Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, một cỗ kiệu do mỹ nhân nâng lướt tới, chỉ bằng kiểu cách làm màu này thì Lãnh Băng Cơ không cần hỏi cũng biết nhất định là tên ma ốm kia rồi.
Xưởng sản xuất nước tương vừa xảy ra chuyện thì hắn đã lập tức nhận được tin tức và chạy tới rồi, xem ra mình vẫn khinh địch quá mức rồi, hẳn là nam nhân mặt rỗ kia đã lén lút sử dụng cách báo tin gì đó mà nàng không phát hiện ra rồi.
Lúc ban đêm thanh vắng thế này đúng là thời điểm thích hợp để giết người diệt khẩu đây.
Lãnh Băng Cơ âm thầm tính toán xem khả năng nàng có thể bình yên thoát thân là bao nhiêu?
Lụa mỏng mềm mại, mỹ nhân bao quanh, màn kiệu được vén lên bởi những ngón tay thon thon trắng nõn của mỹ nhân.
Tên ma ốm nghiêng người dựa vào chiếc giường trên kiệu, hắn hơi híp mắt lại, một tay đặt trên lưng con mèo béo uể oải vuốt ve, tư thế này của hắn và con mèo béo màu xám kia quả thực là giống nhau như đúc.
Cả hai đều mềm nhũn, dặt dẹo, không hề có một chút sức lực nào cứ như bị người ta rút gân Vậy.
Tia sáng ấm áp của đèn lồng màu đỏ treo rũ trên cỗ kiệu chiếu rọi ra gương mặt trắng đến mức gần như trong suốt của tên ma ốm kia và một nụ cười xấu xa trên mặt hắn.
“Vị trí bí mật như vậy mà cũng không qua được mắt của phu nhân Lương Khương.
Xem ra ánh mắt của ta không tệ, nữ nhân được ta chọn trúng đúng là độc nhất vô nhị.”
Lãnh Băng Cơ thường xuyên bị Cừu thiếu chủ thắng ngoài miệng nên đã hoàn toàn miễn dịch với những lời nói kiểu này, chủ động bỏ qua.
“Xem ra hôm nay nếu ta muốn sống thì có chút khó khăn rồi”
“Đúng vậy, nếu chuyện bí mật như vậy mà bị Thẩm Phong Vân biết thì không tốt chút nào.
Đều tại ta quá khinh địch, lẽ ra †a nên nhãn tâm hơn một chút, giết người diệt khẩu từ sớm cho rồi.
Có điều bản điện hạ thương hương tiếc ngọc nên vẫn muốn cho nàng một cơ hội cuối cùng.
Nếu nàng đồng ý quy thuận ta thì vị trí thái tử phi của Nam Chiếu sẽ là của nàng, vinh hoa phú quý cũng là của nàng, chuyện này so với mất mạng thì tốt hơn gấp trăm lần đấy”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy số đào hoa của nàng không được bình thường cho lắm, lúc nào có thời gian phải đi bói một quẻ, xử lí mấy bông hoa đào nát này đi mới được.
Cái quái gì thế này? Mới gặp có hai lần, có yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng không cấp tốc đến mức đi thẳng vào vấn đề phong thái tử phi như thế này đâu.
Sự độc miệng của Lãnh Băng Cơ cũng không phải chỉ dùng được trên người Cừu thiếu chủ: “Trước đây ngươi đã nói là ngươi không sống được quá ba năm còn gì? Ta cũng không muốn vừa xuất giá đã phải làm quả phụ đâu”
“Đây chính là nguyên nhân Sở mỗ cưới nàng đó, ta biết y thuật của nàng rất tốt, vì không phải làm quả phụ thì chắc chắn nàng sẽ hết lòng hết sức bảo vệ tính mạng của ta”
Lãnh Băng Cơ thở dài: “Phan Kim Liên cũng gả cho Võ Đại Lang đấy thôi, có tác dụng gì không? Hơn nữa trước đây ngươi và ta vốn không quen biết, sao ngươi có thể khẳng định là ta có bản lĩnh này cơ chứ?”
Tên ma ốm kia dùng ngón tay trỏ chậm rãi vuốt ve đôi môi tái nhợt của hắn: “Người có thể liếc qua một cái đã nhìn ra dịch bệnh này bắt nguồn từ chỗ nào thì chắc chăn là y thuật không thể tầm thường được.
Nếu như ta đoán không sai thì hẳn là Thanh Ôn Đan cũng là phương thuốc do ngươi nghiên cứu ra đúng không?”
Lãnh Băng Cơ thẳng thắn thừa nhận: “Đúng thì sao? Nếu ta là một bà lão tóc bạc thì chẳng lẽ ngươi cũng nhất định muốn cưới hả?”
“Nàng phải hiểu một chuyện, Sở mỗ muốn cưới nàng làm phu nhân, mà không phải là không cưới được phu nhân, ta còn không đến mức bụng đói ăn quàng như vậy đâu”
“Một nữ nhân đã xuất giá như ta mà ngươi cũng không buông tha kìa, thế mà vẫn không phải là bụng đói ăn quàng hay sao? Ta có trượng phu cũng có con rồi, không thể bỏ nhà bỏ cửa mà gả cho ngươi được.
Huống chỉ ngươi không đẹp trai bằng tướng công của ta, cũng không sống thọ bằng, nơi nào cũng không sánh bằng.
Vậy nên nếu ngươi muốn ta trị bệnh cho ngươi thì hãy lấy thành ý ra, mà không phải bắt cóc tỳ nữ của ta rồi dùng nàng uy hiếp ta”
Tên ma ốm khẽ thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng võ tay, phía sau cỗ kiệu, người đeo mặt nạ quỷ ép một người bị trói gô đi ra..