Cứu chữa nạn dân không chỉ đơn giản là cứu tế, chỉ phí trên mọi phương diện, thật sự phải chỉ ra một khoản không nhỏ.
“Lấy của dân, dùng cho dân, nếu không huynh kiếm nhiều bạc như vậy để làm gì chứ? Huynh tiêu hết sao?”
“Ta không tiêu hết thì ta không được giữ lại cho nhỉ tử ta sao? Nhi tử của ta bây giờ đã có một hàng tiểu thanh mai đang chờ gả đó, không dành dụm chút ngân lượng cho thằng bé, thằng bé có đủ khả năng nuôi nhiều vợ như vậy không?”
Sau khi tới Giang Nam, Cừu thiếu chủ đối xử với tiểu Vân Triệt giống như nhi tử ruột của mình vậy.
Tự nhiên, mẫu thân của thằng bé – Lương Khương phu nhân cũng như vậy mà trở thành nữ nhân kim ốc tàng kiều của Cừu thiếu chủ.
Mọi người đều nói, xuất thân của Lương Khương phu nhân không tốt, vì thế đã định trước là không tên không phận.
Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ thở dài: “Vân Triệt theo huynh, đã bị huynh dạy hư rồi.
Tuổi thăng bé vẫn còn nhỏ, đã biết nói mấy lời ngon ngọt dỗ tiểu cô nương vui vẻ, như vậy cũng không thể đọc sách tiếp được”
“Nhi tử nối dõi của bản thiếu ít ỏi, toàn bộ hi vọng đều gửi gắm ở trên người thằng bé.
Thằng bé có tiền đồ không thì không quan trọng, dù sao thì bản thiếu đã gây dựng một mảnh giang sơn cho thằng bé, đủ cho thẳng bé tiêu xài.
Quan trọng nhất là, để thằng bé sinh vài đứa nhỉ tử, vì thế, dạy em bé từ khi còn nhỏ, biến em bé trở thành vạn người say mê.”
Lãnh Băng Cơ nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của Cừu thiếu chủ, nghiêm túc nói: “Ta điều trị cho huynh năm năm, mắt thấy huynh phát dục rõ ràng như vậy, lẽ nào, khụ khụ, vẫn không dùng được sao?”
Câu hỏi này khiến Cừu thiếu chủ mặt đỏ bừng: “Có được hay không, nàng lại không cho ta thử, sao ta biết được?”
Lãnh Băng Cơ nhấc chân đạp một cước.
Cừu thiếu chủ vội vàng né tránh: “Mấy năm nay công phu của nàng tiến bộ rất nhanh, nhưng đừng có động một chút là tát ta một cái, đạp ta một cước được không, sức lực của nàng bây giờ đã vượt xa trước kia, một cái tát có thể đánh ngất một con trâu.
Lúc trước không nên để nàng học võ, lúc đầu tốt xấu gì cũng chỉ là sư tử Hà Đông, bây giờ đã hoàn toàn là con cọp cái”
Lãnh Băng Cơ thu chân lại: “Đã là cọp cái mà huynh còn dám trêu ghẹo sao?”
Cừu thiếu chủ làm một tiếng hổ gầm: “Gào! Bản thiếu là cọp đực.
Hai ta vô cùng xứng đôi.”
Lãnh Băng Cơ tức giận bĩu m ính ra thì huynh cũng sắp đầu ba rồi, lẽ nào không suy nghĩ đến việc hôn nhân đại sự sao, sớm lưu lại hậu duệ cho Cừu gia?”
Cừu thiếu chủ có chút xấu hổ, nhìn trái nhìn phải thấy không có người, lúc này mới đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng: “Nàng nói, nếu như, hiện tại ta vô tình có thể được, còn có thể lưu lại hậu duệ sao?”
Lãnh Băng Cơ vui mừng đến nỗi mặt tươi như hoa: “Có thể?”
Cừu thiếu chủ ngượng ngùng ho nhẹ: “Bình tĩnh bình tĩnh, có thể cũng không phải cho nàng, nàng kích động làm cái gì chứ?”
“Nói nhảm, một tay ta nuôi huynh lớn đó, năm năm ngậm đắng nuốt cay, ăn của ta bao nhiêu dược liệu tốt, ta coi huynh giống như nhỉ tử ta vậy, ta không thể kích động được sao?”
Một tay nuôi lớn… Khụ khụ, cách nói chuyện của con mụ này thì quá quen rồi.
“Cho nên? Có thể hay không thể?”
Lãnh Băng Cơ giả vờ giả vịt sờ cằm: “Để Vân Triệt nhà ta có thể độc chiếm tất cả sản nghiệp của Cừu gia, có phải ta nên nói là không được không?”
“Đừng” Cừu thiếu chủ mặt mày ủ rũ: “Quá lắm thì ta và nàng sinh, sinh ra thì vẫn là nhi tử của nàng, không thiên vị”
Lãnh Băng Cơ đối với việc thi thoảng hắn ta lắm lời đã tập mãi thành quen.
Năm năm ở chung, nền tảng tình cảm của hai người đã vững chắc đến nỗi không gì không xuyên thủng được.
“Có được hay không thì phải kiểm tra mới biết được”
Cừu thiếu chủ sợ đến nỗi nơi nào đó căng thẳng, khom lưng xuống: “Còn phải xem? Nàng chừa lại cho ta chút tôn nghiêm được không?”.