỉ biết rằng hắn là một người biết ơn biết nghĩa là gì mà thôi.
Mộ Dung Phong cũng đã cho Tề Cảnh Vân sự tôn trọng tối thiểu nhất, sự giúp đỡ của huynh đệ rồi.
Tê Cảnh Vân cũng đã quyết định Mộ Dung Phong chính là huynh đệ tốt nhất cả đời này của hắn.
Nếu như nhân phẩm của Tê Cảnh Vân tồi tệ hơn một chút thì thật ra hắn đã có rất nhiều cơ hội ám sát diệt khẩu Lãnh Băng Cơ thế nhưng hẳn lại không làm như thế.
Cho dù là lần cuối cùng bắt cóc Lãnh Băng Cơ thì hắn cũng chỉ là muốn tìm được một con đường sống mà thôi.
Tê Cảnh Vân có được kết cục như ngày hôm nay chính là do chế độ tôn tỉ phong kiến vạn ác, còn có những người thân ở trong phủ Bá Tước giống như những con quỷ hút máu có lòng tham không đáy không ngừng đòi hỏi lấy thế nên mới khiến hắn ta đi vào bước đường cùng như thế này.
Quyển sổ này chính là thứ sau khi Tê Cảnh Vân chết đi rồi mới đưa ra được kết luận.
“Nếu như chúng ta vẫn chưa hết duyên hết phận với nhau vậy thì ta vẫn muốn được quen biết mọi người, chỉ là bằng một cách hoàn toàn mới”
Còn có khả năng như thế sao? Tội tư thông với địch, nói thì dễ nghe đấy?
Lãnh Băng Cơ giơ tay lên ném quyển sách vào trong chậu than, có một ngọn lửa bùng cháy lên nuốt chửng lấy quyển sách, đốt nó biến thành tro giấy màu xám đen, thiêu hủy nó hoàn toàn.
Phượng Lôi Ngọc vén tấm màn bước từ bên ngoài vào, nàng bưng một cái khay để một bát canh vừa mới được nấu xong lên trên trong tay.
Nàng mỉm cười tủm tỉm bưng tới, vẻ mặt không giấu được sự vui vẻ.
“Chủ nhân gửi thư tới rồi”.