Đứa nhỏ đã không còn khóc lóc nỉ non, giờ đây đang an tĩnh nhắm mắt, cái miệng nhỏ và cái căm đều rụt vào trong tã lót, chỉ để lộ ra một khuôn mặt non nớt mềm mại.
Nếu như Băng Cơ vẫn còn sống, có lẽ con của họ cũng đã được sinh ra rồi.
Đứa bé sẽ là hoàng trưởng tôn tôn quý nhất của Trường An Vương Triều, Hoàng Thái hậu và Hoàng thượng sẽ coi bé như trân bảo, yêu thương bé vô điều kiện.
Mộ Dung Phong chăm chú nhìn đứa nhỏ đến nỗi quên cả chớp mắt, thậm chí trong thời khắc này hắn còn xuất hiện ảo giác – đứa nhỏ đang được ma ma ôm trong ngực kia chính là cốt nhục của chính mình và Băng Cơ, với đôi mắt trong veo giống hệt nàng, sống mũi cao giống mình, còn có cái miệng nhỏ chúm chím như hoa, nở một nụ cười với mình.
Lúc này, Cừu thiếu chủ đứng dậy, khoanh tay dựa người vào tường: “Sao hả, có cần ta cho ngươi mượn con ôm một lát cho đỡ ghiền hay không? Đây chính là nhi tử của Cừu thiếu chủ ta”
Mộ Dung Phong không nói lời nào, chậm rãi xoay người, mệt mỏi lê từng bước từng bước ra khỏi phòng sinh, tựa như bị cái gì hút mất hồn vậy.
Lát sau, hạ nhân tiến vào trong phòng bẩm báo: “Khởi bẩm gia chủ, Phong Vương gia đã đánh ngựa rời đi”
Cừu thiếu chủ chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng chẳng những không hề nhẹ nhõm, mà ngược lại, còn nặng nề hơn.
Dáng vẻ của Mộ Dung Phong như vậy thật là khiến cho người khác đau lòng, làm hắn ta suýt nữa thì cho rằng mình đã gây ra một tội ác tày trời rồi.
“Người ta hay nói thà hủy đi một tòa miếu, cũng không phá hủy một cọc hôn sự, ta làm như vậy có phải là thất đức quá rồi không?”
Cừu thiếu chủ đón lấy đứa bé từ tay ma ma, rồi lệnh cho ma ma lui xuống, xoa xoa cái mũi, hỏi người đang năm ở trên giường lúc này – Phượng Lôi Ngọc.
Phượng Lôi Ngọc ngồi dậy, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, nở một nụ cười xinh đẹp: “Chủ tử ngài nói cái gì cũng tốt, làm cái gì cũng hay hết á”
Cừu thiếu chủ hừ nhẹ: “Hỏi ngươi thì cũng bằng không, ngươi chỉ giỏi nịnh nọt thôi: Phượng Lôi Ngọc nhanh nhẹn xuống giường, cúi đầu cười cười, nghiêm túc sửa lại: “Thuộc hạ đây là sùng bái ngài”
Cừu thiếu chủ không để ý đến nàng, đưa tay lên phần chạm trổ hoa văn ở đầu giường, nhấn mạnh xuống một cái, ngay lập tức, có tiếng động vang lên, bức tường ở phía sau chiếc giường từ từ mở ra, tấm màn được vén lên, bên trong chính là Lãnh Băng Cơ vừa mới sinh xong, đang nằm mệt mỏi trên giường.
Phượng Lôi Ngọc lập tức dém lại chăn gấm kỹ càng, chu đáo cho nàng, sau đó bê hai chậu than đang đốt hừng hực ở bên cạnh giường rời đi.
“Lần này hẳn là Mộ Dung Phong đã hoàn toàn mất hy vọng rồi nhỉ?” Cừu thiếu chủ nhún nhún vai: “Nàng có đau lòng hay không?”
“Đương nhiên là có rồi” Lãnh Băng Cơ thản nhiên thừa nhận: “Nhất là khi nấy, ta trốn ở phía sau, nhìn thấy những sợi tóc bạc trắng ở bên thái dương hắn, trong lòng vô cùng không nỡ.
Thế nhưng mà, ta thực sự không nghĩ tới chuyện sẽ đem hạnh phúc của đời mình giao vào trong tay hắn”
“Hôm nay có phu quân lạnh nhạt, vậy thì ngày sau kiểu gì sẽ có không ít những nữ nhân khác chen vào.
Nếu như hắn không hiểu ta, tin ta, thương ta, bảo vệ cho ta, vậy thì làm sao ta có thể đảm bảo được sự an toàn cho đứa nhỏ, làm sao một mình ta có thể đối phó lại những âm mưu dương mưu ngoài kia? Đứa nhỏ mới sinh ra đã có thân phận cao quý như vậy, chắc chắn sẽ phải trải qua muôn vàn hiểm nguy.
Trước khi ta có đủ năng lực để bảo vệ đứa nhỏ, kinh đô không phải là nơi thích hợp để chúng ta sinh sống.
Ta không muốn để đứa nhỏ phải mạo hiểm mạng sống một lần nữa”
“Vậy là nàng đã quyết định sẽ theo ta về Giang Nam rồi sao?”
“Vốn là ta cũng không muốn như vậy, nhưng bây giờ ta không có nơi nào để đi cả.
Khắp cái thiên hạ này đều là đất của nhà vua, chỉ có Giang Nam mới là thiên hạ của Cừu thiếu chủ huynh, chỉ có nơi đó mới có thể che chở được cho ta và đứa nhỏ”
Cừu thiếu chủ đưa đứa nhỏ trong ngực cho nàng bế: “Từ trong lời nói của nàng, ta nhận thấy được một sự lợi dụng trân trụi đấy.
Nàng không cần phải vội vã phủi sạch quan hệ cùng †a như thế đâu.
Bên người Cừu thiếu chủ ta đây có không ít mỹ nhân vờn quanh, thêm nàng vào cũng chẳng nhằm nhò gì..