Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi


Bên trong phương thuốc này có trộn lẫn một loại thuốc, trùng hợp đó lại là Cảm Khang Hoàn, bài thuốc gia truyền chỉ riêng Hồi Xuân đường mới có.

Loại thành phần này đúng là chỉ có Hồi Xuân Đường người ta mới có nên không thể bắt chước được.
Hoàng đế nhìn cũng bó tay, cho dù người ta có dâng bài thuốc này lên thì vẫn phải dùng thuốc của người ta chứ, vậy nên lần này là bị bắt chẹt chắc rồi.

Huống hồ bên trong thư cấp báo cũng có không ít quan lại châu phủ nói tốt cho Cừu gia, đúng sự thực bẩm báo chuyện Cừu gia bỏ tiền giúp đỡ những người dân gặp nạn, nhà họ cũng có thể xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Cũng may là tuy hoàng đế keo kiệt bủn xỉn y như Grandet, thế nhưng vẫn hiểu rằng phải coi trọng muôn dân trăm họ nên đã nhanh chóng ra lệnh: miễn ba năm tiền thuế cho Hồi Xuân Đường, cấp một trăm nghìn lạng bạc trắng dùng để cứu chữa cho người dân gặp nạn ở Dự Châu, đương nhiên là nhiều trả lại thiếu bù thêm, nếu không dùng hết bạc thì vẫn phải trả về cho triều đình.
“Đau lòng, đau thịt, đau gan, đau răng, đau đầu, trãm sẽ tính sổ sau, trẫm muốn nhìn xem là ai dám lớn mật bắt chẹt cả hoàng đế như thết’ Thánh chỉ hạ xuống, Hồi Xuân Đường phụng chỉ sản xuất thuốc lại càng thuận tiện hơn, bắt đầu sản xuất thuốc cả ngày lẫn đêm.
Tình hình bệnh dịch ở những châu phủ khác không nghiêm trọng lắm nên rất dễ kiểm soát.

Nơi khó khăn nhất là Dự Châu, vừa phải cứu trợ thiên tai lại vừa phải kiểm soát tình hình bệnh dịch, thứ khó khăn hơn nữa chính là bạo loạn.
Dân chúng lầm than nên đương nhiên là phải nghĩ tất cả biện pháp để có thể sống tiếp, phá phách cướp bóc, bạo động nổi lên khắp nơi.
Cũng may có Lãnh Băng Cơ nhận công việc sản xuất thuốc này, giúp đỡ Thẩm Phong Vân một tay.

Nhưng cho dù như vậy thì hắn vẫn bận rộn đến mức chân không chạm đất, chỉ ước có ba đầu sáu tay mà thôi, thực sự là hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Hắn cứ liên tục như vậy, sức đề kháng lại hạ thấp nên dễ dàng bị mầm bệnh xâm nhập, sau đó nhiễm phải bệnh dịch.
Lúc này phương thuốc của Lãnh Băng Cơ vẫn chưa đưa tới Dự Châu, tình hình bệnh dịch hoàn toàn không có một chút hi vọng nào cả.

ngôn tình hài
Thẩm Phong Vân cảm thấy có lẽ hắn sẽ thật sự qua đời ở đây rồi.
Đúng là uất ức mà, quả thật là gần vua như gần cọp.
Lãnh Băng Cơ tới Dự Châu, nghỉ ngơi tại một tòa nhà yên tĩnh sạch sẽ rồi đi tới xưởng sản xuất thuốc của Hồi Xuân Đường ở Hoài Châu để sắp xếp việc sản xuất Thanh Ôn Đan trước.
Dự Châu là nơi trồng trọt dược liệu lớn nhất Trường An, trong phương thuốc có vài vị thuốc cần dùng đều là loại bình thường, có thể dễ dàng tìm được nên khi đưa vào sản xuất cũng không gặp bất cứ khó khăn nào cả.

Hơn nữa Lãnh Băng Cơ tự mình tới trông giữ nên tất cả các vấn đề nhỏ đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Chỉ là sau cơn lũ, toàn bộ lưu vực Hoàng Hà đều tan hoang, chung quanh đều là cát bùn, rất nhiều ruộng tốt và nhà cửa bị phá huỷ khiến dân chúng trôi dạt khắp nơi, ăn không đủ no.

Hơn nữa mặc dù nước lũ đã rút lui thì đến sang năm, những mảnh đất này cũng sẽ không thể được mùa được.

Đến cuối cùng thì vẫn là dân chúng chịu khổ, đây đều là do đám quan lại tham ô tiền bạc tu sửa đê điều và không chịu làm gì cả gây ra.
Hơn nữa, gần đây có rất nhiều vụ bạo loạn, có lẽ nàng đang đi trên đường phố thì đột nhiên lại vô duyên vô cớ có dân chạy nạn xuất hiện gây rối, tụ tập ở một chỗ cướp bóc cửa hàng lương thực, đánh cướp của người giàu.

Ngày nào nàng cũng tận mắt nhìn rất nhiều thương vong khiến nàng cảm nhận được rất rõ ràng là sức mạnh của mình cực kì nhỏ bé, nếu muốn cứu lại tình hình này thì chắc chắn cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi, cho dù nàng có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được gì cả.
“Chỉ hy vọng thuốc của mình có thể cố hết sức xoay chuyển tình thế, giảm bớt sự sợ hãi và lo lắng của những người dân đang gặp nạn này”
Thiên Thời đi liên hệ với Phi Ưng Vệ, vội vã đi vào từ bên ngoài rồi cài chặt then cổng: “Thành Hoài Châu này thực sự loạn quá rồi, tất cả mọi người giống như bị điên vậy”
“Xảy ra chuyện khác thường như vậy thì nhất định là có vấn đề rồi, ngươi có hỏi thăm được chuyện ta dặn không?”
Lãnh Băng Cơ hỏi.
“Đã hỏi rõ ràng rồi, lần bạo động này đúng là có người tản lời đồn, kích động người dân gặp nạn.

Bao gồm cả Thanh Ôn Đan của chúng ta nữa, thánh chỉ chưa tới mà lời đồn đã lan ra rồi”
“Người nào kích động gây chuyện vậy?”
Thiên Thời lắc đầu: “Không biết những kẻ đó xuất hiện từ nơi nào, chỉ biết là không phải người địa phương mà thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui